Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 340

“Ý của cô là, cô cũng gặp phải tình trạng giống như vậy sao?”

“Đúng vậy... Từ hôm trước bắt đầu... Tôi cứ có cảm giác muốn đi vệ sinh, thường xuyên muốn đi vệ sinh... Ngày hôm sau tôi có đến bệnh viện để tiến hành kiểm tra, cũng không hề bị viêm nhiễm... Tôi không dám làm phẫu thuật, tôi sợ sau khi mổ ra... Tôi có nghe qua về Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp. Các anh có thể giúp tôi không? Có thể cứu tôi được không?”

“Cô Võ à, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Nhưng hi vọng cô có thể nói hết chuyện của mình với chúng tôi mà không được giấu giếm bất cứ điều gì. Lúc nãy khi nhắc đến chuyện mẹ cô có gặp tai nạn giao thông hay không, cô có chút chần chừ. Có thể cho tôi biết, có phải cô đã nghĩ ra được gì hay không?”

“Tôi... Chúng tôi... Chúng tôi có phải đã chết rồi không?”

“Hả? Cô nghi ngờ rằng cô đã chết rồi, bây giờ là...”

“Là một con ma... Bây giờ tôi, tôi có thể đang là một hồn ma hoặc cương thi gì đó, tóm lại là cái thứ đó... Có phải không?”

“Trên người của cô không có âm khí của hồn ma hay cương thi gì cả, vì vậy cô không phải là cái thứ đó đâu. Cho dù là thật đi nữa, thì thực lực của cô rất mạnh, không cần lo rằng mình sẽ chết đâu.”

“Vậy là tôi chưa chết sao? Tôi vẫn còn sống à?”

“Đúng vậy.”

“Cô Võ, mấy người chúng tôi đều có mắt âm dương cả. Nếu cô là ma thì chúng tôi đã có thể nhìn ra được rồi. Nếu cô là ma mà chúng tôi nhìn không ra, vậy thì cũng giống như lúc nãy đã từng nói qua, thực lực của cô quá mạnh, có thể che đậy được âm khí của bản thân, trông chẳng khác gì một người thường cả. Nếu là như vậy thật thì cô cũng không cần lo lắng đến an toàn tính mạng của mình rồi.”

“Thật vậy sao... Vậy tôi... Người nhà của tôi thì sao?”

“Hay là cô hãy trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi trước đi, cô có từng bị tai nạn giao thông không?”

“Không, không có... Theo những gì tôi nhớ thì là không có. Nhưng mà...”

“Nhưng mà cái gì?”

“Trước khi xảy ra chuyện, tức là vào khoảng hơn hai tháng trước, trước khi mẹ tôi xuất hiện những triệu chứng như vậy, cả nhà chúng tôi từng đi du lịch. Chúng tôi đăng kí đi theo đoàn, đoàn đi Vân Châu của công ty du lịch Happy Tour, tổng cộng đi năm ngày sáu đêm. Đêm cuối cùng thì sẽ có tiết mục ngắm mặt trời mọc. Đêm hôm đó, những người trong đoàn chúng tôi cùng nhau dùng cơm, rồi có xem một buổi biểu diễn văn nghệ, và sau đó thì đoàn chúng tôi lên xe buýt. Xe buýt du lịch chạy suốt đêm, đưa chúng tôi đến sân bay ở bãi biển, lúc đó chúng tôi có thể ngắm cảnh mặt trời mọc ngay trong sân bay và trên máy bay... Tối hôm đó sau khi lên xe thì tôi bỗng nhiên cảm thấy rất buồn ngủ, một lúc sau thì đã ngủ say rồi. Lúc lên xe là vào khoảng hơn mười một giờ tối, cũng không tính là còn sớm, nhưng phải ngồi trên xe du lịch, thì tôi không thể nào ngủ say nhanh như vậy được đâu... Vả lại cái đêm đó, tôi ngủ rất say. Lúc tỉnh lại thì phát hiện xe du lịch đã dừng trước sân bay rồi. Bên ngoài trời vẫn còn tối lắm, lúc đấy khoảng hơn năm giờ sáng thôi, ở Vân Châu thì trời sáng muộn hơn. Khi tôi tỉnh giấc thì bỗng phát hiện những người khác trên xe đều đang ngủ, ngay cả tài xế cũng đang ngủ say, xung quanh không có một tiếng động nào cả... Cha tôi thường hay ngáy khi ngủ, nhưng lúc đó ông ấy không hề phát ra một tiếng ngáy ngủ nào cả... Sau khi tôi tỉnh lại, nhìn lướt qua một vòng thì những người khác cũng bắt đầu tỉnh giấc. Mọi người thức dậy gần như cùng một lúc. Người thức dậy trễ nhất cũng chỉ khoảng sau tôi một hai phút thôi. Người hướng dẫn viên du lịch cũng mới tỉnh giấc, sau đó anh ta bảo chúng tôi chuẩn bị xuống xe, xách theo hành lí, đến nhà vệ sinh ở sân bay để rửa mặt, rồi đến nhà hàng ở đấy để ăn sáng, tiếp đến vào trong phòng chờ sân bay để chờ đến giờ lên máy bay... Mọi thứ sau đó đều rất bình thường. Chúng tôi cũng đã ngắm được cảnh mặt trời mọc. Ngồi trong phòng chờ máy bay thấy được cảnh mặt trời từ từ nhô lên từ mặt biển. Sau khi lên máy bay thì thấy mặt trời nhô ra từ giữa đám mây... Lúc đó tôi... Lúc đó tôi cảm thấy chuyện này thật hoang đường... Lúc đó tôi chỉ nghĩ là mình đã nhìn thấy cảnh mặt trời mọc, cảnh mặt trời mọc đó... Nhưng đến bây giờ... Ánh nắng mặt trời của hôm đó rất chói mắt...”

“Cô nghi ngờ rằng đêm đó sau khi cô ngủ say thì đã xảy ra tai nạn giao thông. Sau đó, cô sống trong trạng thái đặc biệt này suốt hơn hai tháng qua sao?”

“Đúng vậy...”

“Theo như những gì chúng tôi suy đoán thì cô vẫn còn là một người bình thường. Còn những chuyện liên quan đến hiện tượng quái dị mà cô và người nhà của cô gặp phải thì chúng tôi cần phải tiến hành điều tra thêm. Trước khi xảy ra chuyện, điều khiến cô cảm thấy khả nghi chỉ có mỗi đêm hôm đó thôi sao?”

“Những gì mà tôi nhớ ra được thì chỉ có nhiêu đây thôi.”

“Vậy trước khi lên xe có xảy ra chuyện gì bất thường không?”

“Không có… có lẽ là không. Thì cũng chỉ ăn cơm rồi xem buổi biểu diễn, mọi thứ đều rất bình thường.”

“Cô có còn nhớ bữa cơm tối hôm đó đã ăn những món gì không?”

“Chúng tôi ăn những món ăn đặc sản Vân Châu. Tôi cũng không nhớ được cụ thể là những món nào. Nguyên liệu nấu những món ăn ấy đều khá bình thường, còn vị thì hơi mặn, mặn hơn những món ăn ở đây của chúng ta, còn có vài món thì ở chỗ chúng ta không có, nhưng nói chung nguyên liệu làm những món ăn đều rất bình thường... Chúng tôi còn ăn chút đồ biển nữa, nhưng đều là những loài cá rất thường gặp.”

“Còn những tiết mục của buổi biểu diễn thì sao?”

“Tôi còn nhớ là do đoàn nhạc kịch ở địa phương biểu diễn, biểu diễn cảnh thần thoại lúc trời đất được sinh ra, hình như tên là... “Khai Thiên”, đúng vậy, tiết mục đó tên là “Khai Thiên”. Tôi còn nghe nói vào khoảng hai năm trước thì vở kịch này từng được lưu diễn trên toàn quốc. Tôi còn nhớ... Chắc không có liên quan đến tình trạng này của chúng tôi đâu. Không có nội tạng... Như vậy đấy... Cũng không hề va chạm hay đụng vào nhau.”

“Vậy trong năm ngày của chuyến đi đó cũng không hề xảy ra chuyện gì bất thường cả sao?”

“Không có.”

“Vậy còn trước đó thì sao?”

“Cũng không có luôn.”

“Được rồi. Nếu là vậy thì chúng tôi sẽ bắt tay vào điều tra về chuyến du lịch lần đó trước đã. Trong khoảng thời gian này thì cô có thể thử đeo bùa hộ thân do chúng tôi làm ra, thử xem có thể giải quyết được vấn đề xảy ra trên người của cô không?”

“Liệu bùa hộ thân này có tác dụng không?”

“Tôi cũng không dám đảm bảo là có tác dụng hay không. Còn vấn đề xảy ra trên người cô đến cùng là gì, thì chúng tôi vẫn cần phải điều tra mới có thể chắc chắn được. Nếu như cô nhớ ra manh mối gì đó, phiền cô lập tức liên lạc với chúng tôi.”

“Được rồi.”

Ngày 4 tháng 9 năm 2002, điều tra về toàn bộ những chuyến du lịch Vân Châu của công ty Happy Tour, xác định được đoàn du lịch mà người uỷ thác từng tham gia, nhận được danh sách những người tham gia đoàn du lịch đấy, tổng cộng có 51 người, trong đó có một người là hướng dẫn viên du lịch, 50 hành khách phân thành 12 nhóm nhỏ, ngoài ra còn có một người tài xế của tỉnh Vân Châu. Kèm theo: Một bản danh sách của đoàn du lịch.

Ngày 5 tháng 9 năm 2002, xác nhận lại thông tin trong số 50 hành khách tham gia đoàn du lịch thì có 9 hành khách đã tử vong. Trong đó bao gồm cả bố mẹ của người uỷ thác. Đính kèm: Một bản danh sách những người tử vong.

Ngày 7 tháng 9 năm 2002, xác nhận lại thông tin 9 nạn nhân tử vong đó trước khi chết đều từng xuất hiện triệu chứng bị nhiễm trùng đường tiết niệu. Đính kèm: Bản photo giấy chứng tử, và văn kiện ghi chép ở bệnh viện.

Ngày 10 tháng 9 năm 2002, điều tra được thông tin tuyến du lịch Vân Châu của công ty du lịch Happy Tour đã triển khai được một năm, hướng dẫn viên du lịch chuyên phụ trách tuyến đường Vân Châu gồm có hai người là Vương Thế Quốc và Chu Dung. Lúc người uỷ thác đăng kí tham gia đoàn du lịch là do Vương Thế Quốc dẫn đoàn.

Ngày 11 tháng 9 năm 2002, nhận được cuộc gọi từ người uỷ thác. Kèm file ghi âm cuộc gọi 200209110841.wav.

“Chào cô Võ.”

“Tôi lại tiểu ra máu nữa rồi... Lúc nãy tôi... Lúc nãy tôi tiểu ra máu rồi.”

“Cô Võ, cô hãy bình tĩnh lại đã. Cô có luôn mang theo bùa hộ thân bên mình không?”

“Có chứ, tôi luôn mang theo nhưng dường như không có tác dụng... Không có tác dụng gì cả, cũng không có bị nóng lên như những gì mà các anh nói...”

“Ừ, được rồi, tôi hiểu rồi. Chúng tôi đã điều tra qua rồi, trước mắt có thể chắc chắn một điều, vấn đề nằm ở chỗ chuyến du lịch lần đó. Cô có nghĩ ra manh mối gì khác không?”

“Tôi cũng không biết nữa... Ngoại trừ đêm đó ra thì cũng không có gì bất thường cả... Tôi phải làm sao đây? Tôi nên làm như thế nào đây? Hu hu hu...”

“Cô Võ à, trong suốt cả chuyến du lịch đó thì hành khách trong đoàn đã từng cùng nhau làm những việc gì?”

“Cái gì cơ?”

“Đây không phải là do ngẫu nhiên đâu, trong đoàn cũng có những hành khách từng xuất hiện triệu chứng như vậy và đã qua đời. Cô Võ, làm phiền cô hãy suy nghĩ thật kĩ lại. Nếu như cô không nghĩ ra được gì khác thì chúng tôi đề nghị cô nên đến tổng cục du lịch để báo cáo về tình trạng này của cô, sau đó do cơ quan nhà nước đứng ra điều tra vụ này. Xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, phòng nghiên cứu chúng tôi cũng từng có kinh nghiệm và năng lực để ứng phó với những chuyện như vậy, nhưng bây giờ thì thời gian có hạn, những người tham gia đoàn du lịch ấy tổng cộng có đến 51 người, chúng tôi vẫn không thể điều tra được hết những địa danh mà đoàn từng ghé qua trong chuyến du lịch hay những người từng gặp phải suốt dọc đường đi. Trong thời gian ngắn thì chúng tôi sẽ không thể điều tra từng chi tiết một được, cũng rất khó để giải thích điểm kỳ lạ của chuyện này cho một số người. Thậm chí có thể là những gì mà cô gặp phải thực chất không phải là hiện tượng quái dị mà chỉ là một loại bệnh đặc biệt nào đó thôi.”

“Bệnh sao? Anh nói đây là do tôi bị bệnh sao?!”

“Cũng không thể loại bỏ khả năng này. Trước đây lúc bố mẹ cô qua đời, các bác sĩ không quan tâm đến vấn đề này sao?”

“Có chứ... Có thì có đấy... Nhưng tôi... Tôi sợ... Lúc đó tôi sợ rằng chúng tôi... Chúng tôi đã chết rồi...”

“Cô chưa có chết. Vậy có thể mời cô gọi điện thoại cho bệnh viện và tổng cục du lịch để trình bày về chuyện này được không? Còn phía chúng tôi sẽ giữ liên lạc với cô, đồng thời sẽ tiếp tục điều tra vụ này.”
Bình Luận (0)
Comment