Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 868



Giây phút mà Cô Hoạch Điểu đập cánh lần cuối cùng, cả cơ thể lập tức rơi xuống với tốc độ nhanh chóng!
Nếu không phải là Cô Hoạch Điểu quay về báo cáo thì căn bản Liễu Long Đình cũng không thể đến được đây.

Cô Hoạch Điểu đã nghe ngóng được cuộc nói chuyện giữa tôi và U Quân vậy mà cậu ấy vẫn liều lĩnh đi báo tin cho Liễu Long Đình, vậy có thể chứng minh cậu ấy đã khôi phục được thần trí rồi?
Tôi vội vàng bay theo hướng nơi mà Cô Hoạch Điểu rơi xuống.

Lúc Cô Hoạch Điểu rơi xuống đất, lúc này một âm thanh cực lớn từ mặt đất truyền về phía chúng tôi.

Thần liễn của chúng tôi đáp xuống, tôi nhanh chóng bước ra khỏi thần liễn, bước về phía cơ thể của Cô Hoạch Điểu muốn rút thanh kiếm kia ra.

Nhưng mà giây phút tôi bước đến chỗ Cô Hoạch Điểu, lúc này Cô Hoạch Điểu đã không còn hơi thở của sự sống.

Nó rơi xuống mặt đất còn chưa đến một phút, trong phút chốc lông vũ trên cơ thể hóa thành một đám khói đen lan ra bao vây lấy bốn phía của chúng tôi.

Mà phía trước tôi đã trống không, chỉ còn sót lại thanh kiếm đã tấn công Cô Hoạch Điểu, Cô Hoạch Điểu đã hồn phi phách tán rồi.


Thanh kiếm này trực tiếp đánh Cô Hoạch Điểu tan thành mây khói.

Quá độc ác rồi, vả lại thanh kiếm này là của U Quân.

Vừa nãy U Quân đã bị thương rồi, hoàn toàn không có sức mạnh lớn như thế, có thể để một thanh kiếm từ trên trời bay xuống, chính xác không chút sai lầm đâm chết Cô Hoạch Điểu.

Điều này chẳng cần phải nghĩ cũng biết nhất định là do Bàn Cổ Oán Linh điều khiển U Quân làm như vậy.

Chỉ cần nhớ đến trước đây, lúc tôi và Cô Hoạch Điểu ở cùng nhau, mặc dù tính cách của cậu ta khó ưa nhưng vào thời điểm khó khăn nhất, cậu ta vẫn lựa chọn tiếp tục bầu bạn với tôi.

Sau này vô tội bị khống chế, chưa làm chuyện xấu xa gì, vậy mà chúng tôi lại đưa cậu ấy vào vòng xoáy của trận chiến này, khiến cậu ấy hi sinh tính mạng này một cách vô ích!
Sau khi tôi đứng nhìn mảnh đất trống không trước mặt, cơ thể Tiên Lăng mới nãy bị thương lúc này cũng từ từ tốt lên rất nhiều.

Bây giờ bước đến chỗ tôi, nói với tôi một câu: “Đừng nhìn nữa, đã chết rồi.”
Tôi quay đầu nhìn Tiên Lăng một cái, trong ánh mắt của Tiên Lăng lúc này không có biểu cảm gì hết, nhưng mà nói chuyện với tôi lại khách sáo hơn rất nhiều: “Cảm ơn chị và Liễu Long Đình, nếu không có hai người, địa ngục Phong Đô hẳn sẽ bị Bàn Cổ Oán Linh phá hủy rồi.”
Mặc dù bây giờ Tiên Lăng là một đứa trẻ, nhưng mà lúc này tôi lại không hề nhìn cô bé như một đứa trẻ.

Tuy nhiên vào thời điểm Cô Hoạch Điểu chết này, tôi không muốn nói bất cứ điều gì hết, rồi hỏi cô bé một câu: “Bây giờ nhóc tiếp tục ở lại đây canh giữ hay là theo tôi về núi Trường Bạch?”
“Tôi theo chị về làm gì? Tôi phải trông giữ nơi mà chủ nhân tôi khi còn sống bảo vệ, đợi đến khi U Quân lại tới thì tôi nhất định phải giết hắn.”
Sau khi Tiên Lăng nói xong mấy lời này, tôi không hề đáp lại cô bé mà trực tiếp xoay người, đi vào phía trong thần liễn, đồng thời điều khiển thần liễn bay về núi Trường Bạch.

Vừa nãy U Quân đã bị thương bởi Hỗn Độn Chung của Liễu Long Đình, nhưng bản thân anh ta có sức mạnh mạnh như vậy, hy vọng đánh chết được anh ta không lớn.

Suy cho cùng nếu như tôi nhớ không nhầm thì trong cơ thể anh ta có hai mạng sống, chỉ cần không phải bản thân muốn chết hoặc là bị tấn công liên tục thì hẳn là vẫn sống, nếu không Bàn Cổ Oán Linh cũng không thể dùng thân thể anh ta để giết Cô Hoạch Điểu được.

Trên đường về, Liễu Long Đình được tôi đỡ dậy, Cô Hoạch Điểu chết rồi, Liễu Long Đình không cảm thấy gì hết, thấy dáng vẻ tôi tràn đầy đau thương thì hỏi tôi: “Sao vậy, con chim đó chết rồi, em không vui ư?”
Thấy Liễu Long Đình lần này lại nói mấy lời vô tâm như vậy, tôi lập tức không hài lòng xị miệng với Liễu Long Đình: “Nếu như không phải là Cô Hoạch Điểu báo tin cho anh, anh có thể tới kịp lúc ư.

Trước đây chúng ta cũng sống chung với nhau lâu như vậy, nó chết rồi mà anh không đau lòng, anh đúng là động vật máu lạnh đó.”
Thấy tôi có ý trách mắng anh ấy, Liễu Long Đình không những không tức giận mà còn cảm thấy tôi có chút buồn cười, bèn nói với tôi: “Có gì mà đau lòng chứ, cơ mà, cậu ta cứ mãi bị Bàn Cổ Oán Linh khống chế, trận chiến này của chúng ta, cậu ta quả thật là vật hi sinh.

Bản thân cậu ta có thể sống tốt, chỉ là ai bảo cậu ta bị khống chế cơ chứ, còn quên mất cả bản tính lương thiện của mình.


Có lẽ cậu ta cũng không muốn thiên hạ này bị hủy diệt nên mới mạo hiểm cả tính mạng đến tìm anh.”
“Không phải là anh khống chế cậu ấy?” Tôi hơi tò mò hỏi Liễu Long Đình.

“Cậu ta chẳng có bất cứ tác dụng gì với anh, tại sao anh phải khống chế cậu ta?”
Nghe Liễu Long Đình nói đến đây, trong lòng tôi càng buồn vì Cô Hoạch Điểu hơn.

Chẳng qua là bây giờ nói gì thì cũng muộn rồi, người chết cũng khó mà sống lại, huống chi Cô Hoạch Điểu đã hồn phi phách tán.

………..

Sau khi chúng tôi về tới núi Trường Bạch, Hư đang đứng trước cửa nhà họ Liễu đợi chúng tôi, Phượng Tố Thiên ngửi thấy khí tức của tôi cũng vội vàng bay từ trong sân ra ngoài, vừa thấy tôi thì mở rộng vòng tay ôm lấy, sau đó hỏi tôi có sao không? Lúc tôi mất tích, anh ta sợ chết khiếp, nghĩ thầm nếu như không tìm được tôi thì anh ta sẽ lấy cái chết tạ tội, bây giờ tôi về rồi, thật là tốt quá.

Hư đứng phía sau Phượng Tố Thiên, lúc trước Phượng Tố Thiên nói rằng bởi vì Liễu Long Đình đưa ra mấy quyết định không tốt nên Hư mới rời khỏi Liễu Long Đình, bây giờ anh ta cũng trở về rồi, chẳng lẽ là do chúng tôi quyết định chống lại Bàn Cổ Oán Linh nên anh ta mới trở về sao?
“Về rồi ư?” Hư đứng sau lưng Phượng Tố Thiên nhìn tôi, hời hợt nói một câu.

Giọng điệu của anh ta lúc này vẫn giống hệt như trước đây, mà bây giờ tôi cũng không kịp hỏi anh ta cái gì, bèn gọi anh ta và Phượng Tố Thiên nhanh chóng đỡ Liễu Long Đình ra khỏi thần liễn, dìu anh ấy lên giường để anh ấy nằm xuống nghỉ ngơi.

Hiện tại tôi không dễ dàng gì mới quay trở về được, đương nhiên Phượng Tố Thiên rất vui, kêu anh ta làm cái gì thì anh ra nhanh chóng đi làm cái đó.

Lúc chúng tôi dìu Liễu Long Đình vào giường nghỉ ngơi, lúc này Hư cũng bưng ra một bát thuốc bảo tôi đút cho Liễu Long Đình.

Bây giờ tôi rảnh rỗi một lúc, thấy Hư đứng bên cạnh tôi vẫn chưa rời đi, dường như đã biết tôi muốn hỏi anh ta cái gì, tôi bèn tự mình thử một ngụm thuốc mà Hư bảo tôi đút cho Liễu Long Đình, hỏi anh ta: “Hư, lúc trước anh đi đâu vậy?”
“Đi chu du bốn biển.”
“Vậy sao giờ lại quay về rồi?”
“Bởi vì mọi người cần tôi.”
Câu trả lời này của Hư lập tức khiến tôi không nói lên lời, nhưng anh ấy vẫn cứ đứng bên cạnh tôi, tôi không nói gì cũng không ổn lắm, lại hỏi anh ta một câu: “Vậy Liễu Long Đình tới tìm tôi, anh ấy bị thương nặng như vậy, sao anh không đến cứu tôi cùng anh ấy?”
“Là anh ta từ chối.

Anh ta nói rằng nếu như tôi cũng đi cùng thì cô nhìn thấy có người chăm sóc anh ta, cô sẽ không đau lòng vì anh ta nữa.”
Đù má, Hư thật sự thật thà tới mức khiến tôi vừa tức vừa buồn cười Liễu Long Đình.


Liễu Long Đình nghe thấy Hư thẳng thắn nói thật với tôi như vậy, bèn quay đầu lườm Hư một cái, nói với anh ta: “Anh ra ngoài trước đi.”
Hư gật đầu, sau đó nhìn tôi, lại nói với tôi: “Xin chị dâu đừng lo lắng quá, chúng ta nhất định sẽ chiến thắng Bàn Cổ Oán Linh.”
Nói xong thì xoay người, đóng cửa ra ngoài.

Nhìn dáng vẻ Liễu Long Đình bị thương nằm trên giường mà vẫn rất bình tĩnh tự nhiên, tôi lập tức đánh anh ấy một cái, hỏi sau này anh ấy có thể đừng không biết xấu hổ như vậy được không?! Nhỡ đâu anh ấy tính không chính xác, nếu như thất bại thì phải làm sao?.

truyện kiếm hiệp hay
“Sao lại tính không chuẩn được chứ, chỉ cần là chuyện của em, trước giờ anh tính rất chính xác.”
“Anh đưa em về rồi, vậy sau này chúng ta làm thế nào? U Quân nói với em, mặc dù Bàn Cổ tồn tại, nhưng chỉ tồn tại trong ý thức của chúng ta, không có thân xác cũng không có cơ thể, cho dù là chúng ta có Hỗn Độn Chung thì căn bản cũng không thể giết được hắn.”
Tôi nói hết mấy chuyện nghe được từ U Quân cho Liễu Long Đình.

“Anh biết.” Liễu Long Đình đưa đôi mắt sáng ngời của anh ấy nhìn tôi.

“Vậy nếu như không đánh chết được hắn, sau này chúng ta cũng không thể cứ mãi truy đuổi hắn đến già được!”
Đổi lại là người khác, ai có thể chấp nhận được mỗi ngày đều sống trong sợ hãi cơ chứ.

Nghĩ đến cả đời này phải như vậy, tôi thật sự không vui nổi.

“Bây giờ chúng ta rèn sắt khi còn nóng, tranh thủ lúc U Quân bị thương, chúng ta đi truy kích hắn.”
“Ý anh là gì?”
Trước giờ Liễu Long Đình nói chuyện rất ít khi giải thích, thấy tôi không hiểu, lúc này anh ấy cũng không bận giải thích mà chỉ hơi hơi giật đầu với tôi, ý là cứ dựa gần vào anh ấy đi.

Lúc tôi dựa gần vào Liễu Long Đình thì Liễu Long Đình mới nói với tôi: “Anh nhớ em lắm, em cho anh đi, rồi anh sẽ nói với em.”
Tôi nhìn cơ thể ốm yếu của anh ấy, lập tức nói anh ấy một câu với vẻ khinh thường: “Anh thế này có được không đấy?”
“Em ở bên trên là được rồi.”.


Bình Luận (0)
Comment