Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Liên

Chương 157



Edit: Trúc Uyển nghi
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
 
Thật ra, Hoàng hậu đưa ra yêu cầu muốn gặp Tam Hoàng tử một lần cuối cùng tất nhiên cũng một phần do tình cảm của nàng ta ở trong đó, nhưng nhiều hơn cả vẫn là vì kế hoạch của An Phi.
Mấy năm này, An Phi không được Hoàng đế sủng ái, lại không có con nối dòng, nên đặt tất cả tâm tư của mình vào “Đại nghiệp” của Tam Hoàng tử và Chu gia.
Lúc này phát sinh án gian lận, Tam Hoàng tử vào tù, mấy người An Phi vốn còn ôm chút tâm lý may mắn, hi vọng Tam Hoàng tử có thể tránh được một kiếp.
Nhưng bọn Tứ Hoàng tử đã tra tới trên người Tam Hoàng tử, đám người An Phi không còn cách nào khác, chỉ có thể lợi dụng sự mềm lòng của Hoàng đế, để cho Tam Hoàng tử đi đến chỗ của Hoàng hậu. Sau đó lại lặng lẽ đưa Tam Hoàng tử rời khỏi cung, đưa đến Tằng gia ở phương Nam.
Một tử sĩ có tướng mạo tương tự Tam Hoàng tử sẽ thay quần áo của Tam Hoàng tử, ở lại tẩm cung của Hoàng hậu.
Cùng lúc đó, Tam Hoàng tử đã được bí mật đưa ra khỏi cung.
An Phi cũng cải trang thành một tiểu thái giám cùng chạy với hắn.
Khi có người phát hiện người ở trong ngục không phải là Tam Hoàng tử, thì Tam Hoàng tử và An Phi đã ra khỏi kinh thành.
Hoàng đế khiếp sợ đã lập tức hạ lệnh cho người đi bắt bọn hắn lại. Nhưng người đã ra khỏi kinh thành muốn bắt lại cũng như mò kim dưới đáy biển, không hề dễ dàng như vậy.
Hoàng đế lập tức ý thức được, mình bị Hoàng hậu lừa.

Hắn giận không kiềm chế được đi vào Khôn Nghi cung muốn tìm Hoàng hậu tính sổ, nhưng lại phát hiện Hoàng hậu đã dùng ba thước lụa trắng tự kết thúc cuộc đời mình.
Nhìn thi thể của Hoàng hậu, Hoàng đế như bị người ta bóp cổ vậy, một chữ cũng không nói thể nói được, chỉ có thể phát ra tiếng kêu thống khổ.
Hắn muốn đi ra khỏi chỗ này, nhưng hai chân lại không nghe sai sử sững sờ đứng nguyên tại chỗ không thể động đậy.
Qua một hồi lâu, hắn mới đột ngột xoay người chạy ra ngoài, vịn lan can bằng cẩm thạch nôn ra một hồi.
Sau khi Chu thị chết, do Hoàng đế đã hạ chỉ phế hậu, nên không được đại táng phong quang như khi Thái hậu hoăng thệ. Tuy vậy Hoàng đế cũng tuyệt tình đến nỗi cho người ném Chu thị vào bãi tha ma.
Hắn sai người chôn Chu thị ở trong một góc của Phi lăng, coi như là cho nàng một chỗ an thân.
Vì chuyện Tam Hoàng tử chạy trốn, Hoàng đế đột nhiên ý thức được do sự nhẹ dạ của mình mà đã tạo thành quá nhiều hậu quả không thể xoay chuyển được.
Cuối cùng hắn cũng hạ quyết định tiếp thu đề nghị của mấy người Tứ Hoàng tử và Cửu Hoàng tử, nghiêm tra dư đảng của Tam Hoàng tử. Hoặc chém đầu hoặc cách chức quan của những quan viên có liên quan đến vụ án.
Còn đồng thời sát nhập hoặc cắt giảm rất nhiều chức quan nhàn tản, giảm bớt chi phí dùng người của quốc gia.
Mặc dù làm như vậy gây ra chấn động không nhỏ trong phạm vi cả nước, nhưng cũng may Binh bộ đã sớm đoán được, nên phái ra một nhóm quân ở kinh thành đi vài vùng có tham ô nặng, vùng thiên tai bình ổn và duy trì.
Dung Dạng thân là Lang trung Binh bộ cũng mang binh đi Lộ An phủ.
Khi Dung Dạng đi còn cố ý dặn Lệnh Nghi, nói thời buổi hiện nay rất rối loạn, nên đưa mẫu tử Lệnh Nghi tạm thời trở lại Ninh Quốc công phủ, đảm bảo an toàn cho bọn họ.
Cho nên khi Lệnh Nghi muốn gặp Bùi Thanh Thù chỉ cần hạ bái thiếp dưới danh nghĩa của Ninh Quốc công phủ là được.
Hai tỷ đệ đã từng ước định qua, nếu như có chuyện quan trọng. Lệnh Nghi sẽ vẽ lên bái thiếp một ký hiệu chỉ có hai người bọn họ có thể hiểu.
Bùi Thanh Thù vừa nhìn thấy ký hiệu thì lập tức chạy tới Ninh Quốc công phủ. Lệnh Nghi vừa thấy Bùi Thanh Thù thì có chút hốt hoảng nói: “Rốt cuộc ngươi cũng đến rồi, ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi!”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Tuy Lệnh Nghi có tính hấp tấp nhưng dáng vẻ sốt ruột như vậy cũng là hiếm thấy.
“Hôm nay Xương Nghi nói với ta, hóa ra số tiền mà Tam hoàng huynh tham ô được, đều đưa đến Tằng gia! Nhưng số tiền đó cũng không hề đưa đến tay Xương Nghi!”
Chuyện này, Bùi Thanh Thù và bọn Công Tôn Minh đã sớm đoán được, cho nên sau khi nghe được cũng không bất ngờ.
“Ý của Hoàng tỷ là?”
Lệnh Nghi có chút lo âu nói: “Như vậy xem ra, hiện tại Tam hoàng huynh rất có thể chạy trốn đến Tằng gia! Ta lo lắng trong tay Tằng gia cầm mười vạn binh mã, có thể... Mưu phản hay không?”
Bùi Thanh Thù không nghĩ tới, Lệnh Nghi này thoạt nhìn chẳng qua chỉ là một nữ tử đơn thuần vậy mà cũng có thể nghĩ đến chuyện này.
“Quả nhiên Hoàng tỷ không hổ là công chúa, vẫn rất có đầu óc chính trị đấy.”
Lệnh Nghi sốt ruột nói: “Ngươi đừng có nói mấy lời vô dụng này, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Gọi Tam hoàng tỷ đi, chúng ta cùng nhau tiến cung gặp phụ hoàng.”
Trước đây Bùi Thanh Thù cũng có lòng suy đoán nhưng không có chứng cứ. Bây giờ có Tam công chúa là nhân chứng trực tiếp, Hoàng đế không tin cũng phải tin.
Nhưng Lệnh Nghi lại không động đậy gì: “Hôm nay Xương Nghi cũng lỡ miệng lúc tố khổ với ta thì mới có thể nói cho ta biết. Tăng gia chính là nhà chồng của nàng ấy, Tam hoàng huynh vẫn là ca ca ruột thịt của nàng. Nàng ấy có thể nguyện ý nói cho phụ hoàng những điều nàng ấy biết từ đầu tới cuối sao?”
“Lúc mà Tam hoàng huynh chạy trốn cùng An Phi hẳn cũng kêu Tam hoàng tỷ đi cùng, nhưng nàng ấy không chạy trốn, đã nói lên ở trong lòng nàng ấy, kinh thành mới chính là nhà của nàng ấy.”

Lệnh Nghi nghĩ lại thì cũng phải: “Tăng Tuấn kia đối với nàng ấy như vậy, Xương Nghi không trở về đó là được rồi! Đi, chúng ta đi tìm phụ hoàng nào!”
Trong điện Càn Nguyên, Tam công chúa nói hết tất cả chuyện mà mình biết, gồm cả chuyện Tăng Tuấn đánh nàng và hài tử, sủng thiếp diệt thê. Chuyện thu lượng lớn vàng bạc của Tam Hoàng tử, từ hết từ đầu tới cuối nói cho Hoàng đế nghe.
Vì chuyện Hoàng hậu tự sát, Tam công chúa đến nay vẫn vô cùng thống khổ. Lúc nói tới chỗ khổ cực không nhịn được mà khóc nghẹn ngào.
Nhưng dưới lời kể lại đứt quãng của nàng, đám người Bùi Thanh Thù nghe vẫn hiểu được lời của nàng nói.
Lệnh Nghi là nữ tử không tiện bàn chuyện chính sự, Bùi Thanh Thù liền ra mặt nói: “Phụ hoàng, Tăng gia là võ tướng thế gia, không nói đến việc tay cầm mười vạn tinh binh mà còn trăm vạn lượng bạc của Tam hoàng huynh... Việc bọn họ đang mưu tính chỉ sợ không đơn giản đâu!”
Sắc mặt Hoàng đế xanh mét nói: “Nghịch tử này, chẳng lẽ còn muốn tạo phản à?”
“Tam hoàng huynh cũng đã thoát khỏi kinh thành, loại chuyện này không phải không có khả năng, mong rằng phụ hoàng nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng.”
Hoàng đế gật đầu nói: “Thù nhi, ngươi nói cũng có đạo lý. Cái này trẫm phải truyền mấy người Anh Quốc công vào cung thương nghị đối sách.”
Trước khi đi, Hoàng đế gọi Tam công chúa lại: “Xương Nghi, hiện tại bên ngoài quá loạn, mấy mẹ con ngươi sợ là ở ngoài không an toàn. Ngươi cũng đừng về nữa, đợi lát nữa trẫm cho người đón Vân nhi với Hàm nhi tiến cung luôn.”
Nếu như đặt ở trước kia, Tam công chúa nhất định sẽ hồn nhiên nghĩ Hoàng đế làm vậy là vì yêu quý nàng.
Nhưng bây giờ, Tam Công chúa lập tức hiểu được Hoàng đế làm vậy là có dụng ý gì. Nàng quỳ rạp xuống trước mặt Hoàng đế đau khổ cầu xin: “Phụ hoàng, mặc kệ Phò mã làm sai cái gì thì đứa nhỏ đều là vô tội! Xin phụ hoàng đừng vì lỗi lầm của Tam hoàng huynh và Tăng gia mà trừng phạt hai đứa nhỏ vô tội!”
Hoàng đế ôn tồn nói: “Xương Nghi, ngươi yên tâm, Vân nhi là ngoại tôn nữ của trẫm, sao trẫm có thể thương tổn tới nó được chứ? Nhanh đứng lên đi, đi trước Quỳnh Hoa cung chờ trẫm, trẫm cho Thục Quý phi thu thập Tuệ Diệu lâu cho ngươi.”
Tam công chúa nghe xong lúc này mới đầy bụng tâm sự đi ra.
Bùi Thanh Thù tin rằng Tam công chúa cũng rõ ràng nàng ta quân pháp bất vị thân, tố giác Tam Hoàng tử và Tăng Tuấn, nhiều lắm cũng chỉ có thể bảo vệ được nữ nhi Tăng Vân Nhi của nàng ta mà thôi.
Về phần con vợ kế nuôi dưới gối của nàng, phần nhiều là không sống được.
Mười ngày sau, chuyện đám người Bùi Thanh Thù đoán trở thành sự thật.
Tăng gia quả nhiên xuất binh, lấy lý do “Thanh quân sườn” xua binh lên phía Bắc.
Tăng gia binh hùng tướng mạnh, trừ mười vạn đại quân của mình ở ngoài, còn có ước chừng năm vạn tư binh những năm gần đây lén lút huấn luyện. Vì thân ở vùng cực Nam của Đại Tề không cần lo lắng hai mặt thụ địch, cho nên Tăng gia gần như dùng toàn bộ binh lực của bọn họ.
Mười mấy vạn nhân mã đồng loạt phát động, lại có “Con trai trưởng” Tam Hoàng tử làm Đại tướng quân vương của bọn họ trên danh nghĩa, thế quân của Tăng gia như chẻ tre, rất nhanh đã phá được sáu thành ở phương Nam.
Sau khi tin tức này truyền đến kinh thành, mọi người đều kinh sợ.
Tuy rằng Bắc Hạ thường xuyên quấy rối biên cảnh Đại Tề, nhưng trên lãnh thổ Đại Tề đã mấy chục năm chưa từng xảy ra chiến loạn.
Trong lúc nhất thời, trong kinh thành lòng người bàng hoàng, sợ quân Tăng gia sẽ đánh đến kinh thành.
Tăng gia mưu phản, triều đình đương nhiên không có khả năng thờ ơ.
Do đã sớm được Tam công chúa và Bùi Thanh Thù nhắc nhở, Hoàng đế đã lệnh đám người Anh Quốc công sớm chuẩn bị chiến đấu, nhất định phải bảo vệ kinh kỳ an toàn.
Mộ lão tướng quân trấn thủ ở Tây Bắc Đại Tề cũng suất lĩnh tám vạn quân mã tiến đến bình định. Hoàng đế định phái thêm một võ tướng từ trong kinh suất lĩnh năm vạn quân trú ở Hà Bắc tiến đến chi viện.
Sau khi nghĩ lại, Hoàng đế quyết định hay là dùng Đại Hoàng tử làm chủ soái, lĩnh quân xuất chinh. Dù mẫu phi của Đại Hoàng tử là Kính Phi đã bị phế, nhưng dựa vào sự hiểu biết của Hoàng đế đối với Đại Hoàng tử thì hắn không phải loại người nhân lúc đất nước lâm nguy mà mưu đồ làm loạn.
Huống chi hắn từng có khúc mắc với Tam Hoàng tử, cho dù là ai bị Tam Hoàng tử xúi giục thì Đại Hoàng tử cũng sẽ không bị.

Đại Hoàng tử vừa nghe nói mình có thể dẫn binh xuất chinh đi chinh phạt lão Tam, vô cùng cao hứng, ngay tại chỗ thề với Hoàng đế nhất định tự tay bắt Tam Hoàng tử về.
“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Hoàng đế trầm giọng nói: “Thanh Đức, nhiệm vụ này, trẫm liền giao cho ngươi.”
Trong lòng Đại Hoàng tử lộp bộp một tiếng, đột nhiên hiểu được ý tứ của Hoàng đế.
Hắn vốn nghĩ Hoàng đế nhân từ nương tay, khẳng định là muốn bắt sống Tam Hoàng tử về kinh.
Nhưng bây giờ Hoàng đế nói như vậy... Ý tứ chính là mang thi thể Tam Hoàng tử về cũng không sao cả.
Đại Hoàng tử lạnh cả tim, mang tâm tình nặng nề rời khỏi kinh thành.
Đi cùng hắn rời kinh còn có Thất Hoàng tử và Triệu Hổ.
Võ công của Thất Hoàng tử vốn không tệ, xem như cưỡi ngựa bắn cung tốt nhất trong số các Hoàng tử trừ Đại Hoàng tử ra.
Nhưng mà ngày thường tính Thất Hoàng tử tương đối lười nhác, không giống Đại Hoàng tử thích khoe khoang, cho nên rất nhiều người đều bỏ qua sự thật là hắn cưỡi ngựa bắn cung tốt.
Lúc này trước lúc Đại Hoàng tử xuất chinh bình loạn, sau khi Thất Hoàng tử thương lượng một chút với đám người Tứ Hoàng tử và Bùi Thanh Thù thì tìm Hoàng đế xin ý chỉ theo quân.
Lấy quan điểm của Tứ Hoàng tử và Bùi Thanh Thù thì xem ra trận này tuy không dễ đánh nhưng Tăng gia thua là điều không nghi ngờ gì nữa.
Tứ Hoàng tử cảm thấy Tam Hoàng tử ăn hối lộ trái pháp luật, dám động tay chân vào chuyện khoa cử thanh danh đã sớm xấu. Tăng gia tạo phản có thể nói là vô cớ xuất binh. Hơn nữa khoảng cách từ Nam Cương tới kinh thành vô cùng xa xôi, quân Tăng gia cho dù dũng mãnh đi nữa thì sớm muộn cũng sẽ thấy mệt mỏi.
Bùi Thanh Thù thì cảm thấy mặc dù quỹ tích lịch sử đã phát sinh nhiều thay đổi so với đời trước, nhưng không đến mức phát sinh biến động lớn như thế.
Để đảm bảo mình không nghĩ sai, Bùi Thanh Thù có đặc biệt đi đến phủ Công Tôn, mời Công Tôn tiên sinh tính cho mình một quẻ.
So với thời điểm hung hiểm nhất năm ngoái, bây giờ thân thể Công Tôn Việt đã tốt hơn nhiều. Chỉ là không thể ra cửa gặp gió, nhất định phải ở lại trong phủ tĩnh dưỡng.
Mặc dù với ông ta mà nói xem bói cần hao tổn tinh lực rất lớn, nhưng Công Tôn Việt biết. Cho dù Bùi Thanh Thù không hỏi thì sớm hay muộn Hoàng đế cũng sẽ tìm đến mình, thế nên liền đồng ý tính toán đo lường một quẻ.
Sau khi có được đáp án của Công Tôn tiên sinh, Bùi Thanh Thù cũng yên tâm để Thất Hoàng tử xuất chinh.
Đối với người có chiến tích thường thường như Thất Hoàng tử mà nói, thì đây có lẽ là cơ hội tốt để kiến công lập nghiệp.



 


Bình Luận (0)
Comment