Hoàn Mỹ Tu Luyện

Chương 23 - Sự Thích Nghi Của Bộ Não

Thẩm Trưởng lão năm xưa cũng là dược thần có tiếng, chỉ quen độc lai độc vãng nên từ chối không biết bao lời mời của các gia tộc môn phái lớn lúc bây giờ, vì vậy mà cũng ngầm đắc tội với nhiều thế lực ngầm. Khi bị truy sát, may thay lại được Tổ Sư ra tay tương cứu. Mang ơn mà ở lại tông môn làm Trưởng Lão, Tổ Sư cũng để lại di lệnh cho Thẩm trưởng lão những đặc quyền vô hạn như có thề rời tông môn bất cứ lúc nào, có thể từ chối bất cứ việc gì, nói chung Thẩm Trưởng lão ở trong Trảm Kiếm Môn được sự tự do và sự tôn trọng của mọi người. Vì vậy mà Thẩm Lão càng trung thành mang ơn với Tổ Sư gia hơn, khi Tổ Sư gia phi thăng hắn vẫn một mực ở lại môn phái mà cống hiến.

- Ta năm xưa chịu ơn Tổ Sư mà ra sức cống hiến cho môn phái, được Tổ sư ưu ái ban cho những đặc quyền. Nhưng từ trước tới nay ta chưa từng dùng tới nó, bất kỳ tông môn có yêu cầu ta đều ra sức hoàn thành. Vậy nhưng từ khi Tổ sư phi thăng, Những đan dược trân quý mà ta luyện thành không có mười thì cũng một trăm, đều được Linh Bảo đại nhân cất giữ. Đó đều là những Đan bảo quan trọng giúp các trưởng lão các nhân tài có thể mượn đó mà đề thăng cảnh giới. Thế nhưng hơn vạn năm nay, đan dược đưa vào thì dễ lấy ra thì khó vô cùng. Trong khi nhu cầu của mọi người là rất thiết yếu. Thậm chí có Trưởng lão dùng cả tính mạng của mình thu thập được chút ít Linh dược đưa ta luyện đan để đột phá cửa ải, khi đan thành cũng bị Linh Bảo đại nhân thu mất. Linh quả Linh dược chỉ cần cao niên một chút cũng bị thu mất. Thử hỏi như vậy môn phái sao phát triển? Lấy gì để phát triển?

- Tam Trúc ý ngươi như nào?

- Thưa Lão Tổ, Linh Bảo đại nhân quản lý chặt chẽ tài nguyên của môn phái đó cũng là ý tốt, thế nhưng vô tình lại kìm hãm sự phát triển của bổn môn. Điều này quả là mối lo ngại.

- Theo ý ngươi phải giải quyết ra sao?

- Đệ tử không giám.

- Ngươi xưa nay mang chức danh là Chưởng môn nhân, ấy vậy mà có quá nhiều sự cản tay cản chân ngươi rồi. Nay có ta ở đây ngươi cứ tự nhiên nêu ý kiến.

Quả thật như vậy, tuy hắn làm Chưởng môn nhưng lại có quá nhiều thứ cản trở, trên có ba vị Lão Tổ, trên nữa lại có Hai vị Linh Thú Đại Nhân, một kẻ quản bảo khố, một kẻ quản tàng thư các. Làm việc gì cũng không thể tự do thoải mái tay chân.

- Thay người!

- Ưm tốt lắm. Còn điều gì nữa? Mong các Trưởng Lão cứ tự nhiên nói ra.

- Nếu Thẩm Trưởng lão đã bước ra thì ta đây cũng nên có vài lời. Phàm Thanh Thanh Trưởng Lão quản sự Nội Viện xin có vài lời.

Một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp bước ra hành lễ. Lời nói êm dịu, dáng người mảnh dẻ thướt tha, nàng mặc một bộ thanh y càng khiến cho nàng trở nên thuần khiết. Hắn cũng chỉ gật đầu nhẹ để cho nàng nói tiếp.

- Đệ tử cũng gia nhập tông môn cùng ngày với Thẩm trưởng Lão, năm đó được Nhị Lão Tổ nhận làm đệ tử chân truyền, Ba Ngàn năm tu luyện đạt tới Nguyên Anh trung kỳ được người bổ nhiệm làm Trưởng Lão Nội Viện phụ trách quản lý đệ tử nội môn. Hơn bày ngàn năm qua, mặc dù thiếu thốn tàu nguyên nhưng cũng bồi dưỡng ra được bốn đệ tử kiệt xuất bước chân vào Nguyên anh, hơn hai Trăm đệ tử Kết Đan.

Với trí nhớ còn lại của vị Lão tổ thì Minh thấy được, hắn cùng cực kỳ yêu quý vị đệ tử này, tư chất chác tuyệt, thông tuệ hơn người đặc biệt trong việc quản lý đệ tử lại vô cùng thiên phú. Nhưng lúc này Minh lại có hơi chút kỳ quái, vì vị Lão tổ kia gọi nàng là Tiểu Thanh lão coi nàng như con gái lão. Cơ mà tính ra thì nàng bằng tuổi với cụ kị tổ tông mấy đời hắn, giờ gọi là Tiểu Thanh thì hắn có chút méo miệng, với lại hắn cũng mang hình hài của một tiểu tử. Nhưng mà hắn thấy rằng, tuy người tu luyện tuổi thọ cao, nhưng họ lại không bị già đi kéo theo đó tính cách của họ cũng không bị già đi, cách nói chuyện hay lối sống cũng không giống như một người đã có tuổi. Hắn cảm thấy có chút vô lý khó hiểu? Vì người trái đất hắn sống đến tầm sáu mươi bảy mươi là đã rất khác rồi.

- Là vì thích nghi của bộ não.

  Đột nhiên Lục ngọc trả lời hắn qua màn hình hiển thị, hắn cũng tò mò muốn biết.

- Bộ não là thứ quan trọng nhất của cơ thể cũng như linh hồn, nó sẽ thích nghi với hoàn cảnh để giúp chủ thể tồn tại. Trong một quá trình thích nghi và tiến hóa, bộ não thu thập thông tin và quyết định các giai đoạn trưởng thành cho con người. Ở Trái Đất hay người thường khi không tu luyện tuổi thọ họ sẽ có giới hạn nhất định, và cơ thể sẽ lão hóa theo thời gian. Trẻ con, tuổi trẻ, trung niên, về già, đó là những giai đoạn mà mỗi con người bình thường sẽ trải qua. Để tồn tại với từng dai đoạn thì bộ não phải thích nghi, trẻ con sẽ hồn nhiên, tuổi trẻ sẽ học tập quậy phá hoài bão, đến khi trung niên lập gia đình đối mặt áp lực cơm áo gạo tiền nó sẽ không thể quậy phá hay hồn nhiên được nữa nếu không chủ thể nó sẽ không thể tồn tại được, và đến tuổi già nó lại biến đổi suy nghĩ tiếp trở nên am hiểu, kết nối vơi thiên địa hơn, để lúc chết linh hồn và cơ thể có thể dễ dàng hòa nhập với thiên địa hơn để có thể tái sinh, lập lại một vòng đời mới. Tương tự như thế, người tu luyện cơ thể sẽ biến đổi, tuổi thọ gia tăng, thời gian sống sẽ là rất lâu cho nên chỉ khi thọ nguyên gần cạn thì họ mới chuyển biến còn không bây giờ họ sẽ vẫn là trung niên, thậm chí mấy vạn năm tuổi vẫn là tuổi trẻ. Nếu không trong thời gian dài thọ nguyên như vậy họ cũng sẽ bị trầm cảm mà chết. Có những lúc bế quan tu luyện đến mấy chục, mấy trăm năm mới ra ngoài thế giới, như người trái đất mà ngồi im trong hang động mấy chục năm liệu có bị hóa điên không? Cho nên tùy cảnh giới tùy thọ nguyên mà bộ não của người tụ luyện sẽ thích nghi, cách thông thường nhất là nó tự tiết ra một lượng lớn hoocmon Endorphin gây hưng phấn giữ cho tâm hồn người tu luyên luôn tươi trẻ.

"Hóa ra là vậy, bảo sao mấy người này tuy tuổi cao nhưng lại trông không giống như mấy ông già lọm khọm mình đã gặp, lúc đầu mình còn tưởng do ngoài hình nên mình hiểu nhầm, giờ thì rõ rồi. Bảo sao sống hơn vạn năm rồi mà cái vị Lão Tổ này vẫn còn phá làng phá xóm, đến lúc thọ nguyện cạn mới đổi tính nết bế quan tu luyên nghiêm túc".

Bình Luận (0)
Comment