Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 113

thanh đó đến từ đâu, tóm lại mọi người đều nghe thấy được, nó nói: Đối người chơi tiến hành thăng cấp số liệu.

Những lời này thật là làm người ta không vui, bọn họ đâu phải máy móc, cái gì kêu thăng cấp số liệu?

Thừa Úy Tài chần chờ mở miệng: “Nói như vậy…… Thật ra từ khi ra khỏi mê cung, tôi cảm thấy thân thể của mình giống như trẻ hơn……”

“Không đâu.” Đàm Tiếu nghiêm túc nhìn ông, “Nếp nhăn trên mặt vẫn rất nhiều.”

Thầy Thừa cuống lên, “Không, không phải kiểu trẻ tuổi đó, là thân thể, tay chân nhẹ nhàng, có sức mạnh hơn trước kia.”

“Nói như vậy…… Tôi cũng cảm thấy, bản thân khang khác……” Đàm Tiếu gãi gãi đầu, nhìn trái phải, thấy ven đường có cây, anh đi qua múa may nắm tay trực tiếp vỗ!


Rầm!

Cây không gãy nhưng chỗ bị nắm tay đập vào trực tiếp nứt vỏ. Cành lá chấn động, lá cây trút xuống rào rào!

Đàm Tiếu mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc đến mức đồng tử suýt nữa rớt ra ngoài.

“Không phải đâu……” Anh lẩm bẩm, lại lần nữa giơ lên nắm tay, lần này dùng mười phần mười sức lực, đột nhiên đập vào thân cây ——

“Xem quyền kim cương mạnh mẽ vô địch của ta đây!!!”

Rầm!

Bên trong thân cây cũng nứt!

Hiệu quả kinh người. Chỉ là đồng thời, Đàm Tiếu cũng đau đớn ôm nắm đấm ngồi xổm xuống. …… Đau.

Mọi người thấy thế, đều bắt đầu nếm thử. Có kiểm tra sức lực, có xem tốc độ, có kiểm tra mức độ rắn chắc của cơ thể, có nhảy đơn giản tại chỗ, xem có thể nhảy cao bao nhiêu. Ngay cả Thầy Thừa cũng nằm trên mặt đất làm hít đất. Trong khoảng thời gian ngắn, cảnh tượng thật buồn cười.

Chỉ có hai người không nhúc nhích: một là Bạch Ấu Vi, người khác là Thẩm Mặc.

“Xem ra mê cung khen thưởng, thật sự nhiều hơn phần thưởng của trò chơi. Lúc trước trò chơi chỉ khen thưởng đạo cụ dùng một lần, mê cung lại có thể tăng lên tố chất thể năng toàn diện.” Thẩm Mặc nhàn nhạt nói, “Nếu dùng thể năng này tham gia trò chơi ‘rùa thỏ thi chạy’, gần như không có khả năng thua.”


Bạch Ấu Vi chậm rãi gật đầu, “…… Không chỉ như thế, người có được mảnh ghép trò chơi, còn có một lần bỏ quyền chơi.”

Khi cầm mảnh ghép trò chơi trong tay, trong đầu tự động hiện ra tác dụng của nó ——

【1, gom đủ mảnh ghép trò chơi sẽ thông quan mọi trò chơi 】

【2, mỗi mảnh ghép trò chơi thêm vào có một lần quyền được miễn chơi】

Ở trong thế giới động một tí sẽ gặp phải trò chơi sinh tử, có được một lần miễn tham gia trò chơi không thể nghi ngờ tương đương với thêm một mạng!

“Nhưng mà……” Bạch Ấu Vi nhẹ nhàng vuốt ve mảnh ghép trò chơi trong lòng bàn tay, “Tin tức không nói cho chúng ta biết, cần bao nhiêu khối mới tính gom đủ mảnh ghép trò chơi……”

“Đồ Đan nói, Hàng Châu cũng có sương mù.” Thẩm Mặc suy đoán, “Nếu khu vực dân cư tập trung đều xuất hiện mê cung, có lẽ tính ra số lượng mê cung từ các thành phố.”


Bạch Ấu Vi suy nghĩ một lúc, quay đầu hỏi Thừa Úy Tài: “Thầy Thừa, xếp hạng thành phố đông dân trên cả nước, Hàng Châu đại khái xếp thứ bao nhiêu?”

Thừa Úy Tài ngẩn người, trả lời: “Tầm 20.”

“Cái xếp hạng này chỉ sợ không có giá trị tham khảo.” Thẩm Mặc nói, “Trùng Khánh, Bội Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu là thành phố đông dân nhất, cũng là nơi xảy ra chuyện đầu tiên, kế tiếp có một phần lớn dân cư Thượng Hải dời vào Tô Châu và Hàng Châu, cho nên hiện tại dân số Hàng Châu xếp hạng, hẳn trên mốc 20.”

Đàm Tiếu nghe thấy bọn họ thảo luận, hỏi: “Thế chúng ta muốn đi Hàng Châu à?”

Chỉ có đi vào mê cung, mới đạt được mảnh ghép trò chơi. Nếu bọn họ muốn gom đủ mảnh ghép trò chơi, đương nhiên phải đi về phía thành phố có sương mù.

Thẩm Mặc suy nghĩ một lúc, nhìn về phía nhóm học sinh Trần Huệ và Trương Thiên Dương, hỏi: “Tiếp theo các em có dự định gì không?”

Bình Luận (0)
Comment