Hỗn Luân Ký

Chương 7 - Chương 7: Tiên Đế Trở Về!

Chương 7: Tiên Đế Trở Về!

" Á... Á... Á..."

"Ơ? Rơi chậm dần rồi nè." Hắn liền hoan hỉ thốt lên.

" Á... Á..."

" Thần kinh à? Con điên này!"

" Ủa? Ờ, đúng là chậm lại rồi nè."

Bọn họ chầm chậm rơi đến phía trên hòn đảo thần bí kia.

Càng đến gần hắn càng kinh ngạc. Ngay giữa hòn đảo là một cây thần mộc khổng lồ, tán cây rộng lớn đến mức như che phủ cả hòn đảo khổng lồ.

Những chiếc rễ trồi lên đâm xuyên qua lớp lớp kiến trúc hùng vỹ, những tòa tháp cao chót vót. Còn mặt diểm xuyết những di chỉ đồ sộ nhìn qua cũng thấy một thời đại huy hoàng từng tồn tại nơi đây.

Không những thế những loài phi cầm to lớn sạc sỡ, những loài hung thú dưới mặt đất muôn hình vạn trạng, những loài hoa cỏ vạn hình vạn sắc mà trong thực giới hắn cũng chưa từng có thể nghĩ đến.

Đã thế, mẹ nó cái dải thất thải bảy màu bay múa bao quanh cả cái hòn đảo kia có là khoa trường rồi, không nói đến cái đống khối hộp đang phiêu dù sáng chói lòe loẹt kia, mịa thật là ảo!

" Đùa à, mơ thôi mà có cần hoành tráng vậy không?"

" Chủ nhân, đây không phải mơ mà là Mộng giới."

" Không phải mơ? Thế thấy sách biết nói chuyện bao giờ chưa?"

" Thế thấy sách nào làm fan kẻ hủy diệt chưa? Chiu Chiu. A hi hi."

" Óc chó."

"..."

Bọn hắn cứ thế rơi xuống, liền bên dưới là giếng sâu không đáy, hẳn chính là nơi dừng chân bọn hắn đi.

" Mà này, sao đi hoài mà cái hầm tối này mãi chưa thấy ánh sáng vậy?" Hắn nhè nhẹ run cất tiếng.

Dù cho là mơ, nhưng bóng tối nơi đây quả thật làm hắn sợ hãi. Đầu hắn lại đau, giật lên từng hồi.

Dứt lời hàng ngàn, hàng vạn đếm không hết trận pháp sáng lên rực rỡ, hoa mỹ lướt trên thành giếng.

" Hự... Khốn khiếp rốt cuộc là kẻ nào? Làm sao biết được bí mật của ta?" Thiên Hộ rên rỉ giận dữ.

Bên dưới vực sâu đi mãi không thấy đáy, xung quanh chẳng thấy gì, lúc lúc lại vang rùng rợn già nua thanh âm cuồng tiếu.

" Chủ nhân, cẩn thận đứng sau ta!"

Nghe sách chợt phát cứng cỏi giọng, hắn liền phì cười.

" Giờ định học theo phim kiếm hiệp luôn hả?"

" Chủ nhân! Đây không phải lúc đùa, đang rất nguy hiểm ngài biết không?"

" Mơ thôi mà, có cần gằn giọng như thế không? À, có ánh sáng kìa, may quá."

Dù còn đang hào hứng nhưng đầu hắn mỗi lúc mộ đau hơn.

Sao mà trong mơ lại đau đầu lâu vầy kìa? Ui...

Trước mắt hắn bấy giờ là rộng lớn đại sảnh, trên tường dưới đất đều là các vòng tròn đồng tâm khắc trên vô vạn lạ lùng ký tự, khác hẳn bộ dáng đổ nát hoang dã đồ sộ ngoài kia.

" Èo, sao giống mấy ma thuật trận thế nhỉ? Woa, mấy hạt châu châu đang bay kia là gì vậy?"

Ngay tức khắc, cảnh tượng hũng vĩ khác làm hắn trố mắt. Muôn vạn lấp lánh bay lượn châu, thắp sáng cả đại sảnh giữa mờ ảo dày đặc linh khí, ngước lên chẳng khác gì hùng vĩ tinh tú giữa trời đêm.

" Ngươi đã đến. Ngươi có biết, bản tọa đã chờ ngươi bao lâu rồi không?"

Từ duy nhất ngai vàng trong đại điện, thanh âm già nua kia cất lên.

Liền nghe kinh dị thanh âm, hắn vô thức giật mình ngước nhìn.

Trên ngai vàng, một kẻ nhăn nheo mặt mũi, y phục cổ trang, mái tóc xõa sồ, đang chống cằm nhìn hắn.

" Đã ở đây chờ chúng ta lâu như vậy, chắc ngươi cũng biết ta là ai? Nếu ngươi ý định làm gì ngu xuẩn, đừng trách ta đây ra tay độc ác."

" Ha ha ha . Hay cho câu, đừng trách ta độc ác. Thiên Hộ, ngươi nghĩ ngươi còn chưa bản thể hóa thì có thể làm gì ta? Mà, dù ngươi bản thể hóa ngươi làm gì được ta? Toàn bộ Thiên Không Thành này là món quà ta dành cho ngươi! Chủ nhân của ngươi mới đến Mộng giới, linh lực còn chưa có, ngươi lấy cái gì chống xuống? Mấy lời của ngươi, cũng là trêu đùa hài tử nói vui mà thôi. Ha ha."

Lão nhân kia cuồng tiếu lúc, Đtạ toàn thân chợt nhũn, hơi thở chốc loạn, mồ hơi ứa ra ướt hết y phục.

Cái gì đây? Cảm giác chân thực này là sao? Trời mẹ đầu mình lại co giật nữa rồi....

Hắn liền tự véo mình một cái thật đau :" Hự.". 

Đau quá! Chẳng lẽ đây là thật? Khoan, khoan nào, cho khả năng 50% là thật 50% là mơ. Như vậy nhất định không được chết, nếu mơ thì không sao, nếu thật má nó tạch luôn. Sách thánh, thần linh, lỗ giun, dịch chuyển,... nếu tất cả là thật, mình có lẽ được dịch chuyển đến hành tinh khác, không, có khi vũ trụ khác cơ.

Nhỏ bé tiếng "Hự" cất, lão nhân tức khắc ngừng cười, khóe mắt có chút âu lo.

Cùng lúc, Thiên Hộ phía liền phát một đạo lục quang bao bọc hắn. Áp lực giảm hẳn, đã thế còn cảm giác bé nhỏ sức mạnh thôi thúc nơi huyết quản, phút chốc liền thấy sảng khoái thân thể.

" Lão đầu, ngươi thật sự là ai? Lo lắng cho chủ nhân ta hẳn không có ác ý, nhưng rốt cuộc ngươi ở đây chờ chúng ta là ý gì?"

" Ý gì kệ ta. Cái tên hai phai, nhận lấy. Khởi trận!"

Lão nhân quát lên đinh tai nhức óc. Trận pháp đại sảnh sáng chói bay lên, phiêu dựt hư không, bắn ra từng đạo đáng sợ chiêu thức. Hỏa vũ, cuồng phong, cự thạch, lôi điện,... nhanh chóng vây công.

Đóng kín cuốn kia Thiên Hộ liền như vậy mở, từng trang từng trang lật vội, tầng tầng hào quang chồng chất phát ra bảo hộ. Ngạch kháng hào quang hẳn cũng không chống đỡ được là bao lâu, rung lắc dữ dội.

Còn hắn lúc này sợ hãi ngây người, hào quang muốn vỡ, xung quanh chấn rung như tận thế. Vô cùng vô tận mạnh mẽ thuật pháp bất tận tuôn tới như tận thế giáng lâm. Dữ dội chấn động, mặt đất nứt vỡ hắn liền không vững chân cứ thế mà ngã.

Hắn thật không hiểu được vì sao, đang lúc đọc sách buồn ngủ mà ngất lịm , liền bị kéo vào trận chiến đáng sợ này. Hắn cũng chỉ là bình thường một người thôi, vì sao lại lôi kéo hắn vào loạn thế này chứ? Sao mà một giấc mơ đẹp biết thành như vậy rồi! Hắn hoảng loạn vô cùng hoàng loạn. Chưa bao giờ ở thực giới hắn phải đánh nhau, chứ đừng nói trận chiên trời rung đất lở như vậy. Đầu hắn như có hàng ngàn suy nghĩ đâm xuyên cực kỳ nhức nhối.

Đang muốn ôm đầu đứng dậy, bất giác hắn giật mình nhìn xuống thân thể.

Ơ sao mình lại bé thế này? Bị teo nhỏ? Không, không giống?! Là bị trẻ hóa.

Hắn nhớ lại, hình như chính mình lúc đến thế giới này đã là như vậy mà không để ý.

Trời ạ, rốt cuộc là chuyện gì chứ? Đầu mình đau quá...

Hộ quang vỡ dần từng lớp, đến cuối chỉ còn duy nhất một lớp.

Sát na thời điểm, Thiên Hộ dần mờ hóa từng đạo ánh sáng rồi góp tụ lại một dáng hình nhân loại thân thể.

" Muốn đến!!" Để ý, Sách Thánh bản thể hóa lúc, lão kia vội hét. " Hack game."

" Hack game? Ta nghe lầm sao? Cái tên chiêu thức nghe xàm dữ vậy? Hack game là ý gì vậy trời?" Lại thêm một chuyện hắn không hiểu nổi xuất hiện." Á..."

Không gian xung quanh nghe" Hack game" liền mở rộng vô cùng, hắn đặt chân nơi liền không còn mặt đất, toàn thân vô lực lơ lửng thiên không. Vạn châu lấp lánh nháy mắt dịch chuyển tọa lạc ý tứ xung quanh Thiên Hộ.

" Chẳng lẽ? Ngươi, hộ vệ tiên đế đời trước... Con mẹ ngươi, Bảo Châu tiểu gia hỏa." Đã hóa gần thành dáng tiểu ấu tử tám, chín tuổi, Thiên Hộ giận dữ cuồng rống. 

Vạn châu sắp xếp về sau, liền cùng cái kia tiểu trận hợp thể. Một cái lớn đại trận nhanh nhanh mà xuất, rồi mấy trăm cái khác rực rỡ hào quang trận pháp đồng loạt hiện lên.

Mỗi trận bên trong, liền phóng xuất một đầu tiểu hoàng xích, hướng Thiên Hộ bay tới. Bảo hộ hào quang tầng tầng như giấy, không lực chống đỡ cứ thế bị xé ra. 

Dáng người Thiên Hộ bị mấy trăm đầu đầu tiểu xích cứ thế quấn lấy, không chút sức mà hoàn thủ bị trói chặt.

" Mẹ ngươi... ngươi... ngươi định tạo phản!"

" Tạo phản? Ta? Ha ha. Ngươi không nhìn lại ngươi đi, cẩu tặc ái nam ái nữ, không cần ngươi ta cũng có thể đưa chủ nhân thành chí tôn."

" Thật sao? Ngươi, bản thể trẻ lại cũng không thể một mực bảo vệ chủ nhân như ta? Không có cái này cỗ máy lớn, thọ huyết của ngươi sớm đã cạn. Cơ thể con người yếu ớt tựa chẳng khác gì bùn đất mà thôi."

" Lắm lời! Cái đồ không có nhân tính như ngươi, chủ nhân sớm vốn không cần. Cái người cần, là một kể có nhân tính như ta."

" Không! Cái người cần là sức mạnh..."

" Có sức mạnh mà không có nhân tính cũng bằng thừa."

Vừa nói, lão vừa nhanh tay kết ấn. 

Chỉ thấy, chưa thành dáng người tiểu hài tử góp tụ hào quang chập chờn muốn tắt. Đầu kia tiểu xích đang quấn lấy cũng là hóa đỏ đi. Sắc đỏ dây xích cứ thế tràn về đại trận.

Bảo Châu, Thiên Hộ ầm ỹ gào thét lẫn nhau.

Chỉ là bây giờ Đạt không thể nghe nữa, không là không muốn nghe, không muốn nghĩ, chẳng muốn cảm nhận gì cả! Vì giờ đầu hắn đnag rất đau, đầu hắn bây giờ như muốn nứt ra.

" Á... Á... Á... Con mẹ các ngươi! Câm mồm! Câm mồm! Câm Hết Điiiii!"

Bọn hắn giật mình, thuật pháp dừng lại, Thiên Hộ thôi giãy dụa. Cả hai cùng nhau nhìn về phía Đạt, kẻ đang điên cuồng ôm đầu gào thét điên cuồng.

Bỗng, Thiên Hộ rực rỡ sáng lên!

Bảo Châu run rẩy dùng hết sức bình sinh đứng dậy, trừng trắng dã mắt run rẩy bước đến phía Đạt.

" Không... Không thể tin được! Tiên Đế của ta cũng chưa từng chưa từng một lần làm được điều này!"

" Đồ ngu, không chỉ Minh Đế mà toàn bộ Tiên Đế chưa... chưa từng... chưa từng có một kẻ nào làm được điều này!"

Trong sự bàng hoàng của hai kẻ trường thọ đã từng nắm giữ vận mệnh thế giới này, hắn vẫn gào thét điên loạn.

Đại điện rộng lớn vững trãi trước chiến sự của bọn họ bắt đầu tan vỡ. Từng lớp từng lớp thuật pháp, từng lớp kiến trúc ầm ầm vỡ ra.

Ầm ầm ầm...

Điên phong loạn vũ!

Những kẻ đỉnh phong vô địch một thời bây giờ không đứng vững trước sức mạnh của một đứa bé!

Bảo Châu lăn lốc co rúm dưới nền đất, Thiên Hộ bị trận pháp xích chặt hứng chịu cuồng phong mà cơ thể gần như bị xé toạc.

Đây không phải điên phong bình thường!

Đây là Thời Không Hỗn Khí!

Vù.....

Cuồng phong thối lui Đạt cũng dừng la hét, hắn chầm chậm đứng lên. Chầm chậm mở mắt, đôi mắt của hắn tràn đầy lãnh ý mà cũng đầy tang thương như gánh chịu ngàn vạn năm đau khổ nhân thế!

" Cung nghênh Tiên Đế trở về!"

" Cung nghênh Tiên Đế trở về!"

Đầy thành ý từ tâm can, bọn hắn đồng thanh hô.

" Ta..."

Yên lặng!

Không có một âm thanh nào khác như thể không chỉ Thiên Hộ, Bảo Châu mà cả nhân thế đều đang lắng nghe lời người!

" Là..."

" Trai Đẹp!!!!"

......

"...."

"..."

Hả????

Nếu các đạo hữu ưu thích tác phẩm này của tại hạ thì ngại gì cho 1 like và cm nhỉ ^^

Tại hạ vô cùng cảm kích!

Bình Luận (0)
Comment