Hoàng Tử Quỷ

Chương 76 -

- Chúng ta đang sống trên hành tinh Da Cam, có cái tên ấy bởi, như chú cũng thấy đấy, bầu khí quyển của chúng ta có màu da cam. Khoảng cách giữa hành tinh Da Cam với ngôi sao mà nó quay quanh rất gần nên nhiệt độ bề mặt rất cao, không phù hợp cho cuộc sống của con người, trước đây chỉ có các những người sở hữu quyền năng phi thường mới sống được. Chính vì thế mà tâm lý của tổ tiên chúng ta hết sức cực đoan, họ chỉ tập trung chém giết lẫn nhau, mong trở thành người mạnh nhất, như vậy mới có thể thoát ra khỏi cảnh khổ cực này. Điều đó rất phù hợp với ước muốn của Thần Tối Cao, có lẽ cũng là lý do chính khiến ngài đưa cư dân của nền văn minh Thần Đại đến hành tinh này, bởi ngài không muốn thấy chúng ta được sung sướng, sự sung sướng sẽ dẫn đến yên phận, mà sự yên phận sẽ mang đến hòa bình. Ngài muốn chiến tranh. Ngài muốn chứng kiến sự đổ máu. Cứ như vậy hai triệu năm trôi qua, cho đến ngày Thánh Sư Đại Trí xuất hiện. Ngài không phải người đầu tiên nhìn thấy vấn đề nhưng lại là người đầu tiên có đủ quyết tâm và tài năng để giải quyết vấn đề. Ngài dễ dàng đánh bại các đối thủ của mình. Ngài dùng quyền năng siêu việt để tạo nên Thánh nữ Amelia và cùng nhau họ xây dựng nên Tiên Quốc. Đất nước của chúng ta giống như sa mạc giữa ốc đảo khô cằn, một mái vòm siêu lớn rộng hàng trăm triệu cây số vuông đã được dựng lên để đảm bảo hơi nóng, lửa và các cơn bão không thể hủy hoại cuộc sống của chúng ta, từ một lượng nước ít ỏi mà các thế hệ trước đã phải dùng đến cả mạng sống để giành giật, ngài đã nhân nó lên mười tỷ lần, đảm bảo rằng tất cả mọi người đều có nước dùng và không ai cũng như không bao giờ, kể cả trong hiện tại hay tương lai, phải lo lắng về nguồn nước nữa. Thánh Sư và Thánh nữ là các đại ân nhân của chúng ta. Nhờ các hai vị mà nền văn minh Tiên Quốc mới tồn tại một triệu năm không hề đứt đoạn.

Đứa trẻ nói một hơi, còn mạch lạc hơn người lớn. Hoàng tử Quỷ tỏ vẻ hứng thú.

- Ta bắt đầu hiểu tại sao vùng đất này tuyệt vời đến thế. Có những người như cháu thì nó không thể tầm thường được. Nói tiếp đi.

- Nếu chú nhìn vào bản đồ, sẽ thấy rằng Tiên Quốc trên thực tế là một vùng đất bị cô lập bởi lửa, xung quanh chúng ta là những cơn bão lửa thổi liên miên ngày này qua ngày khác. Hành tinh này chỉ có lửa và lửa mà thôi. Việc sống ở trên hành tinh này do vậy không phải là lựa chọn tốt nhất. Tuy nhiên bất chấp các nỗ lực kéo dài hàng triệu năm, chưa ai nghĩ được cách thoát khỏi nơi đây. Lý do là bởi Hành tinh Da Cam lại nằm rất gần một hố đen, lực hút của hố đen đã phá hủy tất cả các con tàu mà chúng ta đã từng phóng lên vũ trụ. Hành tinh Da Cam về bản chất là một nhà tù siêu lớn với hố đen chính là lính canh. Chỉ có hai cách thoát khỏi nơi đây, một là lên Thiên Đường, hai là thông qua Thần nguyên. Nhưng chỉ có Bốn kỵ sĩ Khải Huyền mới có thể ra vào qua con đường Thần nguyên một cách tùy ý, bởi đó là điều đã được Thần Tối Cao quy định, những người khác, ngay cả Thánh Sư hùng mạnh cũng không thể làm được.

- Làm sao cháu biết tất cả những điều này?

- Đây là kiến thức thường thức, mọi đứa trẻ đều biết. Ai cũng hiểu rằng chúng cháu sinh ra đã là tù nhân và nhiệm vụ của mỗi người là tìm ra cách để phá bỏ nhà tù này.

- Và đó là lý do cháu học cách thiết kế tên lửa?

- Vâng, một tên lửa siêu mạnh để đưa mọi người đến một hành tinh khác. Nhưng điều đó thật sự không dễ dàng, tên lửa chẳng những phải đủ mạnh để thoát khỏi lực hút của hố đen mà còn phải đủ lớn để đưa được hàng triệu người di tản. Đó là một bài toán không có lời giải.

- Nhưng cháu vẫn cố gắng giải nó đấy thôi.

- Bởi vì chúng ta không thể cứ ngồi yên chờ chết. Cần phải làm một điều gì đó, nếu không phải cho chính mình, thì cũng vì cộng đồng.

Amelia đi đến phía họ. Cô mỉm cười khi nhìn thấy Mùa Xuân.

- Lại đang giảng giải đó à?

Thằng bé đứng dậy:

- Cháu đến chỗ các bạn đây.

Amelia ngồi xuống bên cạnh Hoàng tử Quỷ:

- Cuộc sống của anh thế nào?

- Tốt.

- Tôi vui mừng khi nghe thấy điều đó.

- Này Amelia, những gì thằng bé vừa nói đúng hết cả chứ?

- Đều đúng cả.

- Mọi thằng bé ở đây đều như nó?

- Nếu được thế thì tốt quá. Nó là một đứa trẻ siêu đặc biệt, từ bé đã thể hiện được bản lĩnh mà người lớn cũng không bằng. Thánh Sư Đại Trí gọi nó là món quà trời ban cho Tiên Quốc. Tuy nhiên, trong khi tài năng của nó là độc nhất vô nhị, thì khát vọng của nó lại là khát vọng chung. Nhiều đứa trẻ khác cũng có ước mơ như nó vậy. Chúng cảm nhận được những bí bách trong cuộc sống từ khi còn rất nhỏ và chúng buộc phải trở nên mạnh mẽ để đương đầu với các thách thức khủng khiếp.

- Các người có thể sống ở đây cả đời có sao đâu?

- Anh chưa hiểu rồi.

Amelia chỉ tay về phía Đông.

- Anh biết tận cùng của hướng này là gì không?

- Không.

- Cái chết. Đó là hang ổ của Tứ Đại Thánh Thú. Chúng là bốn con vật gieo rắc kinh hoàng cho chúng tôi trong suốt một triệu năm qua. Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước. Chúng không cho chúng tôi nghỉ ngơi. Cứ một nghìn năm một lần chúng lại tìm đến, và bởi vì chúng đã được Thần Tối Cao thiết kế để cai trị hành tinh này nên chúng càng lúc càng mạnh hơn. Trước đây mỗi khi có một đại anh hùng xuất hiện, họ sẽ giết bốn con quái vật ấy để lên Thiên Đường, nhưng cái chết của chúng chỉ mang tính tạm thời, chúng sẽ hồi sinh dưới hình dạng con non, đủ để nền văn minh tiếp theo có thời gian thành hình, người anh hùng mới lại xuất hiện. Vòng tròn cứ thế lặp đi lặp lại. Ban đầu tôi và Bát Tiên giết được chúng tương đối dễ dàng, nhưng bởi chúng tôi không phải là người mạnh nhất nên sức mạnh của chúng không được khởi động lại về không mà được giữ nguyên, thế rồi theo thời gian sức mạnh ấy cứ được tích tụ mãi. Một triệu năm đã qua, chúng trở nên mạnh tới mức không thể tưởng tượng nổi. Tôi tự biết mình không phải là đối thủ của chúng nữa. Trong trận chiến tiếp theo, nếu Thánh Sư không ra tay thì nền văn minh này sẽ bị hủy diệt, nếu ngài ra tay thì nền văn minh này vẫn bị hủy diệt, số phận của chúng tôi đã được định sẵn sẽ bị hủy diệt.

- Vậy thì vai trò của tôi trong tất cả màn kịch này là gì?

- Tôi cũng không rõ.

- Bao giờ chúng sẽ quay lại đây?

- Một năm nữa.

- Chỉ một năm nữa thôi ư?

- Tiếng chuông gọi hồn đang điểm những thời khắc cuối cùng.

Cho đất nước này và cho cả ta nữa. – Hoàng tử Quỷ thầm nhủ.

Ngày Vua Quỷ chết hắn sẽ chết theo, nhưng thật lạ lùng, cho đến giờ này hắn vẫn đang còn sống. Không rõ trận chiến giữa các kỵ sĩ Khải Huyền và cha hắn hắn thế nào rồi. Cha hắn là kẻ tàn ác và còn là tác nhân chính dẫn đến cái chết của Tuyết Lan, hắn không yêu thương gì Vua Quỷ, cũng chẳng quan tâm gì đến sự sống chết của lão, nhưng nếu lão không chết mà còn được tự do thì đó sẽ là một vấn đề lớn cho các bạn của hắn. Hắn muốn biết kết cục của trận chiến ấy ra sao.

Từ khi đến hành tinh Da Cam, Martha, Tuấn và Obadia thường rong ruổi đi đây đi đó để khám phá vùng đất mới. Cả hai thanh niên đều có bộ đồ bay do chính tay Obadia thiết kế và chế tạo, chẳng những không hề thua kém bộ đồ bay của Tiên Quốc chút nào mà còn đạt được tốc độ nhanh hơn và đi được quãng đường xa hơn, nhưng ngay cả như vậy nếu muốn đi từ đầu này đến đầu kia của đất nước cũng phải di chuyển liên tục gần một năm trời. Các chuyến đi của ba người thường kéo dài nhiều tuần, càng đi càng thích. Đâu đâu họ cũng thấy những cảnh quan hùng vĩ, những thành phố đẹp đẽ như trong các câu chuyện khoa học viễn tưởng và những con người thân thiện, tử tế, và dĩ nhiên ở đâu cũng có Amelia và Người Bạn.

Dần dần, họ hiểu sâu hơn về Tiên Quốc. Họ biết rằng Thần Tối Cao đã thiết lập ra đất nước này, họ biết rằng Tứ Đại Thánh Thú là sản phẩm của ông ta, nhưng họ còn biết thêm một thực tế nữa cũng đáng ngạc nhiên không kém. Thần Tối Cao đã ban cho các cư dân ở đây cơ hội không giới hạn để sở hữu các quyền năng phi thường. Ở trung tâm của Tiên Quốc có một quảng trường được gọi là Quảng trường Máu, không phải bởi tông chính của nó màu đỏ, mà là giữa quảng trường có một chiếc bình đựng máu của Thần Tối Cao. Chiếc bình máu này có thể xem là vật cao quý nhất, quan trọng nhất, và cũng được khao khát nhất trên toàn bộ Tiên Quốc. Bất kỳ ai cũng có thể đến đây xin tiếp nhận một giọt máu của Thần Tối Cao, và nếu họ có thể sống sót sau giọt máu đầu tiên thì được quyền xin thêm tối đa hai giọt nữa. Cho đến nay, người duy nhất đủ sức tiếp nhận được cả ba giọt máu của Thần Tối Cao mà không chết là Thánh Sư Đại Trí. Hẳn nhiên, đa phần không được may mắn như vậy. Xuyên suốt ba triệu năm lịch sử, số người chết vì những giọt máu của Thần Tối Cao còn nhiều gấp trăm lần tổng dân số Tiên Quốc bây giờ. Không ít người quá căm phẫn vì mất con, mất cháu mà đã tìm cách đập vỡ chiếc bình, nhưng tất cả các nỗ lực phá hoại đều thất bại. Làm sao người trần mắt thịt phá vỡ được đồ vật do chính tay Thần Tối Cao làm ra? Ngay cả Thánh Sư Đại Trí cũng không thể đập vỡ được.

Thần Tối Cao đã tính toán tất cả. Những người sống sót sau khi tiếp nhận giọt máu của ngài sẽ tự động bị Quảng trường Máu tống khứ ra bên ngoài và bị cấm trở lại đây trong ít nhất một năm. Quá trình này lặp đi lặp đi cho đến khi họ tiếp nhận đủ cả ba giọt máu thì sẽ vĩnh viễn không bao giờ được đặt chân lên Quảng trường Máu lần nữa. Cách làm này đảm bảo được hai việc, thứ nhất những kẻ quyền năng không thể đe dọa và tước bỏ cơ hội tiếp nhận máu thần của những người khác, từ đó tạo nên một môi trường mang đầy tính cạnh tranh giữa những kẻ hùng mạnh. Sẽ có rất nhiều người chết và cũng sẽ có rất nhiều người thành công. Những người thành công sẽ đánh nhau cho tới chết và người sống sót sau cùng sẽ được lên Thiên Đường. Thứ hai, không ai có thể tiếp nhận máu Thần Tối Cao quá nhiều. Những người đủ sức tiếp nhận ba giọt máu mà không chết thì tất nhiên có khả năng tiếp nhận nhiều hơn thế, thậm chí là đạt tới mức độ vô hạn, nhưng như thế thì sự cân bằng tất bị phá vỡ và biết đâu kẻ đó sẽ trở thành một vị thần mới. Vị thần thứ Mười Một. Đó không phải là điều mà Thần Tối Cao mong muốn.

Tuấn không có hứng thú chút nào với Quảng trường Máu. Ngay cái tên thôi đã đủ gây cho nó cảm giác nao nao. Nhưng Martha lại sống chết đòi đến xem. Ý nghĩ về việc được tiếp nhận giọt máu của Thần Tối Cao khiến cô hưng phấn phát điên. Cô là một chiến binh bẩm sinh và các chiến binh thì không bao giờ thôi tìm cách khiêu chiến chính mình. Cô cần phải thử trải nghiệm cảm giác dùng máu tẩy rửa cơ thể ngay cả nếu có phải chết vì nó. Cô yêu cầu Tuấn đi cùng với cô, để nếu có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn còn có người mang xác cô về cho Hoàng tử Quỷ. Câu nói đó của Martha làm Tuấn rùng mình. Nó oán hận cái ngày mà ba người lần đầu nghe đến tên Quảng trường Máu, nó cũng đồng thời ghét luôn Thần Tối Cao và những sắp đặt mà theo nó là độc ác của ông ta.

Quảng trường Máu rộng hơn nhiều so với hình dung của cả ba người. Diện tích của nó vào khoảng một triệu cây số vuông. Nó thực sự là một quảng trường theo đúng nghĩa của từ này, toàn bộ khu đất rộng lớn đến choáng ngợp ấy không tồn tại bất kỳ một công trình kiến trúc, công viên, vườn hoa, hồ nước hay thậm chí một cái ghế hoặc một bức tượng nào, mà chỉ thuần túy là hàng tỷ viên gạch lát đều tăm tắp dẫn đến khu vực trung tâm. Nếu nhìn từ trên không thì nó là một quảng trường hình tròn, các viên gạch lát có màu sắc và độ đậm nhạt khác nhau xếp thành hình một bông hoa màu trắng siêu lớn. Mặc dù chi tiết này đã được các nhà khoa học của Tiên Quốc nghiên cứu và công bố rộng rãi từ lâu, tuy nhiên cho đến tận ngày nay đây vẫn chỉ là một giả thuyết khoa học, bởi chưa từng có ai bay được lên cao để tận mắt nhìn thấy bông hoa và kiểm chứng giả thuyết đã được các nhà khoa học công bố. Tất cả các nỗ lực bay lượn tại khu vực này đều kết thúc trong thất bại. Lý do thật đơn giản. Thần Tối Cao đã ban hành quy định cấm bay trong quảng trường, và ngài dùng quyền năng tối thượng của mình áp đặt mong muốn của mình lên hậu thế. Có câu nói đùa rằng bất kỳ ai, chỉ cần mạnh hơn Thần Tối Cao, sẽ được quyền bay lượn thỏa thích trên Quảng trường Máu, nhưng mà dĩ nhiên trên đời này làm gì có ai mạnh hơn ngài được? Ngài là Tối Cao, là Tận Cùng, là Giới Hạn, là Tuyệt Đối, vậy nên đoàn người của Martha cũng phải lếch thếch đi bộ như những cư dân khác của Tiên Quốc.

Bình Luận (0)
Comment