Hoàn Mỹ Tu Luyện

Chương 48 - Hình Lập Địa

- Ngươi ngoan ngoãn đi theo hầu hạ vị công tử này, còn gây sự lần nữa lão tử một cước cho ngươi bay vĩnh viễn không cần chạm đất nữa đâu nghe rõ chưa?

- Dạ dạ...

Vị thiếu niên áo tím vẫn chưa hoàn hồn thì bị lôi vào liền bị cha hắn căn dặn như thế, bụng hắn vẫn còn đau ê ẩm chỉ biết khom khom người vâng vâng dạ dạ. Bên cạnh Tiểu Minh chỉ biết đứng đó cười cười mà thôi, thực sự không biết đó có phải là con ruột lão không nữa hai cha con nhà này quả thực là khác nhau quá.

- Vị huynh đệ này không biết xưng hô như nào?

- Hứ...!

- À không vị công tử này không biết xưng hô như nào?

Hắn vừa mở mồm thì liền bị cha hắn lườm cho nhát liền nhanh chóng đổi lại cách xưng hô, quả thực thiếu cốt khí.

- Cứ gọi ta là Minh ca, chúng ta là huynh đệ không cần phải câu nệ tiểu tiết.

- Việc này sao được? Tiểu tử nhà ta sao có thể xưng huynh gọi đệ với công tử được?

Hắn liếc mắt nhìn thấy có vẻ cha hắn rất kính nể thiếu niên trước mắt này, hắn đoán được lai lịch thiếu niên này ắt không bình thường, được xưng huynh gọi đệ sau này cha hắn muốn đánh hắn cũng phải nể mặt người kia. Hắn liền tay bắt mặt mừng khoác vai Tiểu Minh mà nói.

- Minh ca, tiểu đệ gọi là Hình Lập Địa sau cứ gọi đệ là Tiểu Địa là được rồi. Truyện lúc trước chỉ là hiểu lầm hiểu lầm.

Hắn vừa nói mắt vừa nhơn nhơn nhìn cha hắn, Hình lão lúc này vừa giận vừa sợ chỉ muốn đạp cho thằng con trời đánh này một nhát nữa cho khuất mắt mà thôi.

- Tốt, cha Đỉnh Thiên con Lập Địa quả là tên hay, tiểu Địa sau ngươi cứ theo ta lăn lộn, đi để sư huynh này mời đệ một bữa gọi là kết giao.

- Lão... Công Tử việc này?

- Trưởng Lão chẳng nhẽ có vấn đề gì không an tâm?

- Ta không phải ý này.

- Vậy được rồi chúng ta đi trước ngài ở lại sử lý công vụ chúng ta không làm phiền nữa.

- Đi thôi Đại ca.

Lập Địa thấy thế lại càng hí hửng làm thân với Tiểu Minh hơn, đến cha hắn còn phải kính nể, thì trong cái tông môn này hắn còn phải sợ ai nữa haha.

Hai người khoác vai nhau đi ra sơn môn ai nấy đề vui vẻ cười nói như huynh đệ lâu năm vậy.

- Đệ biết chỗ nấu đồ ăn của tông môn chứ dẫn ta đến nào.

- Đại ca mới tới có điều không biết, thực sự thì đồ ăn ở tông môn quả thực không nuốt nổi được đâu.

- Vậy chúng ta đi đâu ăn uống bây giờ?

- Đệ có một tiểu muội nấu nướng cũng không tệ nhưng mà nàng ấy vừa được tông môn cho về rồi.

- Vậy làm sao bây giờ?

- Đệ có một nơi, đồ ăn ngon, đồ uống cũng hảo hạng. Nhưng mà khổ nỗi là phải xuống núi, không biết Đại Ca có thể...?

- Ý ngươi là rời tông môn?

- Đúng vậy, cách đây hai trăm cây là Vạn Hoa Thành, nơi đó không biết Đại ca đã từng đến hay chưa?

- Tất nhiên là chưa rồi còn không mau đi.

Hắn cũng rất là háo hức, từ lúc hắn đến cái thế giới này hắn còn chưa thực sự được đi đâu chơi.

- Nhưng mà phải có lệnh xuất sơn mới được. Chỉ có chấp sự hoặc Trưởng Lão mới được tùy ý ra vào sơn môn thôi. Ta thấy cha ta rất là nể huynh, hay là huynh thử... Ta sợ mới nhập môn như huynh khá là khó a.

- Ồ lại còn có việc này?

Trước đây hắn ở trong lãnh địa của cao tầng bay ra bay vào tất nhiên không ai giám quản chỉ cần lấy lệnh bài ra thông qua cấm chế là được. Thế nhưng các đệ tử thì khác, ra vào phải xuất trình, kẻ nào tự ý trốn chạy lối khác bị phát hiện, sẽ rất lớn chuyện tội rất nặng.

- Không sao đi theo ta.

Hắn liền xuất phi kiếm bay ra ngoài cổng sơn môn. Lập Địa thấy thế cũng leo đẽo theo sau vẻ mặt đầy nghi ngờ.

- Hai người đi đâu, xin xuất trình ngọc bài.

Vừa bước ra tới sơn môn bọn họ liền bị hai người mặc kim giáp tay cầm trường kiếm chặn lại.

Phía trước hắn là một cánh cổng lớn vô cùng làm bằng một loại đá nào đó, hai chiếc cột hình trụ khắc đủ các loại thú nào đó quấn quanh, tay nghề điêu khắc quả thần kỳ con nào con nấy đều toát lên thần thái riêng mình. Hai người lính canh phía dưới có vẻ hơi nhỏ bé so với cánh cổng.

Hắn liền lật tay ném tới lệnh bàu của hắn, một người kim giáp liền chộp tới khảm nó vào một mặt đá gần đó, mặt đá sáng lên kim quang. Lập Địa cũng căng mắt ra nhìn hắn cũng là muốn xem tuột cùng lai lich của vị đại ca này như nào nhưng mà kỳ lạ chỉ có kim quang không hề có hiện lên dòng chữ nào.

Hai ngân giáp sĩ nhanh chóng lấy ra ngọc bài hai tay cung kính đưa tới cho Tiểu Minh.

- Mời ngài xuất quan.

- Hắn cũng theo ta.

- Dạ. Mời...!

Hai người đứng lùi ra hai bên nhường đường cho bọn hắn đi qua. Hai người họ bước ra khỏi cổng thì Tiểu Minh đang định lấy phi kiếm ra để đi thì bị Lập Địa chặn lại.

- Đại Ca qua bái Thần Thú đại nhân xong đi bộ xuống hết bậc thang này rồi mới được phi hành.

- Ồ lại còn có cả quy củ này?

Lập Địa cười khổ không thôi, vị đại ca này cái gì cũng không biết mà thân phận lại cao dị thường. Nằm ngay bên cạnh cột đá ngoài sơn môn là một con Sư Tử màu vàng kim to lớn đang say giấc ngủ. Thấy Lập Địa cung kính vái một cái hắn cũng làm theo rồi đi xuống.

- Đại ca lệnh bài đó của huynh là gì vậy? Không ngờ không bị vặn hỏi mà lại còn cho thêm người theo? Đến cha ta muốn dẫn người đi theo cũng phải một hai câu với bọn họ mới được.

- Ha ha bí mật.

Phía trước mắt hai người là một tòa thành trì to lớn vô cùng, được bao quanh bởi một bức tường thành kim loại rộng lớn với các chòi canh bố trí khắp trên thành. Thỉnh thoảng lại có vài tốp gồm chục tu sĩ mình mặc giáp thẳng hàng ngay ngắn cưỡi phi kiếm bay trên bầu trời tuần tra.

- Đại ca mau tăng độ cao.

Lập Địa từ trên cao gọi xuống hắn, hắn liền bay lên cùng với hắn.

- Đại ca, quy định ở các thành trì tu sĩ có thể tự do bay lượn nhưng tối thiểu độ cao phải đạt năm nghìn mét, nếu không bị bắt phạt đấy, dù có là đệ tử Thập Đại Tiên Môn thì cũng không được giảm tiền phạt đâu.

- Quả là rộng lớn rồi.

- Ha ha không biết đại ca chui từ đâu ra nữa, tới nơi rồi. Phía trước là chỗ cho tu sĩ dừng đỗ và phi hành lên.

Đó là một quảng trường rộng lớn đang có rất nhiều lượt tu sĩ hạ xuống cũng như từ đó bay lên, tất cả đều lần lượt nghiêm chỉnh chấp hành.

Tiểu Minh hạ xuống nhưng hắn lại vẫn cứ đứng đó ngẩn ngơ nhìn lên khung cảnh như mơ như mộng này, đủ loại màu sắc đủ loại phi kiếm, nam thì anh tuấn, nữ thì xinh đẹp vô cùng.

- Này Đại ca đừng mất mặt vậy chứ, đi thôi.

Hắn liền kéo Tiểu Minh đang còn ngơ ngác đứng đó ra khỏi sân đỗ, vừa ra tới nơi thì đã có mấy người đứng sẵn ngoài đó mời chào hai người.

- Hai vị tiên nhân đi đâu để tiểu nhân đưa đi, mời hai vị lối này.

Nhìn cảnh chèo kéo khách này làm Tiểu Minh không khỏi nhớ tới mấy vị xe ôm xe tắc xi chèo kéo khách ở các bến xe khách. Xe bay là phương tiện duy nhất được cấp phép phi hành ở trong thành thị và chỉ có người của thành thị cấp phép mới được lái.

- Đại ca lên xe đi cho nhanh a.

Điều thú vị ở đây xe này gần giống với ô tô ở Địa cầu vậy, cũng có hai ghế trước và bốn ghế sau. Cũng có vô lăng chân ga và một cái cần gạt như cần gạt số vậy. Khác là nó không có bánh xe, và cảm nhận của hắn thì xe này được làm từ một loại gỗ nào đó ghế gồi bọc da thú, không có cửa cũng không có mui xe nhìn có khác gì là bộ ghế bay chứ xe bay gì? Khi ba người ngồi ổn định lên xe thì tên lái xe đưa tay đẩy cái cần gạt số lên, xe bắt đầu bay thẳng lên khi đạt được độ cao nhất định thì dừng lại, ở đầu xe liền phóng ra một chùm sáng tạo thành một tấm khiên hình cầu trong suốt chắn bảo vệ toàn bộ phần trên của xe. Lúc này tên tài xế mới quay xuống hỏi:

- Hai vị tiên gia là đến đâu trong thành?

- Vạn Hoa Các.

Lập Địa mỉm cười nói.

Bình Luận (0)
Comment