Hoàn Mỹ Tu Luyện

Chương 43 - Quỷ Ảnh Mê Tung

Xong xuôi mọi việc, mình cũng nên tu luyện một chút. Từ lúc chiến đấu với Tử Xà hắn thấy mình còn hạn chế rất nhiều, nhất là bộ pháp. Hắn né tránh hoàn toàn là từ khả năng nghe nhìn, giá như có Lăng Ba Vi Bộ như Đoàn Dự thì hắn đã không chật vật như vậy rồi. Nhưng hắn tìm mãi trong Tàng Thư Các thì hoàn toàn không có bộ pháp nào chỉ toàn là bí pháp phụ trợ tăng tốc độ giảm lực cản giảm trọng lực mà thôi.

- Lục cưa cưa vạn năng toàn năng của ta, có bộ pháp nào ảo diệu cho ta xem chút thôi được không?

- Không có.

- Ngài là vạn năng sống từ thủa khai thiên lập địa làm gì có công pháp nào mà ngài không biết chứ.

Hắn uốn éo vuốt ve ôm lấy khối ngọc sáng trong Tinh Thần Vực của mình nhìn mà biến thái vô cùng.

- Đưa ta sợi lông chim màu đỏ kia ta phá lệ cho ngươi một bộ công pháp.

- Hóa ra là tham tiền tài. Ba bộ ta đưa ngươi luôn.

- Ngươi có thể không đổi.

- Hai Bộ không nói nhiều.

- Đổi hay không tùy ngươi.

- Tên hám lợi.

Rốt cuộc hắn cũng đành chịu một đổi một, sau khi Lục ngọc Hấp thu chiếc lông vũ một luồng sáng đó chạy thẳng xuống Linh Vực vào Thiên Ngân Tinh của hắn, một đốm sáng đỏ bỗng bốc cháy giữ dội lên thoang thoảng nghe tiếng phượng hót vang lên.

- Đó là thứ gì vậy?

- Một chiếc lông tạp huyết mà thôi, nhưng vào lúc này vẫn có chút tác dụng.

- Công pháp ta đâu?

Màn hình hiện ra một bộ bí pháp Quỷ Ảnh Mê Tung, dùng quỷ ảnh để định vị không gian dùng sự liên kết giữa quỷ ảnh với bản thân khiến cho bản thân có thể đổi vị trí một cách tức thì với quỷ ảnh, quỷ ảnh và bản thân sẽ hành động tương liên với nhau công thủ vẹn toàn. Bước đầu tiên chế tạo quỷ ảnh, tối đa tam quỷ. Nguyên liệu cần thiết U Hồn Thảo, vật dẫn hồn liên kết giữa quỷ ảnh với chủ thể, việc thứ hai đó là tìm hồn phách, quỷ hồn là tốt nhất. Quỷ hồn là một thực thể tồn tại dưới dạng hồn lực rất không ổn định, vì thần trí của chúng đã bị phá hủy còn chăng chỉ là chấp niệm lúc còn sống, chúng thường rất yếu ớt hầu như không có công kích mạnh mẽ gì, hù dọa phàm nhân còn được với tu sĩ căn bản không có tác dụng. Nhiều kẻ muốn bắt chúng về nghiên cứu muốn sử dụng chúng để tăng hồn lực bản thân nhưng đều thất bại vì quỷ hồn thần trí không còn chỉ còn chấp niệm cho nên hồn lực có chiều hướng tiêu cực rất cao nếu cố tình hấp thu chỉ làm hại bản thân mà thôi. Nhưng công pháp này lại có thể phong ấn chấp niệm chúng lại rồi dùng hồn lực bản thân năm tháng tẩy rửa từ từ.

- U Hồn Thảo và Quỷ Hồn? Hai thứ này cũng không phải khó kiếm gì? Nhưng mà yêu cầu bắt sống thì đúng là có chút hơi khó khăn. Còn là U Hồn Thảo đã thành thục trên vạn năm nữa đúng là quá khó khăn rồi.

Thẩm Xương đang đứng đó uấn éo kêu khổ liên tục, do là lão chuyên gia đan dược nên bị Tiểu Minh gọi đến nhờ vả tìm U Hồn Thảo cho hắn. Quả thực với thực lực vạn năm U Hồn Thảo cũng đã sánh với Nguyên Anh Trung kỳ của nhân loại rồi, nhưng mà loại yêu thú như U Hồn Thảo này đâu có dễ chơi như Nguyên Anh Trung kỳ bình thường, công kích linh hồn của nó đến Hóa Thần cũng phải dè chừng. Chủ yếu tu sĩ chỉ săn tìm những cây non còn chưa ra hoa của loại yêu thú này mà thôi, khi đó mới dễ dàng hấp thu vào trong Tinh Thần Vực nuôi dưỡng từ từ phụ trợ hồn lực cho tu sĩ, còn loại đã thành thục thì chả có kẻ điên nào giám hấp thu cả.

- Có việc cỏn con ấy còn không làm được vậy mà kẻ nào vừa nãy còn vỗ ngực độp độp.

- Khụ Khụ hay là ta đưa địa điểm có U Hồn Thảo thành thục cho người để người tự tới thu phục. Với thần thông của người ta tin rằng việc này hẳn chẳng có gì khó khăn.

- Bớt nói nhảm dẫn đường đi.

- Đây là địa điểm vài ngày trước đội do thám của Hắc Thành đưa tin.

- Bớt nói nhảm dẫn đường. Bằng không lão cẩn thận với cái vườn linh quả của lão.

Hắn khẽ liếc qua nói, trên miệng còn rõ một giọt nước rãi chực chờ rớt ra khỏi khóe miệng hắn. Thẩm Xương còn đang uấn éo định nói gì thêm thì nhìn thấy bộ dạng ấy của hắn lão liền đứng thắng tắp người lên lấy phi kiếm ra.

- Mời Lão Tổ, ta nguyện chết cũng không từ nan, nguyện xin dẫn đường cho ngài.

Hắn liền nhảy lên phi kiếm của lão ngồi khoanh chân trước mũi kiếm.

- Còn chưa đi?

- Phi kiếm người đâu?

- Phi kiếm ta không có, phiền lão rồi.

"Lão Tổ mà lại không có phi kiếm, có ma mới tin, lại hành cái thân già này rồi" Thẩm Xương ấm ức trong lòng nhưng ngoài mặt thì vẫn tươi cười thúc dục linh lực phóng đi. Phi kiếm này đi chậm hơi Lôi Truy của hắn rất nhiều lại công có lớp màng bao bọc giúp giảm lực cản cũng như chắn không khí va vào người. Thẩm Xương thúc dục công pháp tạo một lá chắn màu vàng trước người để chắn gió cũng như mưa bụi phả vào mặt, còn phía dưới Tiểu Minh ngồi thì không khí bay qua phần phật tuy không ảnh hưởng quá gì đến hắn nhưng mà có chút hơi khó chịu. Hắn ngước nhìn lên thấy tấm lá chắn vàng chỉ chắn cho riêng mình Thẩm Xương khóe mắt hắn liền hẹp lại một đường.

- Ngươi thực có lòng a.

Thẩm Xương lúc này cười cười đắc chí liền phóng to lá chắn che trước mặt Tiểu Minh tạo thành một mũi nhọn kéo dài tới hết chuôi kiếm. Hướng bay của lão thẳng tới sâu trong Hắc sơn, thỉnh thoảng trên bầu trời cũng có vài con yêu thú có ý muốn công kích bọn họ nhưng đều bị bỏ lại phía sau. Khi tiến dần tới một vách núi lão điều khiển cho phi kiếm lao thẳng xuống dưới hang sâu sau đó lướt qua một hang động thông qua tới một thung lũng, là lão sợ phiền toái không cần thiết phía trên đỉnh núi nên lão chọn đường đi xuống dưới. Thung lũng trước mắt này cỏ cây xanh ngát vô cùng. Thỉnh thoảng trên đường đi hắn nhìn thấy một vài con yêu thú có kích thước khổng lồ vô cùng.

- Phía trước rồi Lão Tổ.

Bình Luận (0)
Comment