Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta

Chương 131

Tuy rằng buổi sáng trôi qua không mấy suông sẻ, nhưng lúc Dạ Cẩm về đến nhà vẫn rất là đắc ý.

Mặc kệ nói như thế nào, tạm thời hắn vẫn an toàn ~

Sau khi vào cửa, hắn phát hiện mọi người giống như bề bộn nhiều việc.

Bốn người bọn Thanh Long đang vội vàng quét tước vệ sinh, Quý Ngữ Hàm cầm di động, nghe qua là đang nói chuyện với Phi Phi, hình như là đang dặn hắn chịn trái cây thế nào.

"Các ngươi đang làm gì vậy?"

"Chuẩn bị tiếp khách!"

Vừa mới vào cửa, trong tay Không Không đang cầm một đống thứ, vui sướng trả lời hắn.

"... Tiếp khách gì?"

Dạ Cẩm nhìn Đoan Mộc Ly bình tĩnh ngồi ở trên sô pha, có loại dự cảm mơ hồ.

"Là tôi."

Phía sau Dạ Cẩm truyền đến âm thanh hữu khí vô lực.

Hít!

Dạ Cẩm vô cùng sợ hãi nhảy một cái về phía trước rồi mới quay đầu lại, "Tiểu nữ quỷ?"

"Cút! Ăn nói vớ vẩn!"

Không Không bất mãn nhấc chân đá văng hắn, "Người ta rõ ràng là một tiểu mỹ nhân!"

Thấy Tiểu Bạch đến, mọi người đều nhiệt tình đi qua, "Bạch tiểu thư, mời vào nhà!"

Sau đó liền đứng chắn ở cửa nhìn chằm chằm người ta...

Khóe miệng Quý Ngữ Hàm run rẩy kéo bọn họ ra, đứng ngay cửa như vậy, sao có thể vào chứ.

"Bạch tiểu thư..."

"Ngừng!"

Dạ Cẩm ngăn cản không cho Quý Ngữ Hàm nói thêm gì nữa, sau đó kéo Tiểu Bạch qua, "Sao ngươi lại tới đây?"

Tiểu Bạch đang chào hỏi mọi người, nghe hắn hỏi vậy, chậm rãi giải thích, "Ông chủ lớn bảo tôi về cùng anh."

Dạ Cẩm còn chưa hỏi tiếp, Đoan Mộc Ly đã cười giải thích, "Là ta gọi cho ông chủ bọn họ, nói muốn Bạch tiểu thư đến đây."

"..." Dạ Cẩm cứng họng.

Cả đầu đều suy nghĩ làm sao để "Gian kế" của Đoan Mộc Ly không thực hiện được, Dạ Cẩm hiểu sai ý tứ của Đoan Mộc Ly, còn tưởng rằng hắn gọi Tiểu Bạch về làm thuyết khách, kiên trì muốn hắn tới công ty kia...

Cho nên hắn chặn Tiểu Bạch lại, "Tiểu nữ quỷ, ngươi từ chức đi, ta mướn ngươi!"

"Anh muốn dùng bao nhiêu tiền mời tôi?"

"... Hiện tại ngươi kiếm bao nhiêu, ta có thể trả cho ngươi gấp năm lần!"

"Vậy sao, cám ơn."

"Ngươi đồng ý ?" Tâm tình Dạ Cẩm không tệ hỏi.

"Không đồng ý." Tiểu Bạch thong thả trả lời.

"..." Dạ Cẩm nghẹn họng, "Vì sao?"

Năm lần còn chê ít? Quỷ làm gì có nhiều chỗ tiêu tiền vậy chứ!

Tiểu Bạch thực không có tinh thần nâng ngón tay chỉ chỉ mình, "Ông chủ lớn là ba tôi."

"..."

Không chỉ Dạ Cẩm, ngay cả những người khác vây xem xung quanh đều run rẩy.

Thực bình tĩnh đó...

Bọn họ hoài nghi nhìn về phía Đoan Mộc Ly, chẳng lẽ là sư muội đồng môn phái bình tĩnh của Đoan Mộc Ly thất lạc ở hiện đại?

Dạ Cẩm ken két ken két nắm chặt quả đấm, "Ba ngươi chính là ông chủ, ngươi còn hỏi ta có thể ra bao nhiêu tiền mời ngươi?!"

"Tò mò."

Trong lúc mọi người còn đang hóa đá, Tiểu Bạch đã lấy di động ra gọi điện thoại.

"A, ba, vừa rồi có người ra giá gấp năm lần muốn con... Dạ, không giống bị cận thị... Đúng vậy, con muốn tăng lương... A... Dạ, được rồi... Vậy tạm biệt, về nhà gặp..."

"..." Mọi người duy trì trạng thái hóa đá nhìn nàng cúp điện thoại, sau đó quăng ánh mắt đồng tình tới Dạ Cẩm.

Không nhìn bộ dáng sắp phát điên của Dạ Cẩm, Không Không thật hiếu kỳ hỏi nàng, "Ba ngươi tăng tiền lương cho ngươi?"

"Không có." Tiểu Bạch ra vẻ thật đáng tiếc.

Dạ Cẩm nháy mắt lấy lại tinh thần, "Không sao, không bằng ngươi vẫn mau chóng hợp tác với ta!"

"Nhưng ba ta nói muốn cho ta thẻ phụ."

"... Thẻ phụ là cái gì?" Dạ Cẩm cắn răng, quay đầu hỏi Quý Ngữ Hàm.

Quý Ngữ Hàm đồng tình nhìn hắn, "Chính là cùng thẻ tín dụng của ba nàng dùng chung một tài khoản, như vậy nàng thể cầm thẻ phụ tùy tiện quẹt..."

So với tăng lương gấp năm lần càng nhiều hơn, người ta là không có thời hạn ...

Mọi người đồng thời quăng tới cho Dạ Cẩm... ánh mắt vui sướng khi người gặp họa.

Đột nhiên ý thức được một sự kiện, Dạ Cẩm muốn điên rồi, "Nói như vậy ngươi không phải nữ quỷ?!"

"..." Mọi người hoảng sợ nhìn hắn, sau đó đồng loạt quay đầu nhìn trời.

Chỉ số thông minh như vậy...

Bọn họ tuyệt đối không quen biết hắn!

Phát hiện mình bị xem thường, Dạ Cẩm tức giận tận trời chỉ vào mặt Tiểu Bạch, "Các ngươi xem sắc mặt của nàng đi, giống người bình thường sao!"

"Đau bụng, không thoải mái." Tiểu Bạch thê thảm giải thích.

"Ngươi là con gái ông chủ, đau bụng còn đi làm?!"

Tiểu Bạch thong thả nâng ánh mắt lên nhìn hắn, "Nghe nói anh thực động kinh, ba tôi lo lắng nếu để người khác tới làm trợ lý sẽ bị anh dọa cho nằm viện."

Cho nên nàng chỉ có thể tự thân xuất mã ...

"..." Dạ Cẩm gặp trở ngại rồi...

Mọi người còn lại thì bị kích động chạy tới, vây quanh Tiểu Bạch.

Nàng cùng Dạ Cẩm quả thực chính là tuyệt phối mà!

Về phần xứng ở chỗ nào... Có thể làm cho người này gặp trở ngại chính là xứng!

Chờ Dạ Cẩm quay trở lại, câu đầu tiên khi mở miệng là ——

"Ta muốn về cổ đại!"

"Được!"

Mọi người đồng thời gật đầu, sau đó chỉa chỉa Tiểu Bạch đang tựa vào sô pha nghỉ ngơi, "Chúng ta đã mời nàng đến cổ đại chơi!"

"..." Trong nháy mắt Dạ Cẩm liền cảm thấy có phải mình gặp trở ngại còn chưa đủ hay không.

Nhóm người này có Đoan Mộc Ly làm núi dựa, hắn không thể trêu vào, cho nên Dạ Cẩm quyết định xuống tay trên người Tiểu Bạch.

"Tiểu nữ quỷ! Ngươi là thiên kim đại tiểu thư, ba ngươi yên tâm cho ngươi theo chúng ta đến cổ đại?"

Độ tiếp nhận của Tiểu Bạch với chuyện xuyên qua rất cao, biết thân phận bọn họ cũng không quá ngạc nhiên.

Nghe thấy hắn hỏi như vậy, nàng hữu khí vô lực nói, "Ba tôi bảo tôi mang máy chụp hình theo, chụp nhiều tư liệu sống mang về."

"..." Dạ Cẩm nhìn khuôn mặt đang xem trò hay của mọi người, cảnh giác.

Nhóm người này muốn ghép hắn cùng tiểu nữ quỷ thành một đôi!

Đây cũng không phải là khẽ cắn môi như bình thường, gặp trở ngại liền có thể giải quyết!

Chuyện này quan hệ đến cả đời của hắn!

Hơn nữa chuyện cả đời hắn cũng rất dài... Phải thật thận trọng.

Nhìn khuôn mặt trắng bệch của tiểu nữ quỷ, Dạ Cẩm cười nham hiểm.

Muốn dọa chạy nữ nhân, không dám gả cho hắn không phải rất dễ dàng sao?!

Chờ đi, hắn nhất định sẽ không để cho nhóm người kia được như ý!

Mọi người thấy Dạ Cẩm âm hiểm, đều cười như kẻ trộm.

Muốn dọa người chạy?

Đừng quên, bọn họ có Đoan Mộc Ly trấn thủ!

Hơn nữa, bản thân Tiểu Bạch cũng đã đủ cường đại rồi, tuyệt đối có thể đành bại Dạ Cẩm!

Lúc này đây, bọn họ nhất định sẽ được như ý!

Hắc hắc hắc... Trong lòng hai nhóm người đều cười đến đắc ý, mơ đến viễn cảnh tốt đẹp sau này.

Bởi vì hiện tại thân thể Tiểu Bạch không thoải mái, bọn họ cũng không thể lập tức xuất phát.

Kỳ thật có gì phải gấp, chỉ cần có thể để Tiểu Bạch cùng Dạ Cẩm sớm chiều ở chung là được!

Cho nên một đám người phát động thế công cường đại với Tiểu Bạch, vô cùng nhiệt tình giữ nàng ở lại, nói là để mọi người có cơ hội làm quen với nhau thêm.

Tiểu Bạch thong thả ngồi ở đó, không nói hai lời liền đồng ý.

"Ngươi không cần hỏi xin ba ngươi sao?"

Mọi người vô cùng tò mò.

Thoạt nhìn tuổi Tiểu Bạch không lớn, lại là thiên kim đại tiểu thư, ở lại bên ngoài không cần xin phép sao?

"Ba tôi nhất định sẽ đồng ý."

"Tại sao?" Không Không vô cùng hiếu kỳ.

"Công ty đang chuẩn bị làm một bộ phim mới, ba tôi hẳn là muốn tôi lưu lại tìm linh cảm."

"Phim gì?"

Luôn luôn có hỏi tất đáp, Tiểu Bạch hiếm khi có một thoáng khó xử, sau đó thật thành khẩn nhìn mọi người, "Tên là 《 làm sao lấy lại cơn gió đã qua 》."

"..."

Sau khi trầm mặc trong chốc lát, Không Không kích động trước hết, tiến lên cầm tay Tiểu Bạch, "Tri âm à! Liếc mắt một cái liền nhìn ra chúng ta đều là người động kinh!"

"..." Mọi người im lặng cào tường.

Ngươi không biết cái gì là bí mật, cái gì là kín miệng sao!

...

Cho dù Tiểu Bạch ở lại, Dạ Cẩm cũng không phản đối.

Ở lại mới khiến hắn càng có cơ hội "Phát huy"!

Buổi chiều hôm đó, Dạ Cẩm chạy xuống sạp báo dưới nhà, chịu đựng ánh mắt xem thường của bác gái bán báo, xem hơn mười cuốn tạp chí phụ nữ.

Đương nhiên hắn cũng không muốn xem chùa tạp chí, nhưng hắn không có tiền ~

Vốn hắn có chủ ý đưa ngọc bội tùy thân của mình cho bác gái, sau đó đổi một đống tạp chí về.

Nhưng vừa mới lấy khối ngọc bội vô giá kia ra đã bị xem thường...

Bác gái vô cùng phẫn nộ chỉ vào ngọc bội trong tay hắn, nói hắn còn trẻ tuổi không lo học cho giỏi, lấy mấy thứ của ‘cửa hàng hai nhân dân tệ’ ra lừa bà...

Bi kịch ở chỗ Dạ Cẩm không rõ ‘cửa hàng hai nhân dân tệ’ là cái gì, một đại nam nhân như hắn không thể tranh chấp với bác gái hai tay trói gà không chặt, chỉ có thể chịu đựng bác gái tiến hành giáo dục tư tưởng sâu sắc với hắn một phen.

... Kỳ thật đa số hắn nghe không hiểu gì cả, chỉ nhớ rõ có cái tám vinh quang tám nhục nhã gì đó... (LPH: tám vinh tám nhục là các tư tưởng đường lối của Đảng TQ)

Về phần hắn, mục tiêu vốn là xem hết đống báo này, còn nguyên nhân sao lại chỉ xem được hơn mười cuốn...

Là bởi vì bác gái thật sự không nhịn được loại người trẻ tuổi "Vô sỉ" như hắn. Hung hăng giống như đuổi tà dùng chổi quét hắn ra cửa.

Lúc đầu Dạ Cẩm cũng không để ở trong lòng, cho đến khi bác gái không thể nhịn được nữa, cuối cùng dùng cán chổi đuổi đánh, hắn mới thôi...

Qua chuyện này... giá trị cuộc sống, cách nhìn thế giới, cách nhìn người của Dạ Cẩm đã bị đảo điên ——

Ai nói tay bác gái trói gà không chặt?!

Nhưng mặc kệ tay bác gái có thật trói gà không chặt, hay là tay không chế ngự cả người nuôi gà đều không phải là vấn đề... cái chính là Dạ Cẩm không thể ra tay đánh nữ nhân.

Vì thế trên đầu đội một túi lớn, Dạ Cẩm mang gương mặt đen như mực về nhà.

Phi Phi vừa mở cửa nhìn thấy hắn liền thật cao hứng, "Cục than nhỏ, Kim cương Hồ Lô Oa* mà ngươi nói nhìn là vậy sao?"

*Kim cương Hồ Lô Oa: truyện tranh kể về 7 anh em hồ lô (trái bầu) được sinh ra từ những quả hồ lô, có sức mạnh hơn người, chống lại yêu ma

"..."

Quý Ngữ Hàm đồng tình nhìn đầu Dạ Cẩm như cái hồ lô, "Đầu của bạn học Hồ Lô Oa có hình dạng bình thường."

Phi Phi tiếc nuối lắc đầu, càng dùng giọng điệu đồng tình nói, "Xem đó, ngay cả Hồ Lô Oa người ta cũng ghét bỏ ngươi."

Đang ở một bên điên cuồng gặm tạp chí, Không Không nói chen vào, "Có thể làm thành Hồ Lô Oa kiểu mới, thời đại đang tiến bộ thôi ~ "

Dạ Cẩm cắn răng nhìn bạn Tiểu Bạch vẫn luôn một mực ghi ghi chép chép, món nợ này hắn sẽ tính trên người tiểu nữ quỷ!

Buổi tối hôm đó, mọi người đều trở về phòng chuẩn bị ngủ, sát khí đầy người, Dạ Cẩm phá cửa mà vào.

Tiểu Bạch còn chưa nằm xuống, rất không có tinh thần ngẩng đầu lên, "..."

Cười nham hiểm, hiện tại thoạt nhìn Dạ Cẩm cực kì tà ác.

Căn cứ vào hơn mười quyển tạp chí hắn xem vào buổi chiều, nữ nhân không thể chịu đựng được nam nhân có quá nhiều khuyết điểm, mà "Biểu hiện" thích hợp nhất bây giờ của hắn, là hai điều ——

Háo sắc, đánh vợ.

Ý tưởng của Dạ Cẩm rất tốt rất đẹp, cả đêm hôm nay hắn chuẩn bị biểu diễn cả hai loại khuyết điểm này, tốt nhất là suốt đêm dọa cho tiểu nữ quỷ này sợ chạy.

"Tiểu nữ quỷ, ngủ một mình không sợ hãi sao ~" Dạ Cẩm ngả ngớn hỏi.

"Không sợ."

Phản ứng của tiểu Bạch quá bình tĩnh, Dạ Cẩm hết sức bất mãn.

Vì thế điều chỉnh cảm xúc một chút, hắn đi tới, "Tiểu nữ quỷ, đêm dài đằng đẵng, không nên chỉ ngủ, không bằng chúng ta làm chút chuyện gì đó?"

Tiểu Bạch thong thả quay đầu, chậm rãi mở miệng, "Buổi tối anh cũng thích chạy bộ sao?"

"..." Dạ Cẩm nghẹn một hơi trong cổ họng, cảm thấy mình có chút khó thở.

"Cái ta nói không phải là chạy bộ!"

Phát hiện mình có chút thiếu kiên nhẫn, Dạ Cẩm điều chỉnh âm thanh, tiếp tục giả thành sắc lang, "Ý ta là gì, nàng còn không biết sao?"

Tiểu Bạch thực không có tinh thần hỏi hắn, "Thi chạy?"

"..." Rốt cuộc Dạ Cẩm cũng bị đánh bại.

Phương pháp đóng giả sắc lang này hiển nhiên không dễ thành công, Dạ Cẩm dứt khoát từ bỏ, lựa chọn "Đánh vợ".

Đương nhiên hắn không thể thực sự ra tay đánh Tiểu Bạch, chỉ muốn biểu hiện một chút việc mình là người có khuynh hướng bạo lực.

Cho nên xắn xắn tay áo, vẻ mặt Dạ Cẩm phẫn nộ, "Bực bội quá —— "

Sau đó đánh một quyền lên tường.

Vừa lòng nhìn trên tường xuất hiện một cái lỗ nhỏ, Dạ Cẩm thu hồi nắm tay, chờ tiểu nữ quỷ kêu lên sợ hãi sau đó chạy như điên ra khỏi phòng.

Phản ứng của Tiểu Bạch là...

Nheo mắt lại, kề sát vào nhìn nhìn cái lỗ kia.

Gân xanh trên thái dương Dạ Cẩm giật giật.

Không sao cả, tiểu nữ quỷ phản ứng chậm, hắn có thể tha thứ cho nàng.

Sau khi nhìn vài giây, Tiểu Bạch sờ sờ cái lỗ kia, sau đó thong thả gật gật đầu, lấy đồng hồ báo thức trên giường nhét vào trong cái lỗ.

"Cuối cùng cũng tìm được chỗ để đồng hồ báo thức." (LPH: ặc, há há =)))

Bởi vì không có tinh thần, nàng nói chuyện rất chậm rãi, lòng Dạ Cẩm vì câu nói chậm rì rì này... bể nát...

"A —— "

Đang tràn ngập bi phẫn, Dạ Cẩm nghĩ đây là tiếng hét mà bản thân phát ra, sau lại phát hiện âm thanh này truyền tới từ phòng khách dưới lầu.

Mọi người chảng qua mới trở về phòng, vốn còn chưa ngủ, nghe âm thanh thê thảm đó, đều mở cửa ra xem.

Nhìn thấy Dạ Cẩm đi ra từ trong phòng Tiểu Bạch, tập thể mọi người khinh bỉ hắn, "Ra vẻ đạo mạo!"

Ban ngày còn làm bộ không tình nguyện, kỳ thật tay chân cũng nhanh như vậy!

Tiểu Bạch từ trong phòng chậm chạp đi ra, "Tôi không làm gì anh ta cả."

"..."

Mọi người cảm khái nhìn về phía Dạ Cẩm - mặt đã vặn vẹo.

Hai người này thật sự là "Xứng" mà...

Mọi người đều chú ý việc này, chỉ có Đoan Mộc Ly hỏi Không Không vừa phát ra tiếng kêu, "Làm sao vậy?"

Không Không vô lực cào tường, "Chúng ta đều quên mất Mặc Kỳ Thụy, hắn vẫn chưa trở về."

Ặc...

Bởi vì Tiểu Bạch xuất hiện, mọi người đều chú ý đến Dạ Cẩm, khi Không Không nhắc nhở mới nhớ tới đến điểm này...

Khối băng đi đâu vậy?
Bình Luận (0)
Comment