Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 509



Cũng nhờ cơn gió này thổi qua mới khiến tối thoát ra khỏi sự sợ hãi, khi tôi định thần lại thì mọi thứ xung quanh cũng đang có sự thay đổi, những ma quỷ không ngừng bảo tôi chết đi từng người một biến mất, còn con dao cầu trên đầu tôi lúc này cũng biến thành một tấm rèm trắng trên giường, cũng đang xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi đứng hình nhìn rồi lại nhìn khung cảnh xung quanh, nhất thời tôi còn ngỡ mình có phải đã xuyên không rồi hay không nên hỏi tại sao tôi lại ở đây chứ?
Dường như cảm thấy rất buồn cười với câu hỏi của tôi nên cười hỏi tôi một câu: “Cô đi ra khỏi chỗ Thiên Đế ở thần điện thì không nói lời nào cả, tôi thấy tình trạng của cô không tốt lắm nên dìu cô nằm xuống, cô chỉ vừa mới chợp mắt không bao lâu thôi, thế mà cô còn hỏi tôi tại sao lại đây, cô không ở đây thì còn có thể ở đâu nữa chứ?”
Vừa nói với tôi vừa đưa tay ra nắm lấy bàn tay tôi chơi đùa trong lòng bàn tay anh ta, da thịt của bàn tay anh ta tiếp xúc với làn da của tôi khiến tôi cảm nhận đây không phải là giấc mơ, nếu tôi không phải đang nằm mơ thì cảnh tượng vừa rồi trong giấc mơ là thế nào đây?
Trong đầu tôi đột nhiên vụt ra nhiều ý nghĩ khác nhau, tại sao tôi lại có một giấc mơ như thế chứ, hay nói một cách chính xác là não tôi gây ra ảo giác cho tôi, bản thân mình không thể nào có loại ảo giác này, chẳng ai lại nghĩ đến việc mình chết trong lúc sức sống đang mãnh liệt nhất cả.


Nhưng nếu như ảo giác này không phải xuất phát từ chỗ tôi thì nguyên nhân chắc chắn nằm ở chỗ người khác, điều này khiến tôi nghĩ đến Thiên Đế, trước kia Thiên Đế sở hữu một năng lực rất lợi hại chính là khiếu hoan.

Thiên Đế là nhân thần, nhân thần biến thành Thiên Đế, nếu không có năng lực vượt trội thì không phải ai cũng có thể tùy tiện ngồi vào vị trí cao quý của Thiên Đế được.

- Nếu tôi nhớ không nhầm thì ông ta có thể ngồi lên vị trí Thiên Đế bây giờ là vì ông ta tu luyện một loại có khả năng kết hợp nhiều thứ lại với nhau, có năng lực tạo ra ảo giác cho người khác, loại pháp thuật này rất lợi hại, cho dù là thần hay là người chỉ cần lọt vào trong ảo ảnh thì đều để mặc cho Thiên Đế muốn làm gì thì làm, ảo ảnh giống như một người bị đẩy vào trong một thế giới thu nhỏ tự tạo ra vậy.

Trong thế giới đó vốn có liên quan mật thiết với mình, nếu như mình chết trong ảo ảnh thì con người đó cũng sẽ chết đi, cách duy nhất thoát ra khỏi ảo ảnh hoặc là người điều khiển thu lại pháp thuật hoặc là phải có người thứ ba can thiệp vào mới có thể phá hoại sự phát triển của pháp thuật này.

Chẳng lẽ vừa nãy khi tôi sắp chết thì Thiên Đế đã thu hồi lại pháp thuật của mình sao? Nhưng nếu ông ta không muốn giết tôi thì tại sao còn áp dụng pháp thuật này lên người tôi chứ?
“Lạc Thần đâu rồi? Anh ta không quay về với chúng ta sao?” Tôi vỗ vỗ đầu một cái và chuẩn bị đứng dậy bước xuống giường, bây giờ pháp thuật đã tan biến rồi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy thật sự dọa cho tôi suýt chết rồi, tôi còn ngỡ mình thật sự tiêu đời đấy.

“Đi đuổi theo Liễu Long Đình rồi, vừa nãy lúc cô đi ngủ thì hình như anh ta nhìn thấy Liễu Long Đình.”
“Liễu Long Đình? Anh ta đến sao?” Tôi tò mò hỏi một câu.

thấy tôi nhắc đến Liễu Long Đình, hai hàng lông mày thanh tú đột nhiên chau lại ra vẻ không vui và bất lực trả lời tôi: “Cũng không biết có phải không nên Lạc Thần mới đuổi theo.”

Đó giờ Lạc Thần luôn rất tỉ mỉ cẩn thận, tâm tư chu đáo, nếu anh ta đã cho rằng như thế thì chắc là không sai đâu, tôi lại nhớ đến trong ảo giác vừa rồi nhờ luồng gió khống chế con dao cầu lại chứ không phải bản thân pháp thuật tự nhiên mà biến mất, nếu như nói thế thù luồng gió vừa rồi có khi nào là Liễu Long Đình dùng sức mạnh phá vỡ hoan thuật của Thiên Đế, còn Thiên Đế thật sự là muốn giết chết tôi?
Vừa nghĩ đến đây, mọi chuyện bỗng trở nên đơn giản hơn rất nhiều, mặc dù tôi không biết tại sao Thiên Đế lại dùng phương pháp này để giết tôi nhưng ít ra cũng thấy được ý định giết chết tôi của ông ta, nếu tôi còn tiếp tục ở lại Vân Hải này thì thật không công bằng.

Tôi không vì những bách tính chất không siêu thoát kia nghĩ ngợi cũng phải vì bản thân mình mà nghĩ ngợi chứ, tôi ngẩng đầu lên.

nhìn và nói với anh ta: “Tố Thiên, tôi phải đi đây, anh và Lạc Thần đừng quản thứ gì ở Vân Hải này cả, hai người cũng nhanh chóng rời khỏi Vân Hải đi.”
Tôi nói xong bèn nhanh chóng mang giày vào tính đi về phía bên ngoài, Phượng Tố Thiên nhất thời có chút khó hiểu với những gì của tôi nói nên kéo tay tôi lại và hỏi tôi muốn đi đâu, anh ta sẽ đi với tôi.

Thiên Đế đã có ý định ra tay với tôi rồi, không ai dám đảm bảo sau này ông ta sẽ không ra tay với Lạc Thần và nhưng tôi còn có thể đi đầu được chứ, chỉ còn có thể quay về bên cạnh Liễu Long Đình thôi, tôi lại không thể đưa họ ở cùng với Liễu Long Đình được, lần này đúng là vừa ra khỏi hang sói lại đi vào miệng cọp.

Lúc này tôi cảm thấy mình thật là vô dụng, vận may thì rớt xuống đáy vực, hao tổn hết mọi sức lực của tôi lấy vật tạo đỉnh ra nhưng lại mang vật tạo đỉnh giao cho một con cầm thú máu lạnh khác.

Nghĩ đến việc mình đã làm liên lụy đến, nếu như tôi có thể giỏi giang hơn một chút thì tôi cũng không thể anh ta phải chịu khổ lưu lạc với tôi, lúc này kéo lấy cánh tay tôi, tôi quay đầu qua nhìn anh ta một cái rồi ép ngồi xuống ghế, sau đó ôm lấy đầu vào lòng mình giống như khi xưa tôi ôm lấy đầu chim của anh ta vậy: “Anh quên rồi sao, trái tim của tôi vẫn còn ở chỗ Liễu Long Đình, tôi phải đi tìm Liễu Long Đình lấy lại trái tim của mình, vả lại Thiên Đế đã có ý muốn giết tôi rồi, tôi sợ tôi đi rồi ông ta sẽ ra tay với anh và Lạc Thần nên mới kêu anh đi.”
Khi nghe tôi nói thế thì trong miệng lẩm bẩm một câu Thiên Để giống như đang có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi tôi vậy nhưng anh ta cũng đã đi theo tôi rất nhiều năm rồi, nếu tôi đã nói ra thì chắc chắn đó là sự thật, tôi vốn nghĩ sẽ giống như ngày xưa nghe theo sự sắp xếp của tôi nhưng lúc này đột nhiên anh ta nói với tôi bằng giọng điệu kiên định: “Không, tôi không đi, ở Vân Hải còn có rất nhiều yêu tà thần linh mà cô khó khăn lắm dùng mạng sống mới hàng phục được, tôi không thể để những yêu tà đó đều có lợi cho Thiên Đế, tôi sẽ không thể họ tin tưởng vào Thiên Đế và trở thành nô lệ của Thiên Đế, họ phải bảo vệ cho cô, chỉ cần cô còn sống thì chúng ta có thể đoạt lại mọi thứ, tôi phải ở lại Vân Hải và bảo vệ gốc rễ của mình, để những thần linh yêu tà kia phải nhớ đến ân tình của cô, tới lúc đó trở thành thiên binh vạn mã của chúng ta chứ không để chúng bị Thiên Đế thu phục hết!”
Ở với lâu như thế, anh ta chưa bao giờ khiến tôi cảm động như lúc này đây, còn cái nguyên nhân vừa nói e rằng cũng chính là lý do Thiên Đế đột nhiên lại có cái ý nghĩ muốn giết tôi, những thần linh và yêu tà ở Vân Hải này đều do tôi và bọn họ cứu về, đại đa số họ đều bảo vệ tối nhưng nếu họ bị Thiên Để đồng hóa hoặc là xóa bỏ đi tín ngưỡng thì những tà yêu kia đều sẽ trở thành món quà lớn do tôi tặng cho Thiên Đế, những món quà kia sẽ khiến Thiên Để sở hữu nhiều tinh khí hơn để khởi động vật tạo đỉnh khiến những người dưới mặt đất càng chết nhanh hơn nữa.


“Thế nhưng nếu anh ở lại đây thì rất có khả năng sẽ chết đấy, anh không sợ sao?” Tôi hỏi.

thấy tôi đột nhiên hỏi anh ta một cách cẩn thận như thế thì bỗng nhìn tôi bật cười rồi hỏi tôi sao lại nghiêm túc như thế, khiến anh ta có cảm giác giống như đang cùng tôi sinh ly tử biệt vậy.

“Tôi không có nói đùa với anh, Thiên Đế đã có ý định muốn giết tôi rồi, tới lúc đó chắc chắn sẽ lấy sự sống chết của anh đề uy hiếp tôi, tôi thật là vô dụng mà, có lẽ dù tôi biết tính mạng anh có nguy hiểm nhưng tôi vẫn không có cách để cứu anh, còn Lạc Thần nữa, tôi không hy vọng hai người bởi vì tôi mà bị liên lụy đánh mất đi sinh mạng.”
Khi tôi nói đến câu nói phía sau, giọng nói đột nhiên hạ thấp xuống, trong lòng tôi thật sự cảm thấy rất có lỗi với và Lạc Thần.

“Ai cũng muốn sống sót, tôi và Lạc Thần cũng thế, chúng tôi muốn sống, sống ở bên cạnh cô nhưng chúng tôi không thể ích kỷ như thế, trước kia cô là chủ nhân của chúng tôi, có cô mới có chúng tôi của bây giờ, chúng tôi mới có thể sống trong vinh hoa phú quý, bây giờ cô gặp khó khăn, cô hãy xem như chúng tôi đang báo đáp món nợ ân tình cho cô, huống chi nếu cô không còn nữa, chúng tôi có sống trên đời cũng không còn ý nghĩa gì cả, chúng ta phải ở bên cạnh nhau, chúng ta là người một nhà”
Lúc nói những lời này thì nước mắt tôi bỗng chốc rơi xuống, Lạc Thần không biết đi vào từ lúc nào, chắc anh ta đã nghe thấy những gì nói với tôi nên buột miệng mắng một câu rằng cuối cùng anh ta cũng trưởng thành rồi, sau đó quay đầu nhìn tôi, ánh mắt có chút đau khổ nhưng vẫn cứng rắn cười nói với tôi: “Gà ngũ sắc nói đúng đấy, chúng ta là người một nhà nên tương trợ lẫn nhau, Vân Hải cứ giao cho tôi và Phượng Tố Thiên đi, Liễu Long Đình đến đón cô kìa, bây giờ anh ta đang đợi cô ở ngoài cửa.”
Nguồn Novel Tok.


Bình Luận (0)
Comment