Hoa Nhài Nhỏ Của Anh

Chương 41

Dựa theo kế hoạch, sau đêm đó, Hứa Mạt phải nhanh chóng bắt chuyến bay vào sáng sớm ngày hôm sau.

Lúc đó trên bàn ăn, cô tuỳ ý nói ra một câu, bà nội Hứa không có ý kiến, chỉ là sau khi dùng cơm xong liền đi vào trong phòng giúp cô thu dọn đồ đạc, muốn cô đem đồ kho, cùng với chăn bông bà tự tay làm qua bên kia, mùa hè lúc đi ngủ dùng để quấn lại, tốt không thể tốt hơn, dễ chịu lại mềm mại. 

Thẩm Thận ngồi ở bên cạnh cô, nghe vậy nhưng cũng không nói gì, vẻ mặt thản nhiên, giống như ngầm thừa nhận vậy.

Sau đó sau khi tắm xong, Hứa Mạt vừa từ phòng tắm bước ra, liền bị người chắn ngang.

Thẩm Thận cũng chưa mặc quần áo xong, nửa xương quai xanh như ẩn như hiện, tóc đen trước trán hơi hơi nhỏ nước. 

Anh tắm trước cô, tóc khô một nửa, gương mặt trắng như ngọc giống như vừa mới ngâm từ trong nước ra vậy.

Hứa Mạt bị Thẩm Thận vây giữa tường và anh.

Anh không nói chuyện, cô cũng theo anh không hé răng.

Biết anh sẽ không làm chuyện quá phận với vô, Hứa Mạt liền nhìn anh, có chút bị mê hoặc.

Gương mặt này của anh, hấp dẫn lòng người, trêu người đến muốn mạng.

Thời khắc này, cô đang tuỳ ý mà không kiêng nể gì đánh giá anh.

Hứa Mạt giơ tay lên véo nhẹ anh một cái, “Nói chuyện đi...”

Thẩm Thận cúi đầu, càng ép càng chặt, “Sáng mai đi với anh được không?”

Hai cánh tay của Hứa Mạt tự giác chống đỡ lên, gắt gao đặt bàn tay lên bờ vai rộng của anh, không để anh tiến gần thêm một chút nào.

“Nhưng em sớm đã đặt vé máy bay rồi, sẽ......rất lãng phí.”

Thẩm Thận nhướng mày, “Lái cả ngày xe, anh cần có người ở bên cạnh.”

Hứa Mạt cười, cặp con mắt trong suốt cong lên, “Đặt một con rối cho anh.”

Nói xong, cô dùng trò cũ, muốn từ trong ngực anh chui ra.

Thẩm Thận sao có thể bỏ qua cho cô, lập tức kéo cô lại, giữ chặt không để cô động đậy.

“......Này!” Hứa Mạc giơ chân đá anh, không dám dùng lực quá lớn.

Tay Thẩm Thận hơi tăng thêm lực đạo, sau đó ngắt lấy cái eo mềm mại của cô, “Em rõ ràng biết ý của anh là gì.”

Áo mùa hè mỏng manh, không khí khô hanh, Hứa Mạt vặn vẹo một lát, bầu không khí tức khắc không giống nhau nữa.

Đang giãy dụa, đôi bàn tay đang giữ chặt lấy eo cô của Thẩm Thận, dần dần nóng lên, khiến người khó nhịn.

Cuối cùng cô bỏ cuộc rồi, giọng điệu ôn hoà xuống, “......Thực ra em cũng không phải không muốn đi cùng anh, chỉ là lúc đó em đã sớm đặt vé máy bay rồi, thế này không đi không tốt lắm.”

Tuy trong ví tiền của cô dần dần căng lên, theo lý thuyết độ lãng phí có thể cũng dần được nâng lên rồi, nhưng thế này phí phạm đi một tấm vé về, cô vẫn là có chút đau lòng.

Thẩm Thận không chịu không khuất phục, chỉ là không nhả ra, “Anh thanh toán cho em, em đi cùng anh.”

Giọng điệu của anh giống như mang theo sự cường ngạnh vậy, có lẽ là biết bản thân mình bắt buộc cô đồng ý như vậy không tốt, nhưng mà sâu trong nội tâm vẫn cứ có một giọng nói không ngừng kêu gào, chính không chịu buông tay, muốn để cô đi cùng anh.

Thẩm Thận thế này, mâu thuẫn lại khó chịu, giống như đứa trẻ không lấy được kẹo, đôi mắt đầy trông mong mà nhìn cô.

Hứa Mạt vỗ sườn mặt cứng rắn của anh, “Tính khí của anh còn rất lớn nhỉ.”

Thẩm Thận nhìn cô có chút không kiên trì, tiếp tục tiến thêm bước, “Em không đáp ứng, anh sẽ không thả em đi.”

Hứa Mạt dở khóc dở cười, “Ở bên cạnh anh có thể làm gì, nhìn anh lái xe?”

Bàn tay Thẩm Thận quấn quanh trên eo cô, nghe thấy câu này, mí mắt nửa mở, “Đến bên cạnh anh, tư thế lái xe nào mà em muốn đều có.”

Hứa Mạt: “......”

“Thế nào hả Tiểu Mạt? Trong xe của anh rất thoải mái, em có thể ngủ bất cứ lúc nào.”

Nghe lời nói này của anh, giống như máy bay có bao nhiêu hành hạ người vậy.

Hứa Mạt cúi đầu suy nghĩ một lát, cũng biết đoạn thời gian này, anh đã bỏ ra khá nhiều rồi.

Nếu đã hạ quyết tâm cho anh cơ hội, vậy lần này, liền vì sự hy sinh của anh mất một tấm vé máy bay vậy.

“Được thì được, nhưng anh lái xe phải chú ý an toàn.” Nói xong, cô ngừng một lát, rồi bổ sung thêm một câu, “Đừng cứ muốn nói chuyện với em.”

Thẩm Thận thấy cô đã đồng ý, trong lòng hớn hở, nhưng cũng không để lộ quá nhiều biểu tình ra ngoài, anh chỉ là nhướng lông mày lên, “Anh là loại người đó sao?”

Hứa Mạt có chút không vui rồi, cho anh một chút sắc mặt tốt, anh còn thật muốn lên trời luôn.

“Anh sao lại không phải loại người đó chứ?”

“Anh đối với em mới như vậy.”

Hai người còn đang quấn quýt, bà nội Hứa từ trong phòng thong thả bước ra, “Tiểu Mạt, bà nội đã đóng gói xong cho cháu rồi, những đồ này ngày mai để Tiểu Trạm gửi qua cho cháu đi.”

Nói xong, bà giương mắt nhìn lên, hai bóng người chồng lên nhau, sau đó, giống như điện giật vậy nhanh chóng rời đi.

Hứa Mạt có chút xấu hổ, quay đầu đi chỗ khác tránh đi tầm nhìn của Thẩm Thận, “Vâng biết rồi ạ, bà nội bận xong thì đi ngủ sớm nhé, ngày mai không cần dậy sớm tiễn cháu đâu ạ, sau này cháu sẽ dành chút thời gian quay về thăm bà.”

Bà nội Hứa xua tay, “Thường xuyên gọi điện thoại là được, cần gì phải chạy về, từ nhỏ cháu đã không để người khác lo lắng, tự mình dàn xếp ổn thỏa là được.”

Hứa Mạt gật đầu, Thẩm Thận vẫn đang đứng bên cạnh lắng nghe lúc này lại xen vào.

“Bà nội, những đồ đó không cần gửi qua, cháu lái xe đưa tiểu Mạt về, để lên xe của cháu là được rồi.”

Bà nội Hứa có chút kinh ngạc, nhìn về phía Hứa Mạt đang giẫm sàn nhà chơi đùa ở bên cạnh, lúc này, cháu gái nhà mình đang cúi đầu, không nói chuyện.

Tuy là dáng vẻ im lặng, nhưng rõ ràng là đồng ý rồi.

Cụ già cười lên, vui tươi hớn hở nói, “Vậy hai đứa trên đường chăm sóc lẫn nhau, đi lên đường cao tốc phải chú ý an toàn nhiều, trên đường gặp khu phục vụ thì nghỉ ngơi nhiều một tí.”

Thẩm Thận đáp lại một tiếng, xách lên túi trong tay bà nội Hứa, đi về phía sân nhà. 

Trong phòng chỉ còn lại bà cháu hai người, bà nội Hứa nhìn bộ dạng đang giả bộ làm đà điệu của Hứa Mạt, “Cháu nha.”

Hứa Mạt đùa nghịch với đầu ngón tay, mềm mại mà gọi một tiếng, “Bà nội......”

Bà nội Hứa vỗ vỗ cô, “Cháu thích là được rồi, cũng đừng trói mình quá chặt, không cần cứ nhớ thương trong nhà, chúng ta ở đây trông coi, có thể đi đâu chứ.”

Hứa Mạt nghe vậy ngẩn người, nhưng vẫn làm nũng, “Bà nội muốn vứt bỏ cháu, nhưng cháu tuyệt không vứt bỏ bà nội, đến lúc đó con còn phải mua nhà lớn cho bà ở nữa cơ.”

Bà nội Hứa cười đến mắt híp lại, “Bà ở đây thoải mái bao nhiêu, không cần cứ nhớ đến bà, đợi sau này cháu kết hôn sinh con rồi, bà lại quay đó giúp cháu chăm con nhỏ.”

Thẩm Thận vừa từ trong sân quay lại, bước chân mạnh mẽ bước một bước lên bậc cửa, liền nghe thấy lời của bà nội Hứa, lập tức dò hỏi, “Cái gì kết hôn sinh con?”

Hứa Mạt bĩu môi, “Không liên quan đến anh.”

Khoé miệng Thẩm Thận hơi cong lên, việc này phải liên quan đến anh.

Trời hơi sáng, hai người liền thu xếp muốn đi.

Bà nội Hứa tới cùng không mấy an tâm, bò dậy, làm bánh trôi nếp nhỏ cho Hứa Mạt làm bữa sáng. 

“Ăn nhiều mấy chén, nóng hổi luôn đó, tiểu Thận cũng thế, của cháu bà không thêm đường, ăn xong rồi đợi lát lái xe lên đường cũng thoải mái.” Bà nội Hứa không mấy muốn ăn, ăn mấy miếng liền bỏ xuống, trái lại căn dặn hai tiểu bối.

“Bà nội, bà đừng bận việc nữa, đi chợp mắt thêm tý đi, buổi tối đến rồi cháu sẽ gọi điện thoại cho bà.” Hứa Mạt nói xong liền nhớ tới thứ gì, liền bổ sung thêm, “Bà nội, cháu bây giờ không ở trong trường nữa, sau này đừng gọi vào số đó nữa, cứ gọi vào số điện thoại của cháu, cháu đặc biệt đặt theo gói cuộc gọi, muốn nói thế nào đều được.”

Bà nội Hứa từng tiếng từng tiếng đáp ứng.

Đợi đến khi Hứa Mạt lên xe, bà nội Hứa vẫn không chịu đi vào, cứ đứng ở trong sân.

Hứa Mạt nhìn đầu tóc bạc phơ của bà nội Hứa, dáng vẻ hơi hơi khom xuống, mũi bỗng dưng chua xót.

Hốc mắt có chút nóng, Hứa Mạt kiềm chế không phát ra giọng run rẩy, vẫy tay về phía bà nội, để bà đi vào.

Xe lùi lại, rẽ hướng, tiếp theo dọc đường mòn, chậm rãi đi ra ngoài.

Hứa Mạt không biết bản thân mình như thế nào, đáy lòng trước tiên được sự ấm áp sưởi ấm, sau đó sự ấm áp đó bị lột từng tầng một, tràn ngập đều là vị chát.

Cô hoàn toàn không nói chuyện, qua hồi lâu, tay Hứa Mạt được một đôi tay to lớn nhẹ nhàng áp lên.

Thẩm Thận mình nắm giữ vô lăng, tầm mắt nhìn về phía trước, sườn mặt anh tuấn, môi mỏng gắt gao mím chặt.

Trông có vẻ không chút để ý, nhưng hai người đều hiểu lòng không nói, anh đang thử dùng cách của bản thân anh an ủi cô.

Lúc trước nhiều lúc, anh đều là một người đàn ông nhìn không thấu, cao quý lắm tiền, bản thân kiêu ngạo.

Nhưng lúc này, khi da thịt dán lên nhau, nhiệt đồ từ từ truyền đến, nhưng một đường lưu loát từ từ chảy vào trong đáy lòng của cô.

Hứa Mạt cuối cùng hiểu được sự bao dung và ôn nhu vô tận của anh.

Đường cao tốc ít người, thế là Thẩm Thận cứ thế lái tiếp, coi như thông thuận. Nhưng dù sao cũng là người lái xe đường dài, tốc độ có nhanh hơn, cũng dường như là lãng phí hết cả một ngày thời gian.

Đợi xe từ từ chạy đến dưới lầu, mặt trời đã lặn, đêm hiện lên màu mực xanh.

Thẩm Thận có chút mệt mỏi, đậu xe ổn định xong, giơ tay xoa nhẹ giữ lông mày.

Hứa Mạt bên cạnh đã ngủ say, mặt nhỏ trơn bóng nghiêng vẹo, nửa sườn mặt cơ hồ là dán trên cửa sổ. 

Đôi mi thanh tú nhẹ nhàng nhíu lại, ngủ cũng không an ổn.

Thẩm Thận cứ thế nhìn cô một lát, duỗi tay nhẹ nhàng tháo dây an toàn của cô xuống. 

Sau đó xuống xe, vòng qua bên kia, ôm ngang lấy cô vào lòng.

Hứa Mạt lúc đầu rầm rì nhúc nhích một lát, tiếp đó mặt chôn vào trong ngực anh, giống y chó nhỏ, nhẹ ngửi một lát, yên tâm nằm trong ngực của anh.

Động tác của Thẩm Thận rất nhẹ, từng bước từng bước kiên định bước lên bậc thang.

Ôm Hứa Mạt có cảm giác mềm mại, trên người một mùi hương hoa nhài ẩn ẩn động lòng người. Một cục nhỏ nhắn thế này, giống viên gạo nếp đã vo tròn trắng mềm, mời gọi người muốn cắn một cái.

Nghĩ thì nghĩ vậy, Thẩm Thận cũng thật đã làm thế rồi.

Môi anh vừa tiến đến má cô, cắn một cái vẫn không đủ, hai cái, ba cái.

Cuối cùng anh hầu như cắn gương mặt nhỏ nhắn của cô xuất hiện một vết đỏ, sau đó như vậy Hứa Mạt hiện lên hồng hồng càng thêm mê người.

Giống như quả mật đào tràn đầy nước, nhẹ nhàng đâm một cái, liền có thể chảy ra nước thanh ngọt.

Càng khỏi nói, lúc anh ôm ngang cô, tay dừng ở bên cạnh nơi no đầy nhấp nhô của cô, nơi đó trơn mềm, dụ người yêu thích không buông tay được.

Thẩm Thận ngược lại thích quá trời, trong mơ Hứa Mạt cảm nhận được loại thân mật này, nhẹ nhàng mà xoay mặt đi.

Anh im lặng cười.

Gió mát mùa hè, ngoài hành lang còn có tiếng ve và ếch kêu, một tiếng rồi lại một tiếng, không ngừng luân phiên nhau.

Đêm hè thế này, ngay cả từng lớp mùi hương trong không khí, từng phân tử, đều tràn ngập vị ngọt. 

Thẩm Thận trước giờ chưa cảm thấy bản thân mình đã từng thả lỏng như vậy, đáy lòng giống như đáy hồ yên tĩnh, hồ nước có chút lạnh, hơi hơi bập bềnh, lộ ra một vòng gợn sóng. 

Đến trước cửa, đèn cảm ứng âm thanh theo tiếng vang lên, ánh sáng lờ mờ chiếu vài gương mặt hai người. 

“Tiểu Mạt, chìa khoá của em đâu?” Âm thanh Thẩm Thận ép xuống thấp, mang theo một chút ý dỗ dành, anh cũng không muốn đánh thức cô.

Hứa Mạt không nói, tay nhỏ gắt gao bấu vào áo của anh, nghe thấy anh quấy rầy cô, dường như có chút không kiên nhẫn.

Thẩm Thận ôm chặt cô hơn, cúi thấp đầu nói, “Không có chìa khoá thì không vào nhà được nhé.”

Hứa Mạt ưm một tiếng, đầu vừa vẹo, ở trong ngực anh tìm một điểm thoải mái, yên tâm mà ngủ.

Tại nơi lồng ngực, hơi thở của cô phun vào đó, từng đợt từng đợt, nhấp nhô một cách quy luật.

Thẩm Thận nhướng mày, tiếp tục dỗ, “Tiểu Mạt buồn ngủ thế này, đến nhà anh trai ngủ có được không?”
Bình Luận (0)
Comment