Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 130

Phượng lâu là một nơi xa hoa ngợp trong vàng son. Đây là thiên đường của giới nhà giàu nhưng cũng là nơi ăn thịt người không nhả xương.

Có quá nhiều người mê mẩn nơi này, cuối cùng khuynh gia bại sản.

Chủ của Phượng lâu được gọi là Phượng Mị Nương. Đơn giản vì cô ta có quyến rũ bẩm sinh và vô cùng xinh đẹp.

Khách đến Phượng lâu chỉ cần nhìn thấy Phượng Mị Nương đều bị cô ta mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo.

Trong những năm qua, vô số người thèm muốn vẻ đẹp của Phượng Mị Nương, nhưng chưa ai có thể đến gần. Nhiều người nói rằng đằng sau Phượng

Mịi Nương có chỗ dựa rất vững chắc.

Trước đây, có một ông trùm ở Hải Châu đã cố gắng ép buộc Phượng Mị Nương đã bị đánh gần chết. Ngày hôm sau, ông trùm đó đã tự sát.

Từ đó trở đi không ai dám ra tay với Phượng Mị Nương nữa.

Lâm Vũ đã đến Phượng lâu. Mặc dù trước đây chưa từng gặp Phượng Mị Nương nhưng trong đám yến oanh chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra cô ta.

Người phụ nữ này quá xuất chúng!

Vóc dáng đẹp thì không cần nói nhiều nữa, vẻ quyến rũ trưởng thành của cô ta là liều thuốc độc chí mạng đối với 99% đàn ông.

Ngay cả trong đám yến oanh này, Phượng Mị Nương cũng vẫn có cảm giác. nổi bật giữa đám đông.


"Anh trai, anh đến một mình thôi sao?"

Khi Lâm Vũ đang nhìn Phượng Mị Nương một cách quang minh chính đại, một người phụ nữ cao, mặc trang phục hở hang bước tới với nụ cười ngọt ngào.

Người phụ nữ này không lấy làm lạ trước hành động của hắn.

Khách đến Phượng lâu mà không nhìn Phượng Mị Nương chằm chằm thì mới lạ đó.

"Ừm." Lâm Vũ gật đầu cười, nhưng không rời mắt khỏi Phượng Mị Nương.

Người này không hề khó chịu, cười hỏi: "Vậy anh muốn chơi gì? Nếu có yêu cầu gì thì cứ nói, chúng tôi sẽ đáp ứng."

"Uống rượu đi! Sắp xếp cho tôi căn phòng yên tĩnh một chút." Cuối cùng Lâm Vũ cũng rời mắt khỏi Phượng Mị Nương. "Uống rượu?"

Người phụ nữ kinh ngạc nhìn Lâm Vũ, cười mờ ám nói: "Anh có chắc là mình không nói thiếu gì chứ?"

Đến đây uống rượu không có gì lạ.Việc đến đến đây uống rượu một mình cũng không có gì là lạ. Điều kỳ lạ là không tìm người bầu bạn.

Hắn mỉm cười, hứng thú hỏi: "Vậy cô thấy tôi nên nói cái gì?”

"Có vẻ như đây là lần đầu tiên anh đến chỗ chúng tôi." Người phụ nữ mỉm cười quyến rũ, dựa sát vào hắn: "Uống rượu một mình anh không cảm thấy vô vị sao? Hay là tôi uống cùng anh vài ly nhé?”


Giọng nói của người phụ nữ nhẹ nhàng, trong lời nói tràn đây cám dỗ.

“Cô đã nhắc nhở tôi rồi.”

Lâm Vũ khẽ mỉm cười nói: "Đưa tôi về phòng trước đã!"

"Được." Người phụ nữ mỉm cười ngọt ngào, muốn nắm lấy cánh tay Lâm Vũ nhưng hắn ngăn lại.

Cô ta có chút không vui nhưng nhanh chóng trở lại với dáng vẻ nhiệt tình và quyến rũ.

Ngay sau đó, người phụ nữ đã đưa Lâm Vũ vào phòng.

Khác với cái tên đầy vẻ mập mờ- Phượng lâu, phòng ở đây vô cùng trang nhã, có phong cách khá cổ xưa.

Nếu căn phòng này không xuất hiện ở Phượng lâu, hầu hết mọi người sẽ nghĩ đây là nơi ở của trí thức.

“Anh muốn gọi loại rượu nào?” Vừa bước vào phòng, người phụ nữ nhiệt tình hỏi.

“Loại nào cũng được.” Lâm Vũ cười nhạt: “Rượu không quan trọng, quan trọng là người cùng uống với tôi.”

“Hi hi."

Cô ta nghe hắn nói vậy, bỗng nhiên nở một nụ cười, chủ động mím môi: "Nể tình anh ăn nói khéo như vậy, tối nay người ta nhất định sẽ hầu hạ anh thật tốt."

Ngay khi đôi môi đỏ rực của người phụ nữ khép lại, nó lại hôn lên lòng bàn tay của Lâm Vũ.

Nụ hôn chủ động bị chặn lại, vẻ quyến rũ trên mặt người phụ nữ trong giây lát biến mất, cô ta cau mày nhìn Lâm Vũ.

"Quả thực tôi cần một người uống rượu cùng nhưng không phải là cô."

Bình Luận (0)
Comment