Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 329

Hội trường rất ồn ào, tiếng bàn tán không ngừng.

Có vài người trông thấy thông báo của Bạch Ấu Vi nên biết việc này, có một số người không biết, thì thầm với người bên cạnh tìm hiểu tin tức.

“Thông tin của Giáo sư Tống thật nhanh nhạy.” Bạch Ấu Vi nhỏ giọng nói với Thẩm Mặc, “Hôm qua em vừa dán thông báo, hôm nay ông ta đã biết.”

Thẩm Phi ngồi cạnh Thẩm Mặc, nghe được lời của cô, lập tức tự hào nói: “Mỗi vụ trao đổi, mỗi thông báo ở điểm giao dịch đều do chuyên gia chỉnh lý thành hồ sơ lưu trữ, nộp cho phòng nghiên cứu của Giáo sư Tống trước 9 giờ tối hôm đó.”

Bạch Ấu Vi không hiểu tại sao liếc anh một cái, kéo tay Thẩm Mặc, cau mày nói: “Sao em họ của anh cứ ngắt lời em thế, em đâu có nói chuyện với cậu ta.”

Thẩm Phi: “…”

Thẩm Mặc cười, nói: “Em ấy giàu lòng nhiệt tình hơn anh.”


Bạch Ấu Vi bĩu môi: “Thanh niên đừng có nhiệt tình quá, có vẻ rất bà tám.”

Thẩm Phi: “…”

Lúc này, ở một bàn khác nổi lên ồn ào náo động.

Gã cao to đầu trọc Thẩm Phi từng giới thiệu cao giọng đứng lên:

“Đỗ Lai! Cậu là người duy nhất đi ra khỏi trò trốn Meo Meo, cậu nói với mọi người xem, cuối cùng trốn Meo Meo là cái trò chơi gì!”

“Đúng vậy.” gã thanh niên gầy gò bên cạnh tên đầu trọc phụ họa, “Ít nhất để cho chúng tôi biết bên trong là tình cảnh gì mới dễ đưa ra quyết định!”

Hình như hai người đó nảy sinh hứng thú đối với trò chơi, nếu không chẳng cần thiết hỏi thăm chi tiết cụ thể trong trò chơi.

Đỗ Lai khép hờ mí mắt, lơ đãng nói: “Aizz… Tôi sắp nói một trăm lần rồi, các người nghe mà không chán hả? Trốn Meo Meo chính là trốn Meo Meo, trong trò chơi có một con mèo vải khổng lồ, ban ngày ngủ, buổi tối giết người, nhiệm vụ chính của người chơi là tìm chỗ trốn! Nếu bị mèo tìm thấy thì sẽ chết!”

“Làm cách nào mới thông quan?” Tên gầy hỏi anh, “Lúc quan giám sát tuyên bố quy tắc chắc hẳn có nói cho anh biết điều kiện thông quan chứ!?”

Đỗ Lai cười, “Điều kiện thông quan là… Giết chết mèo hoặc giết chết Mary.”

“Mary? Ai là Mary?”


“Mary là chủ nhân con mèo, chỉ cần mèo chết hoặc chủ nhân của nó chết, trò chơi trốn Meo Meo mới có thể kết thúc.”

Đỗ Lai yếu ớt thở dài một hơi: “Bất kể mèo hay Mary, chúng tôi không thể giải quyết được. Chúng tôi muốn tranh thủ ban ngày lúc mèo ngủ để tấn công Mary, nhưng không cẩn thận đánh thức mèo, vì vậy mọi người bỏ mạng, tôi cũng bị trọng thương, cuối cùng không thể không sử dụng mảnh ghép trò chơi rời khỏi trò chơi. Cho nên, thông quan bằng cách nào, tôi cũng không biết.”

Sau khi anh nói xong, tiếng nói chuyện bốn phía càng ầm ĩ.

Mọi người tranh nhau nói, có thể giết chết mèo hoặc Mary bằng cách nào.

Thẩm Phi hào hứng hỏi Thẩm Mặc: “Mary rõ ràng dễ dàng đối phó hơn, nhưng Mary và mèo như hình với bóng, anh, anh cảm thấy nên làm như thế nào?”

“Phương pháp có rất nhiều, nhưng chưa chắc áp dụng được.” Thẩm Mặc thản nhiên nói, “Không tận mắt thấy tình huống thực tế, không dễ đưa ra phán đoán.”

Có người đề nghị lợi dụng ban ngày làm một cái bẫy cỡ lớn, vây chặt con búp bê vải.

Có người đề nghị nghĩ cách tách mèo và Mary ở xa nhau, sau đó tập trung lực lượng công kích Mary.


Còn người chỉ ra chắc chắn trên người con mèo có nhược điểm, e rằng ở bộ phận như râu hay cái đuôi.

Đủ mọi suy đoán đặc sắc, hoặc là ý nghĩ kỳ lạ, nghĩ gì nói nấy.

Tiếng bước chân truyền đến.

Vốn dĩ canh giữ ở cửa, Vu Á Thanh cất bước đi vào bữa tiệc, đứng trước mặt Sở Hoài Cẩn và Giáo sư Tống, làm động tác chào, quả quyết mạnh mẽ nói:

“Trò chơi số 24 đang di chuyển về hướng này, xin chỉ thị quan trên, có sắp xếp sơ tán người dân khẩn cấp không?”

So với số 21 người người kiêng dè, số 24 là một trò chơi không hề có cảm giác tồn tại.

Từ khi nó tồn tại cho tới nay, không ai kích hoạt được nó, cho nên người của tổng bộ trong nội thành trong tiềm thức xem nhẹ nó, chỉ nhớ kỹ 23 trò chơi khác.

Bình Luận (0)
Comment