Hỗn Đản! Cậu Không Được Đụng Vào Tôi!

Chương 46

Không biết bao lâu sau tôi mới mệt mỏi ra khỏi WC, cho dù mệt đến mấy khí lực đứng lên vẫn có, nhưng vì lừa gạt đám côn trùng do thám bên người, chỉ có thể giả bộ như sắp chết đến nơi. Lũ gián điệp, cứ quan sát thỏa thích đi ah, thiên phú diễn kịch của bổn thiếu gia có thể đạt giải Oscar đấy. Đầu óc choáng váng ngã xuống giường. Bụng vẫn còn chút không thoải mái, nhưng không kháng nghị mãnh liệt như vừa rồi.

Mơ mơ màng cảm thấy dường như giường hơi rung ah? Ha ha, kỳ thật chuyện đổi thân thể cũng không có gì không tốt, đợi khi bổn thiếu gia tôi khôi phục tinh thần liền lập tức viết sách kể về câu chuyện kinh thế hãi tục có một không hai này, ha ha ha, chỉ nghĩ thôi đã thấy thật tuyệt rồi ~~ Bất quá không biết chỗ rách nát này có thể gọi phóng viên đến được không ah? Dù mời phóng viên đến không được cũng không sao, truyền hình trực tiếp toàn cầu là được! Jung Yunho! Cậu chờ bổn đại gia mang kiệu đến rước cậu về nhà a!

“Ngu ngốc, ở đó cười cái gì?” Thanh âm ác ma từ trên trời giáng xuống khiến cho tôi giật mình xoay người ngã xuống đất.

“Hừ!” Dùng tư thế mông chổng lên trời nhìn đôi giày da bóng loáng trước mặt, tôi từ trước đến giờ đều không đi giày da, giày thể thao không phải nhìn rất đẹp sao?! Mặc một thân âu phục như vậy, che đậy hết khí chất của tôi rồi!

“May có tôi ở đây, bằng không Tiểu Tiểu Tiểu Miêu sớm đá cậu đi rồi.” Tiểu Tiểu Tiểu Miêu? Hoang mang ngẩng đầu, Jung Yunho híp mắt hất mặt sang một bên, tôi theo tầm mắt cậu nhìn. Wow! Một “Tiểu Miêu” lông trắng muốt đang lười biếng nằm liếm móng vuốt. Cảm nhận được ánh mắt kinh dị của tôi, không kiên nhẫn liếc mắt? Hừ! Tôi đẹp trai như vậy! Tuy hiện tại tư thế có chút chướng mắt, nhưng là! Khí chất ah khí chất, thôi được rồi, không nên tức giận với một con mèo ngu ngốc ah!

“Tên ngốc, còn không mau đứng dậy?” Một tay đưa qua, hừ, tôi không tin cậu tốt bụng như vậy!

“Tôi xác thực chẳng muốn quản cậu, nhưng là đó là thân thể của tôi đấy, cậu muốn nằm trên đất chổng mông lên trời thì đợi đến khi quay lại thân thể của mình ấy!”

Dừng, chúa ích kỷ, phẫn nộ trừng mắt nhìn cậu ta: “Con hổ này là chuyện gì ah! Phòng đã không to! Cửa lại bị nó chắn hết rồi.” Liếc mắt nhìn cánh cửa không hao tổn gì, cái này, với kích thước của con hổ, nó đi vào bằng cách nào? Cửa sổ? Dừng, hổ biết bay à? Nhảy nước đại qua sao?

“Ah, dưới giường ở mỗi phòng đều có cửa ngầm, để thoát thân lúc khẩn cấp.” Jung Yunho nói nhẹ nhàng như không, tôi nghe mà hoa dung thất sắc (Tôi rất thích từ này!)

“Cái, cái gì?!!” Dưới giường có cửa sao? Như vậy mỗi đêm lúc người ta nghỉ ngơi, đi dạo khắp phòng không phải người mà là động vật, người ta thích ngủ trần a! Nói như vậy, ô ô…. Thật là đáng sợ!

“Đúng vậy, tôi cũng mới biết được, hình như mỗi phòng đều có một cái camera a….” Jung Yunho nhíu mày như đang suy nghĩ cái gì.

Không thể nào!! Như vậy lúc tôi bị Jung Yunho …. (Tôi nói rất uyển chuyển) đều bị mấy tên biến thái thấy được?!! Còn bị ép bày ra mấy tư thế khó xử, chủ động hùa theo cậu ta…. Trời ơi!! Toàn bộ đều bị thấy hết rồi!!!!

“Cậu sao lại bộ dạng như thể muốn chết vậy?”

Thở dài ôm chặt hai gò má đỏ ửng, có khi hiện tại một tên biến thái nào đó đang thông qua camera cười dâm đãng theo dõi chúng tôi! Bọn họ hẳn là muốn sau khi tôi rời khỏi đảo này thì dùng những băng hình đó tống tiền tôi! Quả thực là cầm thú ah!

“Lại quên tắm rửa à? Ăn trước một ít không?” Ngữ khí của Jung Yunho mang theo chút bất đắc dĩ. Lại quên tắm rửa? Lời này hẳn là tôi nói với cậu a?! Nếu không phải do cậu không tắm rửa thì sau khi phạm tội đã không lưu lại mùi! Bất quá, giày vò lâu như vậy, bụng đã sớm trống rống, được rồi, trước tha cho cậu một mạng! Chờ tôi no bụng, trò hay chính thức bắt đầu!

Chà xát hay tay đứng lên, tự động bỏ qua sinh vật nào đó đang chiếm một không gian rất lớn, Jung Yunho mang nó tới đây làm gì? Theo dõi tôi? Chắc là không, để phòng ngừa tôi tìm cậu ta gây phiền toái? Có lẽ là vậy, hiện tại với cơ bắp của tôi, chỉ động một phát là có thể đá văng cậu ta.

“Mau ăn ah, còn chờ cái gì nữa!” Này! Cà rốt này cậu cho thỏ ăn à! Sao lại như vậy! Lần trước tốt xấu gì còn có cái cặp lồng, lần này chỉ có hai củ cà rốt khô khốc! Cái gì vậy? Thỏ ăn gì thì tôi phải ăn thứ đấy à?! Sao cậu không trực tiếp cho tôi ăn thức ăn gia súc luôn đi! Ai oán cầm một củ cà rốt đưa tới bên miệng, OMG! Cứng như vậy! Liệu Jung Yunho có răng giả không nhỉ?!

“Cậu đừng có kén chọn như vậy, hai củ cà rốt này là cướp được khỏi miệng Tiểu Tiểu Tiểu Miêu đấy!”

“Huh!.... Gì!!!” Có lầm hay không ah!! Thật buồn nôn, vừa nghĩ tới cà rốt này con hổ kia đã ăn, tôi lại không nhịn được muốn nôn ra!!

“Ngu ngốc, hổ là động vật ăn thịt, hai củ cà rốt này sao nó ăn được ~” Jung Yunho cười run cả người, tôi tức giận đến sôi lên, thù này! Nhất định phải trả!

“Két…” Kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ.

“Làm sao vậy?” Jung Yunho nghi hoặc nhìn chằm chằm tôi: “Nghẹn à?”

“Nghẹn cái đầu cậu ấy! Răng gãy….” Bĩu môi nhìn cậu ta, cái này không thể trách tôi ah, hai cái răng nanh của cậu ta thật là đáng yêu ah, nhưng không chắc chút nào, cắn cà rốt cũng có thể gãy…

“Kim Jaejoong!!!!!” Bùng phát rồi bùng phát rồi!! Lửa giận của Jung Yunho bao quanh tôi, tôi tận lực cười vô tội, không ổn….

“Sung Yunhu, hã bĩnh tình ah!!! (Jung Yunho, hãy bình tĩnh ah!!!)

“Cậu thế này tôi phải gặp người ta thế nào ah!!!!!!!”

Tôi chớp chớp mắt vô tội, hình tượng vẫn còn nguyên mà, chỉ cần không nói lời nào, chỗ hở kia sẽ không ai thấy…

Hủy đi hình tượng hoàn mỹ của Jung Yunho, tôi vẫn có chút day dứt trong nội tâm. Cầm lấy cái gương nhỏ cười toét miệng nhìn cẩn thận, kỳ thật chỉ cần nhét một thứ vào đó sẽ không khó nhìn quá a? Nhét cái gì bay giờ? Kẹo cao su? Như vậy hẳn sẽ sâu răng a? Bất quá, răng đã không còn rồi, chắc không có vấn đề gì….

“Cậu! Ngoan ngoãn ở lại trong phòng cho tôi! Không cho phép đi ra ngoài!” Jung Yunho nóng nảy đi qua đi lại trong phòng, không biết là vô tình hay cố ý, mỗi lần đi qua đều không quên giẫm lên chân tôi một cái, ô ô, nhìn cậu đáng thương như vậy, tôi nhịn một chút vậy….

“Có nghe hay không hả?! Tên đầu heo kia!” Hừ hừ! Lại mắng người, củ cà rốt chết tiệt kia không phải là của cậu cho tôi sao?! Tôi đâu có biết răng cậu rất yếu, rồi bệnh tim, chứng dị ứng hải sản! Cậu đến cùng là có bao nhiêu bệnh tật a?! Nói rõ ràng hết một lần được không?!!

“Có nghe thấy….” Hạ giọng gật đầu, không cho tôi ra ngoài? Không đi ra ngoài là được chứ gì?!

“Cộc cộc cộc….” Ah, tiếng đập cửa ~ Vội chạy ra mở cửa, lại bị vật thể không rõ đẩy tôi một cái.

“Ai ôi!!!....” Thống khổ nằm rạp trên mặt đất bịt kín miệng, ô ô ô, lại mất một chiếc nữa!!!

“Đáng chết!” Jung Yunho nhào về phía trước nắm lấy gương mặt của tôi cẩn thận quan sát: “Có đau hay không?” Nhìn bộ dạng cậu ta gấp gáp như vậy, rõ ràng đau muốn chết, nhưng vẫn nhịn không được cong khóe miệng cười rộ lên.

“Ba ~” Một giây sau đã bị đập một cái.

“Lại bị rơi mất một cái nữa!!! Sao cậu đần như vậy!!!” Ô ô, tôi cũng không muốn ah, mắt dời về phía con mèo lớn đang nằm cạnh cửa, ánh mắt nó có chút hả hê! Ah! Đúng vậy, thảo nào tôi bị vậy! Chính là do nó!

“Tại nó!!” Tôi ra sức liều mạng chỉ vào đầu sỏ gây nên, hẳn Jung Yunho có thể nhìn rõ mọi việc…

Ánh mắt sắc bén của Jung Yunho quét qua người con hổ kia, tôi không khỏi run rẩy một chút, rất có khí thế…

“Cộc cộc cộc!!!....” Tiếng đập cửa một lần nữa vang lên, con hổ kia tránh được một kiếp, chớp mắt cái liền chui xuống dưới giường, hẳn là đi đào tẩu a, hừ!

“Tôi đi mở cửa, cậu nhanh trốn đi!” Jung Yunho quay đầu lại nhìn tôi.

“Ah, Huh? Chơi trốn tìm à?” Tại sao phải trốn?

“Cậu bây giờ mặt thế kia! Đi gặp người thì mất hết mặt mũi tôi à?!!!” Ngữ khí hung dữ, sao có thể đối xử với người ta như vậy…

“Vậy, trốn ở đâu ah….” Vì cái gì tôi cảm thấy nói những lời này không được tự nhiên?

“Chỗ đó….” Không chút lưu tình chỉ vào WC! Tôi đứng thẳng, chúng ta quả nhiên rất hữu duyên, lề mề đi đến bên cánh cửa, đang muốn thương lượng một chút, lại bị một phát đá vào!

“Đừng lề mề nữa! Không cho phép lên tiếng! Nghe rõ chưa?! Bằng không thì không có cơm ăn đâu!...”

“Ba ~….!” Cửa bị đóng sầm một cái, ô ô, giận dỗi như cô vợ nhỏ đặt mông ngồi trên bồn cầu, Jung Yunho! Tôi hận cậu! Lớn như vậy chưa ai dám đối xử với tôi như thế! Không phải chỉ là rơi mất hai chiếc răng của cậu thôi sao?! Sao phải tàn phá tôi như vậy?! Tức chết tôi tức chết tôi rồi!!!

“Changmin ah, ha ha, mau vào….” Hừ! Vừa rồi còn hung hăng như vậy, hiện tại ôn nhu đến mức có thể chảy ra nước!

“Yunho không ở đây ah?”

“Ah…. Cái kia, đi ra ngoài tản bộ rồi.” Tản bộ tản bộ!! Tôi ghét nhất là tản bộ!!

“Đúng rồi, đảo chủ tìm cậu có việc bàn bạc, thuận tiện hỏi thăm không biết thương thế của cậu đã đỡ chưa?” Thương thế? Là ngón trỏ bị cắn một cái? Sao cậu không nhìn tôi, ô ô! Đầy người vết đỏ ah.

“Uh, không có gì đáng ngại.”

“Vậy, cậu trước chuẩn bị một chút đi, tôi chờ cậu dưới tầng.”

“Được…” Yes! Rốt cục có thể đi ra rồi!

“Ầm!....” Cửa đột nhiên bị mở ra, tôi đang dính sát vào cửa nghe lén bị hất một phát nằm sấp xuống mặt đất, ô ô, vì sao hôm nay tôi liên tục tiếp xúc thân mật với đất vậy ah.

“Tôi ra ngoài một lát, cậu muốn ăn gì không?” Bày ra một cái mặt đen xì, bổn thiếu nợ cậu ah!

“A!...”

“Không muốn ăn gì sao?...” Ah, tôi còn chưa nói mà!!

“Không cho phép ra ngoài, để cho tôi bắt được, một chữ thôi, chết!”

Dừng, tôi sẽ tận lực không không để cậu bắt được ah ~, đi nhanh đi, đi nhanh đi, quỷ đáng ghét!

Nhìn chằm chằm vào Jung Yunho, rất nghe lời kéo chăn nằm trên giường, hoa mắt chóng mặt, lại buồn nôn, a…. Lát nữa nhất định phải nhét đầy dạ dày trước!

“Ba ~….” Tiếng cửa đóng vang lên, im lặng nghe ngóng một lát, tiếng bước chân càng ngày càng xa, ha ha, vén chăn lên, đi giày, Jung Yunho! Kim Jaejoong tôi quay trở lại rồi!!!
Bình Luận (0)
Comment