Học Thần Giới Giải Trí

Chương 113


Muôn vàn pháo hoa, đời người viên mãn, vào giờ phút này khi đối mặt với gương mặt anh tuấn, vẻ mặt như muốn người khác phạm tội của Hoắc Lãng thì tim Nhan Tô Tô đập rất nhanh, thậm chí còn có một chút hoa mắt chóng mặt. Làm cho chính cô cũng bắt đầu nghi ngờ có phải bản thân mình bị bệnh gì không. Vì sao bỗng nhiên trong lúc đó tim lại đập nhanh như vậy? Thật là quái lạ, rõ ràng bản thân mình vẫn bình thường, tim vẫn không có vấn đề gì cơ mà...
 
Nhìn khói lửa thấp thoáng rơi xuống, gương mặt xinh đẹp của Nhan Tô Tô bỗng sáng ngời, giống như vào mùa xuân hoa đào khoe sắc dài mười dặm vậy. Hoắc Lãng cứ như vậy mà mỉm cười nhìn cô rất chăm chú, giống như cảnh đẹp trước mắt anh còn đẹp hơn ánh sáng nhiều màu sắc ở bên ngoài cửa sổ kia rất nhiều lần vậy.
 
Nhưng mà cứ mỉm cười nhìn chăm chú như vậy làm cho Nhan Tô Tô cảm thấy mình giống như biến thành một cái đèn cồn trong phòng thí nghiệm vậy. Tim đập càng lúc càng nhanh, sự nhiệt tình trong lòng dâng lên rất nhiều, trên đỉnh đầu giống như là hơi nước đang  sôi ùng ục liên tục bay lên vậy. Cô giống như một con vật nhỏ, lặng lẽ liếc nhìn Hoắc Lãng một cái nhưng rồi lại khẩn trương né tránh nụ cười cùng ánh mắt của anh, nhưng chỉ trong chốc lát như ma xui quỷ khiến lại vụng trộm ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó tim lại đập nhanh hơn rồi...

 
Nhìn Nhan Tô Tô đáng yêu như vậy làm cho Hoắc Lãng càng cười tươi hơn nhẹ giọng hỏi: "Tô Tô?"
 
Hai âm tiết này được anh thốt ra một cách rất nhẹ nhàng nhưng vẫn hàm chứa một ý tứ cảm xúc rất mềm mại tuyệt đối không có giống như mọi ngày.
 
Nghe thấy âm thanh gọi như thế làm cho Nhan Tô Tô gần như không thể kìm lòng được mà đưa tay đè ngực lại, vào giờ phút này giống như đang cố gắng đè lại trái tim không nghe lời này đang đập nhanh một cách cực hạn vậy. Từ trước tới nay, bộ não vẫn được cô lấy làm kiêu ngạo lại không kìm nén được hỏi một câu trong khi Hoắc Lãng đang mỉm cười, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ: "Ông chủ đã tốn bao nhiêu tiền để trang hoàng phòng thí nghiệm vậy?"

 
Lời nói vừa mới nói ra khỏi miệng thì Nhan Tô Tô đã lập tức bắt đầu hối hận. Vào lúc đang vui vẻ như hôm nay, ông chủ đưa cô đến xem phòng thí nghiệm vậy mà cô lại hỏi cái này.
 
Hoắc Lãng lại thoải mái dựa lưng vào bức tường ở phía sau, giọng nói trầm thấp không nhanh không chậm: "Uhm, sân bãi thì xem mặt mũi của Văn Tử nên phí tổn không đắt, một năm tám mươi vạn. Nhưng bởi vì muốn đạt tiêu chuẩn việc nghiên cứu sinh học nên đội thiết kế không thể trang hoàng được cho nên anh đã tìm đoàn đội ở phòng thí nghiệm sinh vật của trường đại học T của em tới...
 
Nhan Tô Tô lặng lẽ dựng tai lên nghe, nghe Hoắc Lãng nói về cách anh tìm bên kia để lập phương án thiết kế dựa trên yêu cầu của thí nghiệm tế bào gốc, tính đến việc mở rộng hướng nghiên cứu tế bào gốc trong tương lai và sử dụng vật liệu gì, Nhan Tô Tô không khỏi ngước mắt lên nhìn Hoắc Lãng. Vẻ mặt anh rất thoải mái, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đó của Nhan Tô Tô lại làm anh thay đổi cách nói: "....À, dù sao thêm chi phí thiết kế, phí nguyên liệu, phí thi công, hiện tại đã chi tầm hơn ba trăm vạn rồi…."
 
Nhan Tô Tô cúi đầu, hai ngón tay bắt đầu chạm vào nhau: "Ông chủ, em sẽ cố gắng quay phim rồi đưa tiền cho anh." Mới vừa rồi cô đã khoe khoang với giáo sư Trần là mình đang kiếm tiền để xây dựng lại phòng thí nghiệm nhưng toàn bộ lại nhờ ông chủ giúp đỡ.
 

Hoắc Lãng lại không nhanh không chậm nói tiếp: "...Đây chỉ là chi phí thiết kế cho phòng thí nghiệm thôi, giá cả từng thiết bị dụng cụ dùng bên trong anh nhớ em đã tìm hiểu qua rồi. Uhm, trước kia em đóng hai bộ phim truyền hình, một bộ phim điện ảnh, một chương trình giải trí, nhận một cái đại ngôn.... Thu nhập không sai biệt lắm thì đã đủ chi phí trang hoàng, còn việc cố gắng quay phim thì..."
 
Nói xong Hoắc Lãng tiến lên nửa bước cúi đầu mỉm cười hỏi cô: "Tô Tô, chừng nào thì em mới có thể trả lại anh toàn bộ số tiền đó vậy?"
 
Khoảng cách gần như vậy, hai người gần như có thể nghe được tiếng hô hấp.
 
Nhan Tô Tô gần như ngửi được mùi hương rất dễ ngửi ở trên người Hoắc Lãng, cô không thể nào hình dung được, giống như ánh nắng buổi chiều, khoan thai như gió biển... Bình thường cảm xúc này tồn tại cực nhạt nhưng nó vẫn ở chung quanh cô, khi cô đột nhiên ý thức được sự tồn tại của nó thì kèm theo nó là hơi thở của Hoắc Lãng, hành động của Hoắc Lãng... Thậm chí là sự tồn tại của Hoắc Lãng bao quanh cô rất chặt chẽ. Vào khoảng khắc vạn nhà đang đoàn viên, bầu trời giống như được phủ một lớp pháo hoa, bao phủ toàn bộ bầu không khí xung quanh cô, có mặt ở khắp nói.
 
Vào lúc hơi thở này bao phủ xuống, lần thứ hai trái tim Nhan Tô Tô đập rất là kịch liệt, rõ ràng chỉ là đang tính toán thời gian thôi, cộng tất cả các khoản chi lại với nhau và trừ đi thu nhập bản thân mình kiếm được, sau đó chia cho thu nhập ước tính trong một năm của mình... Cộng, trừ, nhân và chia cực kỳ đơn giản, nhưng bộ não thông minh của Nhan Tô Tô dường như bị hơi thở đó làm xao lãng. Trong lúc mơ hồ như vậy nói ra: "Bảy năm..."
 
Sau đó tinh thần của Nhan Tô Tô bình thường trở lại, đôi mắt xinh đẹp bỗng nhiên trợn tròn: "Bảy năm? !"
 
Hoắc Lãng nhìn cô, cười nói: "À, em còn chưa có tính lãi suất, nếu tính cả lãi suất thì. . ."

 
Nhan Tô Tô nhìn anh, gương mặt xinh xắn nhíu lại, môi cũng không nhịn được mà trề ra. Nhan Tô Tô đứng trước ống kính xinh đẹp vạn phần nhưng Hoắc Lãng biết cô hoàn toàn không biết che giấu nội tâm, vô cùng sinh động và xinh đẹp, giờ phút này chỉ có một mình anh nhìn thấy được, với ý nghĩ kiêu ngạo như vậy càng làm cho anh nhịn không được mà được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Rõ ràng thấy anh cách cô rất gần nhưng vẫn không nhịn được mà tiến thêm nửa bước nhỏ, cúi người mỉm cười hỏi cô: "Tô Tô, anh có một biện pháp có thể làm cho em trả nợ nhanh hơn, em có muốn biết không?"
 
Hơi thở kia lại lần thứ hai bao vây lấy cô, Nhan Tô Tô gần như nín thở mà gật đầu.
 
Trong mắt Hoắc Lãng giống như xuất hiện một ý cười nhưng biến mất rất nhanh: "Em đồng ý với anh ba điều kiện thì anh có thể giảm một phần nợ nần của em, để cho em có thể sớm bắt đầu sử dụng phòng thí nghiệm."
 
Nhan Tô Tô ngửa đầu nhìn anh, trong khoảng cách gần như vậy, ước chừng Nhan Tô Tô có thể thấy rõ được đôi mắt thâm thúy của anh, bên trong có bóng dáng nho nhỏ của bản thân mình, giống như một mặt hồ trong suốt vào buổi tối vậy, tuyệt đối không có một chút đề phòng nào, làm cho Nhan Tô Tô mà xui quỷ khiến gật đầu đồng ý: "Được."
 
Cô chớp chớp đôi mắt: "Vậy yêu cầu thứ nhất là gì vậy?" Tô Tô là một đứa bé ngoan, muốn bồi thường toàn bộ nợ nần ngay lập tức.
 
Hoắc Lãng thấp giọng nở nụ cười: "Điều thứ nhất em đã làm được rồi."
 
Nhan Tô Tô đầy nghi ngờ nghiêng đầu nhìn anh: "Sao"
 
Hoắc Lãng đưa tay vuốt sợi tóc rơi trên má của cô: "Hôm nay em đã cười cực kỳ vui vẻ."
 
Bỗng nhiên tiếng pháo hoa bên ngoài của sổ biến mất, trong không khí yên tĩnh này đột nhiên trong lòng Nhan Tô Tô hiểu được thì ra một nụ cười tươi tắn của cô… Lại chính là một điều kiện của anh sao?
 
Không đợi cô nói cái gì, bỗng nhiên ngoài cửa sổ có một tia sáng chợt lóe lên, Hoắc Lãng cùng Nhan Tô Tô gần như đều quay đầu ra nhìn, vào lúc Nhan Tô Tô vẫn còn đang hoang man thì đột nhiên Hoắc Lãng ôm cô đi đến phía sau một bức tường.
 
Hơi thở kia gần như nhấn chìm Nhan Tô Tô từ đầu đến chân, giống như ở dưới ánh sáng mặt trời, ở trong biển rộng vậy. Trái tim nhỏ của Nhan Tô Tô đập bịch bịch, Hoắc Lãng nhìn ra phía ngoài cửa sổ nhưng ánh mắt lại sắc bén hiếm thấy.
 

Tô Tô ngẩng đầu, vẻ mặt rất ngây thơ.
 
Hoắc Lãng nhẹ nhàng đẩy cô rời khỏi cái ôm của bản thân mình.
 
Sau đó Nhan Tô Tô: "Mới vừa rồi... Là ánh đèn flash sao?"
 
Hoắc Lãng "Uhm" một tiếng, nhìn ánh sáng dần dần thưa đi, sau đó cười cười, vỗ vỗ đỉnh đầu Nhan Tô Tô: "Không có việc gì."
 
Chỉ thấy anh lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại, có người trong bộ phận bảo vệ ở cửa dùng đèn pin dò xét xung quanh thì thấy một chiếc xe đột ngột nổ máy, giữa tiếng la hét của nhân viên bảo vệ, chiếc xe kia suýt lao thẳng vào người nhân viên bảo vệ đã chặn xe lại, rồi lao qua hai nhân viên bảo vệ rồi biến mất ở trong bóng đêm.
 
Hoắc Lãng cau mày, vẻ mặt Nhan Tô Tô lại rất kinh hãi: "Hiện tại phóng viên giải trí lại lợi hại như vậy sao?
 
Mới vừa rồi lại có kỹ thuật lái xe đi xuyên qua giữa hai bảo vệ rồi thiếu chút nữa gây tai nạn, quả thật rất giống như hiệu ứng ở trong phim, quá lợi hại rồi!
 
Hoắc Lãng thấy cô hoàn toàn không bị chút ảnh hưởng nào thì cười nói: "Đêm đã khuya rồi, để anh đưa em về."
 
Nhan Tô Tô gật đầu nhìn Hoắc Lãng, lại nhịn không được mà dụi dụi mắt, mở miệng ngáp một cái nho nhỏ. Lúc này đã muộn hơn rất nhiều so với thời gian cô thường đi ngủ, trở lại chiếc xe quen thuộc, ngửi thấy hơi thở dường như quen thuộc ở đầu mũi, Nhan Tô Tô cảm thấy mình đang nửa mơ nửa tỉnh thì giống như nghe thấy tiếng ai bên tai thầm thì: "Năm mới vui vẻ nhé cô gái nhỏ."
 
Giống như ở dưới ánh mặt trời được gió biển vuốt ve một cách nhẹ nhàng xuống vầng trán, một cảm giác ấm áp đến gần, Nhan Tô Tô hoàn toàn chìm vào trong giấc mộng ngọt ngào, hoàn toàn không biết ngày hôm sau sẽ xảy ra chuyện long trời lở đất. 


Bình Luận (0)
Comment