Hôm Qua Vui Vẻ

Chương 5

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

HÔ HẤP NHÂN TẠO

Edit: Dương

***

Đới Hiến thu xếp cho Đinh Tam Tam ở phòng nghỉ, còn chưa kịp nói nhiều một câu, đã bị cô hạ lệnh đuổi khách.

Chờ bóng dáng của anh biến mất ở hành lang, cánh cửa bị mở ra, cô dựa vào khung cửa, vẻ mặt sững sờ cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

"Khụ khụ." Phía sau truyền đến một tiếng ho khan, Bạch Dư từ trên giường bò dậy, bọc chăn nhìn Đinh Tam Tam, "Không phải tớ cố ý nghe lén, là hai người không phát hiện ra tớ."

Đinh Tam Tam có vẻ rất thản nhiên, cô xoay người đi tới giường nghỉ của mình, nằm ngửa nhìn tấm ván gỗ trên đỉnh đầu.

"Bác sĩ Đinh."

Không có phản ứng.

"Cô giáo Đinh."

"Đinh Phó giáo sư?"

"Đinh Tam Tam." Bạch Dư đập giường một cái, trực tiếp gọi cả họ cả tên.

Đinh Tam Tam nghiêng đầu nhìn Bạch Dư, "Cậu muốn nói gì?"

Bạch Dư mang giày xuống giường, vừa nhấc gót chân vừa nói: "Thích ai và không thích ai là tâm tình rất chủ quan, ngoại trừ người trong cuộc ai cũng không có quyền phát biểu ý kiến. Thế nhưng, bắt cá hai tay chính là sự thật vô cùng khách quan, cậu chú ý giữ vững chuẩn mực."

Bạch Dư dụng tâm lương khổ [1], từng câu từng chữ rất thành khẩn.

[1] Dụng tâm lương khổ: rất hao tổn tâm tư suy nghĩ nhiều lần.

Đinh Tam Tam nghiêng đầu sang, nằm ngửa và nhắm mắt lại.

"Tam Tam, cậu nghe được lời tớ nói không?"

"Ừ."

"Vậy sao cậu không có chút phản ứng nào vậy?"

"Đói..."

Bạch Dư cười hai tiếng, chuẩn bị đi căng tin xách bánh quẩy sữa đậu nành về cho cô ấy. Cô đưa tay kéo cửa ra, cảm thấy hơi nặng, cúi đầu nhìn, trên tay cầm treo một bát cháo nhỏ, một quả trứng luộc nước trà, cộng thêm hai khối bánh dày đường đỏ [2], vẫn còn bốc hơi nóng nhè nhẹ.

[2] Bánh dày đường đỏ: hình ảnh ở cuối chương.

"Nếu như tớ có một người bạn trai tốt như vậy, tớ nằm mơ cũng phải cười đến tỉnh ngủ." Bạch Dư lấy bữa sáng treo ở phía trên, bày tỏ hâm mộ từ đáy lòng. Cô quay đầu nhìn người ở trên giường đã nhanh chóng ngủ say, "Nha đầu này, lại còn có hai người." (Ý của Bạch Dư là Đinh Tam Tam còn có đến 2 bạn trai)

...

Đinh Tam Tam hiếm khi thay phiên nghỉ ngơi, dự định ở nhà xem phim một chút ngủ một chút. Phương Trí Viễn gọi một cuộc điện thoại tới, mời cô đi ăn bữa tối.

"Ở nhà được không?" Cô mệt mỏi, không muốn nhúc nhích.

"Nhà hàng mới mở, cam đoan mùi vị hạng nhất, em không muốn nếm thử một chút sao?" Phương Trí Viễn cười "dụ dỗ" cô.

Liên quan đến ăn...

"Được, anh gửi địa chỉ đến điện thoại di động của em đi."

"Không cần, anh ở cửa tiểu khu nhà em, em đi ra là được." Phương Trí Viễn dừng xe xong, tay gác lên cửa sổ xe, nhìn về phía bên trong tiểu khu.

Đinh Tam Tam cúp điện thoại, thay quần áo cầm ví tiền và chìa khóa liền chuẩn bị ra cửa. Lúc đi qua tấm gương ở cửa liền nhìn thoáng qua bên trong, vì vậy lại quay lại lấy một cái mũ màu đen đội lên.

Phương Trí Viễn nhìn thấy Đinh Tam Tam đi tới, nếu không phải quen thuộc thân hình của cô, anh ta thật đúng là không nghĩ tới cô lại có thể ăn mặc như thế này.

"Chúng ta là đi ăn cơm, không phải đi đánh cắp tình báo, sao em lại ăn mặc giống như đặc vụ vậy?" Phương Trí Viễn cười hỏi cô.

Cô mặc áo sơ mi trắng quần tây màu hồng nhạt, cộng thêm một cái áo gió màu đen, gió thổi bay lên, cực kỳ giống đặc vụ quân thống [3] thời kỳ dân quốc.

[3] Quân thống (军统): tiếng Anh là Bureau of Investigation and Statistics (BIB), là một trong những cơ quan tình báo của Trung Hoa Dân Quốc, được thành lập vào năm 1938 và đã bị giải thể vào năm 1950.

Đinh Tam Tam dùng ngón tay chọc chọc vào vành mũ, ngẩng đầu lên, nói: "Là anh kiến thức quá ít, năm nay thịnh hành phong cách mặc quần áo như vậy."

"Phải vậy không?" Phương tổng nhìn thấy tình cảnh lớn như vậy bày tỏ rất nghi ngờ.

"Lái xe đi." Đinh Tam Tam bình tĩnh chỉ huy.

"Tam Tam, có đôi lúc anh cảm thấy em rất có năng khiếu làm bà chủ." Phương Trí Viễn nhịn không được liền nói ra.

Cô hai tay ôm ngực, đèn hai bên đường lướt qua trước mắt cô, cô ngay cả lông mi đều không động, vô cùng bình tĩnh.

"Anh muốn đào góc tường của bệnh viện bọn em?"

"Làm sao dám? Anh đào em đến công ty của bọn anh, không phải anh sẽ bị sa thải sao?" Phương Trí Viễn cười nói.

Đinh Tam Tam cười một tiếng, lúm đồng tiền ở khóe miệng đúng lúc hòa tan vẻ lạnh lùng của cô, có vẻ có chút ý tứ có thể tới gần.

Phương Trí Viễn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, giơ tay lên sờ sờ đầu của cô, rất là thân mật.

"Em chưa gội đầu." Đinh Tam Tam nói.

"Anh biết, cho nên em mới đội mũ."

Đinh Tam Tam: "..."

Phương Trí Viễn cao hứng khóe miệng đều giương lên, dễ thương như vậy, Đinh Tam Tam lại bị anh ta oán giận không nói nên lời, thực sự là hiếm thấy.

Phương Trí Viễn luôn là một gia hỏa [4] coi trọng ăn uống, anh ta còn nói《Thực bất yếm tinh, quái bất yếm tế [5] 》. Đinh Tam Tam không hề hoài nghi tiêu chuẩn chọn lựa nhà hàng của anh ta, có lẽ là nói, nguyên nhân bọn họ có thể ở cùng một chỗ cũng là do phẩm vị tao nhã của anh ta.

[4] Gia hỏa: dùng để chỉ cách xưng hô hài hước hoặc cách xưng hô miệt thị coi thường, tùy theo từng câu để hiểu theo từng nghĩa.

[5] Thực bất yếm tinh quái bất yếm tế: là nguyên tắc ăn uống của tiên sư Khổng Tử, thức ăn không ngại tỉ mỉ, xắt thịt không ngại xắt mỏng. Lượng thịt trên bàn ăn không thể vượt quá số lượng cơm và mì, rượu có thể uống nhưng không thể uống say.

Người đàn ông có thể coi trọng cô, hoặc nhiều hoặc ít năng lực chịu đựng về tâm lý đều không yếu.

Hai người ngồi xuống chọn món ăn, nửa khuôn mặt của Đinh Tam Tam đều dần biến mất dưới ngọn đèn mờ ảo.

Phương Trí Viễn nhịn không được đưa tay lấy mũ của cô xuống, "Mặt của em dễ nhìn như vậy, lúc nào cũng che lại làm gì."

Đinh Tam Tam không rảnh bận tâm đến anh ta, tiếp tục nói chuyện với nhân viên phục vụ về màu sắc món ăn.

"Anh quả nhiên là thua kém thức ăn." Phương Trí Viễn than thở.

Đinh Tam Tam khép thực đơn lại, hỏi anh ta: "Anh có lúc nào mạnh hơn gà vịt thịt cá?"

Phương Trí Viễn: "..."

Về các món ăn, Đinh Tam Tam liếc mắt nhìn qua, gật đầu: "Quả nhiên rất tốt, nhà hàng Phẩm Tương này đều hơn hẳn nhà hàng lúc trước chúng ta hay đi."

Phương Trí Viễn nói: "Bàn về món ăn, em trái lại rất có tâm đắc."

"Bàn về nịnh bợ Phương tổng, em cũng rất có tâm đắc." Đinh Tam Tam chớp chớp mắt.

Thỉnh thoảng cô nghịch ngợm, hoàn toàn khiến anh ta có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh [6].

[6] Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.

Đại khái là bị ngược quen rồi, anh ta đã mất đi tự tôn rồi.

Hai người ăn cơm rất hài hòa, không hề chú ý tới một nhóm người nói thầm cách đó không xa ở bàn bên phải phía sau.

Đới Quân: "Ngày lành a, hiếm khi chạm mặt."

Từ Chính Lâm: "Đúng vậy đúng vậy, Hiến ca, đi chào hỏi đi."

Đới Hiến cúi đầu bóc tôm, ánh mắt thâm trầm.

Người phụ nữ ngồi ở phía trên khí thế phi phàm, trên người không đeo trang sức, chỉ có ở trên ngón áp út đeo một cái nhẫn cưới khiêm tốn. Bà nhìn lướt qua người phụ nữ ở bên kia, mắt phượng khẽ giương lên, "Tất cả im miệng cho ta."

Từ Chính Lâm rất nhanh trí, lập tức nịnh nọt: "Dì Cẩn à, chúng con không hề bắt bạt Hiến ca."

Tôn Cẩn cười khẽ, đặt đôi đũa xuống: "Mấy đứa coi dì là người mù hả."

Đới Quân lập tức bắt kịp, "Mẹ, bọn con nói đùa mà thôi, hoàn toàn không hề có ý tứ bắt nạt anh cả."

Tôn Cẩn nhìn thoáng qua con trai cả thân tại Tào doanh tâm tại Hán [7], nói: "Có bản lĩnh thì đem người đoạt về, ma ma kỷ kỷ [8], cho ai nhìn?"

[7] Thân tại Tào doanh tâm tại Hán: xuất phát từ《Tam Quốc Diễn Nghĩa》. Ẩn dụ mặc dù người đang ở phe đối lập, nhưng trong lòng muốn ở phe ban đầu của mình.

[8] Ma ma kỷ kỷ: miêu tả một người làm việc dây dưa không dứt khoát.

Đới Hiến ngẩng đầu, bình ổn lại bão táp trong đáy mắt, "Theo đuổi ai? Món ăn đầy trên bàn, mọi người không ăn sao?"

Tôn Cẩn nhìn con trai, nó bình tĩnh nhìn lại, luồng không khí trong không trung đều ngừng lưu động rồi, hai mẹ con giống như là đang âm thầm giao phong.

Khóe miệng Tôn Cẩn cong lên, nhấc đôi đũa lên, "Là mẹ nói sai, ăn cơm đi."

Đới Quân và Từ Chính Lâm ngoan ngoãn cầm đũa lên, không dám tiếp tục chọc thái hậu nương nương, lại càng không dám tiếp tục trêu đùa con trai bảo bối của thái hậu nương nương.

Đới Hiến cúi đầu, nhìn một đĩa tôm mình đã bóc xong, có chút ngẩn ngơ.

Bên kia, Đinh Tam Tam chê Phương Trí Viễn bóc tôm quá chậm, nhịn không được liền tự thân vận động.

"Được rồi, bác sĩ đều hạ dao nhanh như vậy sao." Phương Trí Viễn cười nói.

"Không phải. Trái lại anh đấy, trước đây làm thế nào chăm sóc bạn gái?" Đinh Tam Tam liếc mắt nhìn thấu.

"Chỉ có một mình em." Phương Trí Viễn đem tôm đã bóc xong để vào trong đĩa, đẩy tới trước mặt của Đinh Tam Tam.

Đinh Tam Tam nhướng mày, không tiếp lời.

Lại là một quyền đánh vào vải bông, ánh mắt của Phương Trí Viễn thay đổi liên tục.

"A!"

Đột nhiên, trong nhà hàng truyền ra một tiếng hét chói tai, người đàn ông cách bọn họ hai bàn té ngã trên mặt đất, đứng một bên là người phụ nữ tay chân luống cuống.

Đinh Tam Tam bỏ đồ vật trong tay xuống, xoa xoa tay, nhanh chóng đi qua bên kia.

"Hình như là bệnh tim đột phát?" Người vây xem không biết chuyện lo lắng nói.

"Bệnh tim? Cũng có thể là xuất huyết não, ông ta thoạt nhìn cũng có tuổi rồi."

"Nhường đường một chút." Đinh Tam Tam đẩy người đang chặn ở trước mặt ra.

Đi tới trước mặt của người đàn ông kia, cô nửa quỳ xuống, mở mí mắt của người đàn ông kiểm tra tình huống của ông ta.

"Giúp tôi đỡ ông ta nằm ngửa." Tốc độ nói của cô cực nhanh, người xung quanh đều sửng sốt, không biết tình huống gì. Chỉ có một người nhanh chân tiến lên, giúp cô lật ngửa người đàn ông.

Hai tay cô nắm đan xen, vừa làm hồi sức tim phổi [9] cho người đàn ông đó, vừa bảo người khác nhanh chóng gọi 120 cấp cứu.

[9] Hồi sức tim phổi (CPR): là tổ hợp các thao tác cấp cứu bao gồm ấn lồng ngực và hô hấp nhân tạo với mục đích đẩy lượng máu giàu oxy tới não, đưa bệnh nhân thoát khỏi tình trạng nguy kịch.

"Đã gọi rồi." Một giọng nam quen thuộc truyền tới, ở ngay bên người cô.

Đinh Tam Tam ngẩng đầu nhìn anh một cái, không hề dừng lại động tác trên tay. Hồi sức tim phổi rất tiêu hao thể lực, trán của cô đang đổ mồ hôi.

Thấy không có phản ứng, cô dừng động tác lại, đưa tay nắm mũi của người đàn ông đó, chuẩn bị làm hô hấp nhân tạo.

"Để anh." Cô bị một bàn tay kéo lại, thay thế vị trí của cô.

Từ Chính Lâm đứng ở một bên, thấy tình cảnh như vậy, nhịn không được thay đổi ý nghĩ.

"Anh trai em là cứu người, nhìn lại anh đi trong đầu anh toàn là suy nghĩ hèn hạ." Đới Quân khinh thường nhìn Từ Chính Lâm.

Từ Chính Lâm nôn mửa hai cái, nói: "Một lão đầu năm mươi tuổi, coi như là cứu người anh cũng không làm được..."

Tôn Cẩn không biết từ lúc nào cũng sang bên này rồi, bà khẽ cười một tiếng: "Cho nên, đây chính là sự khác biệt của cháu và nó."

Từ Chính Lâm: "..."

Lồng ngực của người đàn ông đột nhiên rung động một cái, thở ra một hơi. Đúng lúc này, nhân viên cấp cứu cũng chạy tới, nhanh chóng đưa bệnh nhân đi.

"Bác sĩ Đinh, chị đi cùng em, đỡ phải gọi điện thoại lại cho chị." Nhân viên y tế phát hiện Đinh Tam Tam cũng ở đây.

Thật là đúng dịp, phiến khu [10] nơi này thuộc quản lý của Bệnh viện Nhân Dân số 1, người tới vừa vặn là nhân viên cấp cứu của Bệnh viện Nhân Dân số 1.

[10] Phiến khu: có lúc gọi tắt là phiến, là một khu vực chia làm nhiều phân khu.

Đinh Tam Tam gật đầu, vẫy tay ra hiệu với Phương Trí Viễn, theo nhân viên y tế leo lên xe cấp cứu.

Nhóm người tản đi, Từ Chính Lâm ôm bả vai của Đới Hiến đi đến bàn ăn của bọn họ.

"Anh em, bàn về trêu ghẹo phụ nữ tớ chỉ chịu thua mình cậu."

Đới Hiến liếc nhìn cậu ta, "Tôi trêu ghẹo người nào?"

"Vừa nãy khí khái đàn ông của cậu bùng nổ, chính cậu không biết sao? Các nữ sĩ ở đây đều kinh ngạc, tớ đánh cược qua không bao lâu nhất định sẽ có người tới tìm cậu bắt chuyện."

Đới Hiến ngồi xuống không nói tiếng nào, không muốn để ý đến lời nói nhảm của cậu ta.

Nhân viên phục vụ đi tới đây, trong tay cầm một cái vòng tay màu bạc, "Làm phiền ngài rồi, đây là vòng tay mà vị nữ sĩ kia để lại, xin hỏi anh biết cô ấy sao?"

Từ Chính Lâm nhận lấy, "Cảm ơn cô, chúng tôi sẽ chuyển lại cho cô ấy."

"Không có gì." Nhân viên phục vụ cười rời đi.

Từ Chính Lâm đem vòng tay để vào trên tay của Đới Hiến, "Cầm đi, lần này có lý do để gặp cô ấy rồi."

Khóe miệng Đới Hiến khẽ giương lên, ngẩng đầu nhìn thấy mẹ mình cười như không cười, ý cười trên khóe miệng rất nhanh biến mất trong vô hình.

"Con bé không phải là con dâu của mẹ, mẹ sẽ không có quá nhiều yêu cầu đối với nó, con yên tâm." Tôn Cẩn không hổ là gừng càng già càng cay, thoáng cái liền nhìn thấu tâm tư của con trai.

Còn chưa đợi Đới Hiến nói ra, bà lập tức nói luôn: "Nhưng mẹ vẫn không thích con bé, điểm này hy vọng con cân nhắc một chút."

Đới Hiến siết chặt vòng tay ở trong tay, khe khẽ "Vâng" một tiếng.

"Mẹ..." Đới Quân mềm lòng, không nhìn nổi anh trai bị mẹ ức hiếp.

"Câm miệng." Tôn Cẩn liếc nhìn Đới Quân.

Đới Quân miểu túng [11].

[11] Miểu túng (秒怂): khi người bên này biểu hiện khí thế rất mạnh, người bên kia không hề do dự liền lập tức nhận thua.

Quên đi, mẹ cậu ta từ trước đến nay càng thích anh trai cậu ta hơn, dù sao cũng sẽ không ràng buộc anh ấy, tự mình đây là lo lắng mù quáng rồi.

Lời tác giả:

Đới Hiến: Anh không hề trêu chọc cô gái khác, vợ à, anh thật sự không có.

Tam Tam: Mắc mớ gì đến em?

Đới Hiến: Vậy anh có thể đứng lên không?

Tam Tam: Quỳ cho tốt.

[2] Bánh dày đường đỏ

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773
Bình Luận (0)
Comment