Hôm Qua Vui Vẻ

Chương 39

Edit: Dương

***

[1] Nguyên văn là 相见时难 (Tương kiến thì nan) trích từ bài thơ《Vô đề • Tương kiến thì nan bất diệc nan》của Lý Thương Ẩn, cả câu đầy đủ là 相见时难别亦难 (Gặp được nhau đã khó chia ly lại càng khó hơn). (Khi đặt tên chương thì t sửa lại một chút)

Tháng bảy ở Hồng Kông, buổi tối ẩm ướt lại nóng, trên đường đoàn người qua lại không dứt, thành phần tri thức bận bịu cả ngày cuối cùng có thể buông lỏng, có du khách đi cùng đoàn du lịch đi du lịch, mọi người ồn ào líu ríu, khiến đại đô thị quốc tế hóa này tràn đầy mùi khói lửa.

Địa phương yên tĩnh nhất của thành phố này, một nhóm bác sĩ và y tá ở bốn phía tê liệt ngã xuống ghế sofa, trang phục phẫu thuật còn không kịp cởi ra, bọn họ vốn định ngồi xuống nghỉ ngơi một lát là tốt rồi, không nghĩ tới vừa chạm đất liền ngủ thiếp đi.

Trong điều hòa thổi ra không khí lạnh, Đinh Tam Tam ngủ ở một góc của ghế sofa rùng mình một cái, sau đó đứng dậy.

"Đừng ngủ ở chỗ này, mọi người đều về ký túc xá đi." Cô vừa mở miệng, giọng nói có hơi khàn.

Cô ho hai tiếng, thấy không có người phản ứng, cô đành phải đứng lên đi sang phòng sát vách ôm tấm thảm đắp lên cho từng người.

Nhìn một nhóm người nằm ngổn ngang, cô ho nhẹ hai tiếng, xoay người đi ra ngoài.

Không khí lạnh đụng vào dòng khí nóng, Đinh Tam Tam hắt xì ba cái liên tiếp.

"Cà phê?" Bên cạnh vươn ra một cánh tay, đưa cho cô một ly cà phê nóng hổi.

"Cảm ơn." Đinh Tam Tam nhận lấy.

La Sâm cười một tiếng, nói: "Làm phẫu thuật thời gian dài như vậy?"

"Không phải, mọi người đều đang ngủ ở bên trong." Đinh Tam Tam uống một hớp cà phê, mặc dù là cà phê hòa tan, nhưng bây giờ đã thỏa mãn rồi.

La Sâm nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, "Ba giờ sáng, thành phố này có lẽ chỉ còn đám người chúng ta vẫn đang làm việc thôi."

"Đinh đinh đinh", tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, là từ trong túi của Đinh Tam Tam truyền tới.

Đinh Tam Tam cười với La Sâm, vừa cầm điện thoại vừa có chút khó hiểu, đã muộn thế này còn ai gọi điện thoại tới?

"Tam Tam? Ba con bị ngã, làm sao bây giờ đây, mẹ nên làm gì đây!" Đầu điện thoại kia, là tiếng khóc gấp gáp thành tiếng của mẹ Đinh.

Đinh Tam Tam vẻ mặt nghiêm túc, lập tức đứng thẳng người, "Mẹ gọi xe cứu thương chưa?"

"Gọi rồi, còn chưa tới, ba con không nhúc nhích, có phải là..." Đôi mắt mẹ Đinh đỏ lên, không nhịn được liền khóc lớn.

"Không không không, sẽ không, mẹ bình tĩnh một chút." Đinh Tam Tam an ủi mẹ Đinh, "Có thể là đập đầu thôi, không sao đâu không sao đâu."

Môi cô run rẩy, đọc từng chữ đều có chút mơ hồ.

La Sâm vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cô hoảng hốt như vậy, anh ta không nhịn được liền hỏi: "Có phải ngã ở nhà vệ sinh không?"

"Phải." Đinh Tam Tam gật đầu.

Người trung niên và người già sợ nhất chính là bị ngã, có khi ngã xuống thì không dậy được nữa, có khi là liệt nửa người có khi là liệt cả người, đều rất khó nói chính xác.

"Bây giờ mẹ mau chóng đi thu dọn quần áo và đồ dùng hàng ngày, con lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Chung, đợi lát nữa cô ấy nhất định sẽ tới giúp mẹ." Đinh Tam Tam nói.

"Được, mẹ sẽ đi ngay bây giờ."

Đinh Tam Tam cúp điện thoại, gọi điện thoại cho Tiểu Chung, nói rõ đầu đuôi, Tiểu Chung lập tức từ trên giường bò dậy.

"Rạng sáng thì cậu hãy đi." Đinh Tam Tam nói.

"Không được, bây giờ bác gái nhất định rất hoảng loạn, cậu lại không ở bên bà ấy, tớ đến bệnh viện trước để chuẩn bị." Tiểu Chung vừa mặc quần áo vừa nói.

"Cảm ơn cậu."

"Đừng khách khí, tớ cúp đây!"

Đinh Tam Tam cầm điện thoại, tâm tình quả thực không yên."

"Cô có cần xin nghỉ về nhà không?" La Sâm hỏi.

"Chờ chủ nhiệm đi làm rồi xin phép, huống chi bây giờ cũng không có chuyến bay." Một tay Đinh Tam Tam chống ở trên lan can trước mặt, cúi đầu, cả người đều căng cứng.

Chân trời dần dần sáng lên, mỗi phút mỗi giây lúc này đối với Đinh Tam Tam mà nói đều là khảo nghiệm.

"Đinh đinh..." Điện thoại vừa vang lên hai tiếng, cô lập tức nghe máy.

"Alo, mẹ!"

"Tam Tam à, bác sĩ đang phẫu thuật cho ba con, nói là ông ấy gãy xương mắt cá chân [2]." Thanh âm của mẹ Đinh từ bên kia truyền tới, nghe không còn hoảng hốt như lúc nãy nữa.

[2] Gãy xương mắt cá chân: là hiện tượng khớp xương ở mắt cá chân bị gãy, hoặc trật ra khỏi vị trí cố định. Hiện tượng này có thể nhẹ (như bong gân) hoặc nặng (gây trật khớp).

"Vậy đầu ba bị làm sao? Ba tỉnh lại chưa?"

"Đầu không sao, chỉ là tạm thời ngất đi thôi."

"Vậy thì tốt..." Đinh Tam Tam thở phào một hơi.

Tiểu Chung nhận lấy điện thoại, nói: "Có tớ ở đây cậu cứ yên tâm đi, chăm chỉ làm việc, bác trai bác gái ở đây có tớ bảo đảm."

Mẹ Đinh vỗ vỗ bả vai của Tiểu Chung, nói: "Nha đầu, hôm nay cảm ơn cháu."

"Ôi, đâu phải cháu chưa ăn cơm chùa nhà dì, dì khách sáo quá rồi." Tiểu Chung cười nói.

Đinh Tam Tam cảm nhận được bầu không khí thoải mái, giây thần kinh trong lòng cuối cùng cũng nới lỏng, cô nói: "Chờ ba phẫu thuật xong con sẽ gọi điện thoại cho bác sĩ chủ trị, tìm hiểu một chút bệnh tình của ba."

"Ừ, con gọi điện thoại là được rồi, không cần quay về, mới đi làm thì xin nghỉ cũng không tiện." Mẹ Đinh cầm điện thoại nói.

"Con biết xử lý như thế nào, bây giờ mẹ để Tiểu Chung dắt mẹ đến ký túc xá của con ngủ một giấc, ngủ một giấc tỉnh dậy phỏng chừng ca phẫu thuật của ba đã kết thúc rồi."

"Mẹ không mệt, chính là lo lắng cho ba con."

"Mẹ còn phải chăm sóc ba con nữa, bây giờ mau chóng đi nghỉ một lát, mẹ cũng không phải người trẻ tuổi, chịu đựng không nổi nữa."

Mẹ Đinh suy nghĩ một chút, gật đầu nói được.

Cúp điện thoại, ngón tay cô vừa trượt xuống, dừng ở trên một số điện thoại quen thuộc, ngón tay vô thức trượt từ trên xuống dưới một chút, ánh mắt lấp lánh, cô nhanh chóng cất điện thoại vào túi, xoay người đi về phía phòng làm việc.

Cơ thể của ba Đinh vẫn tương đối khỏe mạnh, cú ngã lần này ngoại trừ trên chân ăn một chút đau những vị trí khác đều hoạt động bình thường, xem như là sợ bóng sợ gió một hồi.

"Cái ông này, lần sau đi nhà vệ sinh có thể bật đèn được không? Dọa chết tôi rồi." Mẹ Đinh ngồi ở bên giường bệnh cằn nhằn ba Đinh.

"Không phải tôi sợ đèn sáng thì bà không ngủ được sao." Ba Đinh giải thích.

"Tôi không ngủ được nghiêm trọng hay là ông ngã thành như vậy nghiêm trọng?"

Ba Đinh: "Đều rất nghiêm trọng."

"Ông..." Ngón tay mẹ Đinh chỉ vào ba Đinh, tức giận nói không nên lời.

Tiểu Chung ở một bên gọi điện thoại, lặng lẽ báo cáo với Đinh Tam Tam ba mẹ cô ân ái cỡ nào.

"Cốc cốc" hai tiếng gõ cửa vang lên, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, bóng dáng Đới Hiến xuất hiện ở cửa.

"Đới Hiến, sao con lại đến đây? À, có phải nha đầu Đinh Tam Tam kia làm ầm lên bảo con tới không? Con bé này thật là không hiểu chuyện!" Mẹ Đinh đứng dậy, cười chào đón Đới Hiến.

Đới Hiến cười một tiếng, không phủ nhận cũng không thừa nhận, "Mẹ, mẹ có mệt không? Ba ở đây để con trông là được rồi, mẹ về nghỉ ngơi đi."

"Vậy làm sao được?"

"Tam Tam không ở đây, con giúp cô ấy tẫn hiếu, đều giống nhau."

Trong mắt mẹ Đinh toàn bộ là ánh sáng yêu thương, con rể này, quả thực vô cùng đúng với sở thích của bà.

Tiểu Chung liếc mắt nhìn người bên kia vén tay áo điều chỉnh ống thông đường tiểu [3] giúp ba Đinh, nghiêng đầu che điện thoại, ở một bên nói: "Cậu nghe được không?"

[3] Ống thông đường tiểu: là một loại ống dẫn từ niệu đạo cắm vào bàng quang để dẫn lưu nước tiểu, được làm từ cao su thiên nhiên, cao su silicon hoặc polyvinyl clorua (PVC).

"Nghe được rồi."

"Cậu định làm như thế nào?"

Đinh Tam Tam nhìn thoáng qua màn hình lớn, nói: "Không biết nữa. Đến giờ lên máy bay rồi, chờ tớ trở lại lại nói tiếp."

"Ồ, được."

Tiểu Chung cúp điện thoại, cười kéo tay mẹ Đinh, nói: "Nếu "người chăm sóc" đã đến rồi thì dì yên tâm đi nghỉ ngơi thôi."

Mẹ Đinh cười nói: "Nào có người ăn hiếp như vậy, có phải cháu học xấu với Tam Tam không, đều ăn hiếp Đới Hiến như vậy?"

"Cháu nào có!" Tiểu Chung trợn tròn mắt nhìn Đới Hiến, nói, "Đi thôi, cháu đưa dì về, để anh ấy ở đây trông bác trai."

"Dì còn chưa buồn ngủ."

"Chúng ta về hầm ít canh cho bác trai, thức ăn ở bệnh viện không được ngon lắm."

"Đúng đúng đúng, ông ấy bị tổn thương xương cốt, cũng không thể ăn kém quá."

"Chính là đạo lý này, chúng ta đi thôi!" Tiểu Chung cười đỡ mẹ Đinh đi ra phía ngoài.

Ba Đinh nằm ở trên giường, nhìn Đới Hiến không chê bẩn bận tới bận lui, nói: "Con nghỉ ngơi đi, đừng bận rộn nữa."

Đới Hiến nói: "Con đi rửa tay, gọt táo cho ba."

"Không cần đâu, bây giờ ba không muốn ăn."

Đới Hiến hỏi: "Ba cần gì thì cứ nói, con chờ ở bên cạnh."

Ba Đinh cười một tiếng, nếp nhăn trên mặt đều lộ ra ôn hòa, ông nói: "Lại nói tiếp, con còn chu đáo hơn hai đứa con trai kia của ba, không biết Tam Tam tu được bao nhiêu phúc khí mới có thể gặp được con."

"Là con tốt số, gặp được cô ấy."

"Haizzz, hai ba con ta đừng nói lời khách sáo nữa."

Đới Hiến cười một tiếng, người đàn ông đã chín chắn lại khôi ngô tuấn tú, càng khiến người ta sinh ra nhiều thiện cảm.

"Đợi lát nữa nha đầu Tam Tam kia về đến đây, con bé thích nhất làm ầm lên, con giúp ba dỗ nó một chút."

"Mấy giờ máy bay của Tam Tam hạ cánh ạ, để con đi đón cô ấy."

"Con bé có thể tự mình quay về, con nghỉ ngơi đi." Ba Đinh nói, "Con nhất định là từ bộ đội trực tiếp đến đây, tính sơ qua đoạn đường này cũng mất khoảng hai tiếng lái xe, cũng mệt rồi, nhanh nằm xuống ghế sofa nghỉ một chút đi."

"Vâng, ba có chuyện gì thì cứ gọi con."

"Đi đi."

Đới Hiến một người cao 1m9, nằm ở trên ghế sofa vốn là rất rộng rãi nhất thời khiến ghế sofa đều có vẻ thu hẹp lại. Tối qua anh ở trong núi huấn luyện một đêm, sáng sớm nhận được điện thoại của Tiểu Chung lại lái xe hai tiếng chạy tới đây, quả thật có chút mệt mỏi. Nhắm mắt lại, lập tức ngủ thiếp đi.

Ba Đinh nhìn Đới Hiến một cái, đáy lòng thở dài: Chàng trai tốt như vậy, lại khăng khăng thích con bé cứng đầu nhà mình, thật sự là đáng tiếc.

Ba ruột, giám định hoàn tất.

Lúc Đinh Tam Tam đến là giữa trưa, người đến thăm bệnh chen chúc kín phòng bệnh, quả thực là náo nhiệt, cái này thoáng cái liền nhìn ra nhân duyên phi phàm của ba Đinh.

Đinh Tam Tam trái lại bị chen đến bên rìa, cầm bản bệnh án xem xét tỉ mỉ.

"Đầu gối em bị làm sao thế?" Đới Hiến đứng ở bên cạnh cô, liếc xuống tro bụi và ít thứ giống như vết máu đỏ ở trên quần của cô.

"À, lúc lên máy bay sốt ruột quá nên ngã một cái." Đinh Tam Tam không để ý nói.

Đới Hiến do dự nhìn cô một cái, sau đó ngồi xổm xuống, vén ống quần của cô lên nhìn một chút, trầm giọng hỏi: "Em đây là ngã một cái?"

Đinh Tam Tam khom lưng nhìn xuống, đầu gối một mảnh máu mé, đều đã kết vảy rồi, nhìn rất khủng bố.

"Em lớn như vậy rồi bản thân bị thương cũng không biết sao?" Giọng điệu của Đới Hiến nâng cao vài mức, người trong phòng bệnh đều nhìn sang bên này.

"Trời ơi, Tam Tam, đầu gối em bị làm sao thế!"

"Ngã ở chỗ nào vậy, sao lại ngã đến mức này?"

"Đi đi đi, mau chóng để sư huynh rửa sạch vết thương cho em."

"Thời tiết nóng như vậy, cẩn thận sưng lên!"

Đới Hiến kéo tay của cô, nói: "Làm phiền đem đồ vật tới nơi này." Nói xong, anh kéo tay cô đè cô ngồi xuống ghế sofa.

Đinh Tam Tam cúi đầu nhìn vết thương của mình, cũng không biết sao nó lại thành như vậy, cô nhìn còn có chút giật mình.

Dung dịch oxy già [4] băng gạc thuốc và công cụ đều cầm tới rồi, y tá đang chuẩn bị bắt tay vào làm, cái khay được Đới Hiến nhận lấy, "Cảm ơn, tôi làm là được rồi."

[4] Oxy già: là một chất oxy hóa dạng lỏng trong suốt, nhớt hơn một chút so với nước, có các thuộc tính oxy hóa mạnh. Trong y tế, nước oxy già được sử dụng như là chất khử trùng và chất khử khuẩn trong nhiều năm.

Mọi người cười mà không nói, nhao nhao quay đầu đi coi như không thấy, lưu lại một chút không gian cho hai người.

Ba Đinh cũng mau chóng thu hút ánh mắt của mọi người quay lại, chỉ sợ Đinh Tam Tam không hiểu chuyện lại nổi giận, khiến Đới Hiến khó xử.

Đinh Tam Tam: Rốt cuộc tôi ở trong lòng mọi người là dạng ma quỷ gì hả...

"Đừng động." Đới Hiến cầm bắp chân của cô nói.

Đinh Tam Tam nói: "Không phải anh không định quan tâm em nữa sao, bây giờ lại không giữ lời rồi?"

Đới Hiến không lên tiếng, giống như tập trung toàn bộ tinh thần ở trên đầu gối của cô.

Đinh Tam Tam động đầu gối một chút, khiến tăm bông của anh "sượt qua". Đới Hiến đè chân cô xuống rồi ngẩng đầu lên, mắt sáng như đuốc, "Động cái gì mà động, yên phận chút đi."

Đinh Tam Tam hừ lạnh một tiếng, lui về sau một chút, nằm ở chỗ tựa lưng của ghế sofa nhìn anh.

Anh cúi đầu rửa sạch vết thương cho cô, tỉ mỉ thoa thuốc mỡ cho cô. Sau khi làm xong những việc này, anh đưa khay trả lại cho y tá, tự mình đi đến nhà vệ sinh.

Đinh Tam Tam: "..."

Lời tác giả: một phòng người, chỉ có Hiến ca nhà chúng ta phát hiện vấn đề, ngưu sao?

Ngoài miệng nói không ngại, kỳ thật ánh mắt đều sắp nhìn xuyên qua người ta rồi.

Hai chữ: Dối trá!

Lời editor: lâu lâu tâm sự một xíu:v thế là mình cũng edit được một năm rồi (t chỉ nhớ khoảng tầm này năm ngoái chứ không nhớ rõ ngày, nên lấy ngày hôm nay làm kỷ niệm), vui có buồn có, cũng không ít lần muốn từ bỏ, nhưng đọc cmt của mọi người lại có động lực làm tiếp. Cảm ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ t trong suốt một năm qua <
Bình Luận (0)
Comment