Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 638

Lý Phong khẽ gật đầu, ánh mắt Edek nhìn anh bất giác lộ ra sự ngưỡng mộ và tán thưởng.

"Trước kia chúng tôi chỉ biết cậu là chiến thần bất khả chiến bại".

"Không có ai hay bất kì thế lực nào dám huênh hoang trước mặt cậu".

"Không ngờ cậu còn có thiên phú trời cho về mặt khảo cổ và suy luận".

"Cách tính của cậu, cho dù là những sinh viên ưu tú bên cạnh tôi cũng không làm được".

Nói xong, Edek ghép mấy mảnh sứ lại với nhau.

"Nhưng những mảnh sứ này còn cách tính khác".

Nói xong, Edek ghép chúng thành một tọa độ khác ngay trước mặt Lý Phong.

Bên cạnh lập tức có người định vị tọa độ này trên bản đồ.

Mà tọa độ này lại ở trong núi Thái Hành.

Núi Thái Hành!

Còn được gọi là núi Nữ Oa.

Nơi đây được coi là long mạch của đất trời.

Vì câu chuyện "Ngu Công rời núi" mà người Hoa Hạ rất quen thuộc chính là bắt nguồn từ ngọn núi này.

Núi Thái Hành kéo dài từ phía Đông Bắc đến Tây Nam, dài hơn bốn trăm km.

Trời vừa hửng sáng, Lý Phong, Hứa Mộc Tình, Hứa Hạo Nhiên, Dương Thiện Tề lập tức xuất phát.

Giáo sư Edek thức suốt đêm.

Sáng sớm đã nhắn tin cho Lý Phong, tin tức ghi lại trên đồng tiền đã được ông ấy giải mã rồi.

Nội dung mà Lý Mộc để lại có hai phần.

Phần đầu là một câu nói nhắn lại với Lý Phong.

"Anh để lại một món đồ cho em, nham thạch nở hoa, cổ thụ nảy mầm".

Phần sau là một con đường.

Giờ bọn họ sẽ đi theo con đường này, tìm di vật Lý Mộc đã để lại cho Lý Phong.

Lý Phong không quan tâm đến bảo tàng, nhưng nếu là di vật mà người anh trai anh luôn kính trọng từ nhỏ để lại cho, anh nhất định phải tìm được.

Chỉ có tìm được nó thì mới biết được nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của Lý Mộc năm đó.

"Anh rể, sao không thấy đám người Tiểu Thất vậy?"

Lý Phong rất coi trọng chuyến đi lần này.

Hứa Hạo Nhiên cứ nghĩ anh sẽ dẫn theo những thuộc hạ đắc lực của mình.

Nhưng lại chỉ thấy mỗi Dương Thiện Tề.

"Bọn họ có nhiệm vụ khác rồi, chúng ta đi trước, đi cùng với giáo sư Edek".

Lúc Lý Phong chuẩn bị lái xe thì chợt phát hiện trong đoàn có thêm một người.

Một cô gái mà Lý Phong thấy hơi quen mắt.

Hứa Hạo Nhiên vừa nhìn thấy cô ấy thì hét lên: "Ơ, cô không phải người tối hôm đấy xin tôi giúp đỡ à?"

Không chỉ Hứa Hạo Nhiên, Dương Thiện Tề cũng thấy cô ấy rất quen.

Mà lúc cô ấy nhìn thấy Dương Thiện Tề, trong mắt bất giác hiện lên chút sự xấu hổ.

Cô gái này là người trước kia Dương Thiện Tề từng ra tay cứu.

Hứa Hạo Nhiên thấy ánh mắt Lý Đông Đông nhìn Dương Thiện Tề có chút mập mờ.

Cậu ta bỗng cười hì hì, dùng khủy tay huých Dương Thiện Tề một cái.

"Ê, em gái này hình như có ý với anh đấy, lúc trước hai người gặp nhau rồi hả?"

Ở trước mặt Lý Phong, Dương Thiện Tề không dám nói dối.

Thấy ánh mắt Lý Phong có ý hỏi, cậu ta khẽ gật đầu.

Cậu ta kể cho Lý Phong nghe chuyện xảy ra ở câu lạc bộ tư nhân đêm đó.

Nghe thấy lời kể của Dương Thiện Tề, Hứa Hạo Nhiên ỉu xìu.

Rõ ràng cả cậu ta và Dương Thiện Tề đều từng giúp Lý Đông Đông.

Nhưng Lý Đông Đông lại xấu hổ nhìn Dương Thiện Tề.

Ánh mắt cô ấy tràn ngập tình cảm, không chút che dấu, liếc nhìn là thấy.

Mà cô ấy lại coi Hứa Hạo Nhiên như không khí.

Giáo sư Edek giới thiệu Lý Đông Đông với Lý Phong.

Lý Đông Đông là do một học trò của Edek mời đến làm hướng dẫn.

Bởi vì trạm đầu tiên mà Lý Phong và giáo sư Edek đến là quê cũ của Lý Đông Đông - đèo Đá Trắng.

Một hàng mười mấy người ngồi trên xe địa hình, từ từ đi dọc theo đường núi uốn lượn.

Lúc này, trên trời có một chiếc flycam vẫn bám sát theo sau.

Tất cả những hình ảnh flycam quay được đều gửi thẳng về một chiếc máy tính bảng.

Mà người cầm mấy tính bảng là người của Tần Vạn Hào.

So với ba chiếc xe địa hình của Lý Phong thì đoàn người của Tần Vạn Hào bên này khí thế hơn nhiều.

Cả đoàn có tổng cộng bảy chiếc xe.

Trong đó có một chiếc xe Van.

Bên trong xe Van chở mười bảy tay đấm chuyện nghiệp.

Đây đều là những cao thủ mà Tần Vạn Hào chọn từ trong gia tộc ra.

Lần này ông ta nhất định phải đoạt được bào tàng Sấm vương.

Ông ta vắt chéo chân, ngồi trong một chiếc xe sang.

Miệng hút xì gà, hỏi gã đàn em vẫn đang nhìn vào máy tính bảng.

"Có biết bọn chúng chuẩn bị đi đến đâu không?"

"Nhìn đường chúng đi có thể đoán, có lẽ bọn chúng định đến đèo Đá Trắng".

Tần Vạn Hào hơi nhíu mày, ông ta chưa từng nghe đến cái đèo Đá Trắng này.

"Đèo Đá Trắng này có gì đặc biệt".

"Thực ra đèo Đá Trắng này không có gì đặc biệt".

"Nhưng cách đèo Đá Trắng nửa ngày đi xe có một cái làng ma nổi tiếng".

"Tên là làng Song Ngư".

Tần Vạn Hào đang hút xì gà liền cười khẩy một tiếng.

"Làng ma cái khỉ gì, chẳng qua là đám truyền thông không có chuyện gì làm thì thêu dệt nên thế thôi".

Tên đàn em của Tần Vạn Hào này có vẻ khá hiểu biết về mấy chuyện mê tín.

Đang lúc rảnh rang, hắn kể cho Tần Vạn Hào nghe những tin tức mà mình biết.

"Ông chủ, làng Song Ngư này không giống những làng mà trên mạng hay đồn thổi đâu ạ".

"Mấy cái làng hay đồn trên mạng ý, toàn là do những người đến du lịch rồi bịa ra thôi".

"Mấy cái làng đó toàn là mấy làng cổ, không có ai ở nằm sâu trong núi thôi".

"Nhưng cái làng Song Ngư này thì khác".

"Đến giờ làng Song Ngư vẫn có người ở".

"Nhưng thói quen sinh hoạt của bọn họ rất kỳ quái".

Tần Vạn Hào cau mày hỏi: "Thói quen gì?"

"Những người ở đó chỉ cần trời nhá nhem tối là đóng cửa không ra ngoài".

Tần Vạn Hào lạnh lùng cười: "Nông thôn vùng núi, trời tối thì làm gì còn hoạt động giải trí nào, ai rảnh mà ra ngoài làm gì?"

"Không, không chỉ thế đây ạ, ở đấy trời vừa tối là không được bật đèn".

"Mà ở đấy, nhà ai cũng đặt một chiếc quan tài giữa nhà".

"Ban ngày đóng nắp quan tài lại, chỉ đến tối mới được mở ra".

"Ha ha ha, chỉ là phong tục tập quán ở vài nơi là thế, chém gió ít thôi".

"Nhiệm vụ của cậu là điều khiển flycam theo sát ba chiếc xe này, không được để mất dấu".

Vừa nói, trong mắt Tần Vạn Hào vừa lóe lên sự hung ác.

Xe địa hình Kiêu Long chạy chậm trên đường núi quanh co.

Bên trong xe.

Hứa Hạo Nhiên ngáp một cái nói với Lý Phong.

"Anh rể ơi, cái flycam trên đầu phiền quá đi".

"Bám theo chúng ta từ đầu đến giờ, có cần em lấy cung bắn rơi nó không?"

Lý Phong đang lái xe cười nhạt.

"Đừng nóng, đường còn rất dài".

"Trên đường nếu không có một hai người để chúng ta chơi cho đỡ buồn, không thấy chán hả?"
Bình Luận (0)
Comment