Hồ Ly Truyền Kỳ

Chương 62


Kiến Nguyệt đi ra bờ suối, thấy dòng suối chảy cuồn cuộn đến nổi cả bọt trắng, thầm nghĩ đây có lẽ đầu nguồn nên nước mới chảy mạnh thế.
"Chúng ta đi dọc xuống xem." Nàng nhìn về phía Cố Nghiên Hi nói.
"Đừng đứng quá gần, nhỡ như có cá ăn thịt." Cố Nghiên Hi gật đầu, nói.
Kiến Nguyệt nghe thấy thế, vội tránh xa.

"Nơi này có khoảng bao nhiêu sư huynh sư tỷ?" Kiến Nguyệt nhìn xung quanh, nàng cũng đã đi gần một ngày, nhưng ngoại trừ Cố Nghiên Hi, còn lại ai cũng chưa gặp.
"Ta cũng không rõ, có lẽ là hai mươi người."
Hai mươi người, mà nàng chưa gì đã đụng đến một người, vận may không tồi.
"Kiến Nguyệt này, ngươi phá vỡ trấn Giám Hồn, ngươi không sợ sao? Bây giờ cả thành Trường An đều biết tin, sớm muốn sẽ lan ra khắp lục địa."
"Á, sẽ có người trả thù sao? Rốt cuộc là ai thế?" Kiến Nguyệt giật nảy mình, chột dạ nhìn xung quanh, nàng hỏi qua Bánh Bao, nhưng nó bị giam giữ quá lâu, cũng mơ hồ không kém.
"Ta không rõ, không ai rõ đây rốt cuộc là thứ gì.

Trước đây từng có người phá vỡ thứ đó ở Kinh Bắc Đế Quốc, cũng là người đầu tiên phát hiện ra thứ này, về sau nghe đồn chết rất thảm." Cố Nghiên Hi lắc đầu nói.
"Có người nói với ta thứ này do những người theo quỷ đạo làm ra." Kiến Nguyệt lo lắng nói, chẳng lẽ nào thực sự có liên quan đến người kia.
Không có Bạch Tinh bên cạnh, nơi đâu cũng là cạn bẫy rình rập.
"Xem, đằng trước có thứ gì đó." Cố Nghiên Hi chỉ dưới nước có mấy cái bóng đen.
Đợi đến gần hơn, Kiến Nguyệt nheo mắt lại, hình như là cá, mà còn có mấy vằn tím, trông hình dạng có chút quen.
Nàng vội bắt lấy tay của Cố Nghiên Hi, kéo lại, "Cá sấu, mau chạy đi."
"Hả?" Cố Nghiên Hi nghe thấy thế, cũng vội quay đầu vào rừng.
Bất quá những cá sấu này không phải cá sấu thường, tai chúng rất nhạy, mũi cũng rất thính, lúc các nàng phản ứng là nguy hiểm, chúng cũng đã phát hiện con mồi từ rất lâu rồi.
Bùm.

Đàn cá sấu khát máu liền từ dưới nước lao lên.
Cố Nghiên Hi ngoảnh đầu lại nhìn, thấy trên người chúng có sọc vằn màu tím, vội hét lớn, "Cá sấu vằn, chạy nhanh lên."
Cá sấu vằn là cái gì? Kiến Nguyệt không rõ.


Nhưng nàng biết, cá sấu rất máu lạnh, hơn nữa không chỉ tốc độ bơi đáng kinh ngạc, mà ở trên bờ chạy cũng là một đối thủ đáng gờm, đến nay còn đụng phải ma thú cá sấu nữa.
Nàng nhớ đến kĩ năng sống mà nàng thường xem, nếu chạy đường ziczac khả năng sẽ chạy thoát.

Cố Nghiên Hi thấy nàng chạy kì lạ, quẹo trái quẹo phải, tuy khó hiểu nhưng cũng chạy theo.
Nhưng chạy thế nào cũng vô ích, đàn cá sấu lâu ngày chưa được ăn, lại thêm tốc độ khiến đàn thú ăn cỏ phải xanh mặt, nên rất nhanh đã bắt kịp hai nàng, một con trong số đó nhảy lên vồ lấy.
Cố Nghiên Hi thấy dưới đất có bóng đen khủng lồ, đẩy Kiến Nguyệt sang một bên, bản thân thì ngã lăn vài vòng dưới đất.
Kiến Nguyệt bị đẩy sang một bên, may mắn là kịp giữ lấy đà, nếu không bản thân cũng sẽ lăn lốc như đối phương.

Nàng ôm lấy thân cây, quay đầu nhìn cá sấu hung tợn đang trừng mình, trên người đầy sẹo lớn, lại trông to lớn nhất đàn cá sấu, hiển nhiên là con đầu đàn.
Cố Nghiên Hi chịu đau bò dậy, phát hiện mình cũng đã bị đàn cá sấu bao vây, quả không là vua đầm lầy, lúc này chỉ có thể rút trường kiếm ra đối mặt với chúng thôi.
Cô truyền lửa vào thanh kiếm của mình, khiến lửa bốc quanh lưỡi kiếm, hướng đến đàn cá sấu kia.

Cá sấu thấy lửa cháy, theo phản xạ lùi lại, nhưng cũng không có con nào chạy đi.
"Chịu thua các ngươi thì ta làm sao mà đến được ngày hôm nay, đến." Cố Nghiên Hi trừng mắt nhìn đàn cá sấu, thách thức từng con.
"Grừ." Đàn cá sấu thèm khát nhìn chằm chằm vào cô, một con từ sau lưng lao lên tấn công.
Phừng.

Cố Nghiên Hi lấy hoả kiếm lướt qua mõm nó, rất nhanh đã cắt qua da nó, máu màu xanh như lá cây lập tức chảy ra.
Con cá sấu kia giật lùi lại, gào lên, nhưng không vì thế mà sợ hãi, bởi vì nó là động vật máu lạnh, không cảm giác rõ được cơn đau, cả đàn cá sấu thấy thế cũng kích động theo, ồ ạt lao lên tấn công.
Cố Nghiên Hi xoay một vòng, hơi lửa nóng đi đến đâu, đàn cá sấu lùi lại đến đấy, sau đó lại hướng đến lưng cô vọt lên.
"Đến." Cô hô lớn, nhảy lên, hướng lưỡi kiếm đến đầu một con, xuyên thủng trán nó, máu bắn tung toé khắp nơi, còn có mùi hôi thối.
Kiến Nguyệt ở bên này đang phải đối mặt với con đầu đàn, nó phun loại chất lỏng kì lạ đến đâu, cây cối gặp phải đều ủ rũ xuống.
"Lại còn có độc nữa hả?" Kiến Nguyệt phản xạ nhanh nhẹn, dở khóc dở cười nhìn những nơi bị nó càn quét.
Bởi vì là con đầu đàn, so với những con khác hung dữ, lại đã tiến hoá lên có thể phun được độc, trí thông minh cũng nhỉnh hơn những con còn lại.
"Đành phải nhờ ngươi rồi, Tiểu Bạc." Kiến Nguyệt rút bảo kiếm bên hông ra, Tiểu Bạc rung lắc lưỡi kiếm mềm oặt ra như trường tiên, hưởng ứng lại lời nàng.
Con cá sấu vừa vươn cổ đến, muốn táp lấy người, lại bị lưỡi kiếm tựa như trường tiên cuốn lấy cổ, nàng giật mạnh lại, lưỡi kiếm liền siết chặt cổ nó.
Con đầu đàn bị ngạt, giẫy giụa vùng vẫy, tìm được trọng tâm liền giật người lại, khiến Kiến Nguyệt sức yếu bị lôi kéo theo.


Nàng không phòng bị nên chỉ có thể trơ mắt, nắm chặt chuôi kiếm để nó lôi kéo, cả người bị kéo lê trên đất suốt một đường dài.
"Tiểu Bạc, mau buông." Kiến Nguyệt cắn răng la lớn, cảm giác trong miệng có vị cỏ và bùn đất.
Tiểu Bạc nghe lời nàng, liền thả nó ra, rút trở về hình dạng thanh kiếm.

Cá sấu được thả ra, nhưng vì thế mà cũng không kéo được con mồi tiến lại, bắt đầu bực bội.
"Gào." Nó gầm ầm lên, cũng tăng tốc lao đến.
Kiến Nguyệt sợ nó lại phun độc, cố gắng duy trì khoảng cách nhất định để còn kịp thời phản ứng, bất quá càng lùi nó càng tiến tới, kết quả lại va vào gốc cây, là đằng sau có cây chắn nàng.
"***" Nàng công chúa cao quý cuối cùng cũng phải văng tục.
Cá sấu mở to miệng, hàm răng sắc đang hướng về người nàng, Kiến Nguyệt có thể nhìn thấy rõ cái lưỡi dính đầy nước dãi, lưỡi gà đang rung lên của nó, thứ này hoàn toàn có thể một đớp mà nuốt sạch nàng, vội nhắm mắt lăn sang một bên, để nó cắn vào gốc cây.

Hàm răng vừa đụng phải, liền cắn đứt thân cây, cái cây đổ rạp xuống, vụn gỗ văng đi khắp nơi, Kiến Nguyệt thấy nó hung dữ đến thế, trong lòng khiếp sợ, nếu như vừa nãy cắn trúng mình, chính là hồn tan nát thịt.
Nàng thử lấy kiếm đâm lên người nó, mới phát hiện da nó của nó rất dày, đến Tiểu Bạc cũng không thể đâm thủng, bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Kiến Nguyệt, phần bụng là phần mỏng nhất." Cố Nghiên Hi ở một bên đối đầu với cả đàn cá sấu, thấy nàng phải đối mặt với con cá sấu to bự, lại còn biết phun độc, mồ hôi liền đổ ra.
Bụng, nhưng mà nó đâu có ngửa bụng ra cho đâm.
Kiến Nguyệt vừa gắng gượng chống đỡ, vừa cố gắng vắt óc ra suy nghĩ.

Nàng nhìn xung quanh, chợp nhớ ra một kế, vội nói, "Tiểu Bạc, trông cậy vào ngươi." Nói xong thả thanh kiếm ra, chạy đến một bên.
Cá sấu thấy nàng chạy đi mất, tức giận đuổi theo, lại bị Tiểu Bạc chặn lại.
Vì để đảm bảo sự an toàn và tránh gian lận, tất cả những người tham gia, dù là tân binh hay môn đồ lâu năm đều phải bị giám sát, tất cả được thể hiện trên một cái hồ nước, sau đó trở thành các bong bóng mà nổi giữa không trung, hình dạng của chúng giống như viên ngọc mà mỗi người đều có.
"Nơi này có người đang gặp nguy." Bách Nhãn A La Hán chỉ vào quả bong bóng đang có hỗn loạn kia, mọi sự chú ý liền đổ dồn lại.
"Là cá sấu vằn sao? Cũng có chút nguy hiểm." Bách Nhĩ A La Hán cười nói.
"Người này có chút quen, là Yêu công chúa sao?"
Nguyễn Dũng nghe thấy thế, vội chạy lại, cũng đến gần xem.

"Hửm? Thứ kia làm sao có chút quen." Bách Nhãn A La Hán xoa bụng nói.

Minh Vương cũng bước đến lại gần xem, khó hiểu nói, "Chỉ là đối đầu với ma thú, có gì mà đáng túm tụm lại bàn tán." Hắn ngẩng đầu nhìn, mắt liền mở to ra, kinh ngạc, "Thứ này là..."
Kiến Nguyệt làm mọi thứ xong, vội chạy trở lại, nằm chặt lấy thanh kiếm, nhẹ giọng nói, "Tiểu Bạc, mau biến thành trường tiên."
Tiểu Bạc nghe lệnh, lưỡi kiếm liền mềm lại, lỏng lẻo.

Kiến Nguyệt không ngừng quật con cá sấu, vừa đánh vừa lùi lại, con cá sấu lại không hề hề hất gì, tiếp tục lao lên, phun độc về hướng nàng.
Kiến Nguyệt thấy nó phun độc, liền nhảy vọt lên cây tránh né, còn vung trường tiên quấn vào cổ nó, kéo lên, nhưng do thể lực không bằng, căn bản không thể nhúc nhích nổi.

Cá sấu thấy nàng ở trên ngọn cây cao đằng xa, vươn cổ há miệng, muốn bật nhảy lên cây cắn người, nhưng mới phóng người lên một nửa, đột nhiên lại bị vướng vào một sợi dây mỏng mà chắc, ngáng qua cổ nó, khiến nó mất đà mà ngã lộn người xuống.
Kiến Nguyệt bị nó lôi kéo xuống theo, mắt liền dính chặt vào phần bụng trắng kia, nếu không bắt kịp giờ khắc này, nó mà lật người lại coi như sẽ không đủ thời gian để nàng phản ứng, đó là lý do vì sao nàng phải lấy trường tiên buộc vào nó, để mượn sức kéo nàng về chỗ nó nhanh hơn là nhảy xuống chạy đến.

Kiến Nguyệt rút ra con dao găm, phi người chọc mạnh xuống phần bụng dưới, nhưng cũng chẳng mềm hơn là bao, lưỡi dao đâm đã bị cong xuống, nhưng vẫn có thể xuyên thủng bụng nó.
Cá sấu bị đau đến vùng vẫy, rung lắc người, nhưng càng giãy giụa càng bị dây roi siết đến ngạt thở.

Kiến Nguyệt nhanh chóng vứt con dao găm kia đi, lấy ra một con dao khác bên thắt lưng, tưởng gì, chứ khoản chuẩn bị đồ dự phòng nàng có lẽ tốt nhất ở đây.
Nàng đâm mạnh xuống vết thủng kia, nghiến răng rạch một đường thẳng, máu cũng bắt đầu phun trào ra, bắn thẳng vào mắt, thật may là không có độc.

Nàng mắt nhắm mắt mở hướng đến tim nó, mới đâm lại lần nữa.
"Gào." Con cá sấu gào lên một tiếng, co giật một hồi, sau đó cũng ngừng lại, không động đậy nữa.
"Cha mẹ ơi." Kiến Nguyệt thấy nó đã chết, nhưng cũng không quá vui mừng, nàng chưa bao giờ giết một con vật lớn thế này, tay chân có chút run.

Cả người đều là mùi hôi do con thú này gây nên, y phục cũng nhem nhuốc nhơ bẩn, nàng ngồi bệt ở một bên, cố gắng hít thở đều lại.
"Ngươi không sao chứ?" Cố Nghiên Hi cũng chẳng khác nào là bao, cả người dính đầy máu xanh chạy lại, thấy nàng đã xử lý xong con cá sấu chúa, thở phào nhẹ nhõm.
"Bên kia sư tỷ xử lý xong rồi?" Kiến Nguyệt thở hổn hển nói, rút Tiểu Bạc lại, nhìn con cá sấu to bự đang phơi bụng ra, nội tạng cũng lòi ra khắp nơi.
"Ừ, ngươi làm tốt lắm.

Cá sấu chúa đã tiến hoá đến lớp da trên cứng như giáp sắt, so với ta còn cực khổ hơn." Cố Nghiên Hi vươn tay kéo nàng dậy.
"Giờ chúng ta làm sao đây." Kiến Nguyệt dở khóc dở cười nhìn thân mình ướt nhẹm đến khó chịu, mùi hôi đến bản thân nàng còn không chịu được nói gì người khác.
"Thịt cá sấu ngươi có muốn thử không?" Cố Nghiên Hi nhìn xung quanh toàn là xác cá sấu, lại thấy trời sắp tối, cần phải tìm chỗ trú chân.
Kiến Nguyệt không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu.

Nàng giờ phút này chỉ muốn đi tắm, không phải đói bụng.

"Nguyệt Nguyệt."
Kiến Nguyệt nghe giọng nói quen thuộc, cả hai người đều đồng loạt ngẩng đầu lên, thấy đoàn người Tú Nghệ Anh đang vẫy tay chạy lại, "Chuyện gì thế? Ngươi không sao chứ?"
"Ôi, sao lại nhiều xác động vật thế này, ít nhất cũng phải mười con." Một người cảm thán nói.
"Nhiệm vụ ngươi là lột da cá sấu sao?" Tú Nghệ Anh kinh ngạc nói, bỗng ngửi thấy mùi hôi, vội lùi lại.
"Không, ta trên đường bị chúng tấn công." Kiến Nguyệt lắc đầu nói.
"Ngươi lợi hại thật đấy, giết cả đàn cá sấu vằn." Nghệ Anh tiếp tục cảm thán, là nàng xem nhẹ đối phương rồi.
"Dùng trí mà thôi." Kiến Nguyệt cười khổ, may mà nó không thông minh lắm nên mới mắc phải cái bẫy vớ vẩn này.
"Vị này là?" Mặc Lâm đột nhiên lên tiếng, nhìn về phía Cố Nghiên Hi.
"Đây là sư tỷ Cố Nghiên Hi, là cô ấy đã giúp đỡ ta." Kiến Nguyệt giới thiệu nói.
"Bái kiến sư tỷ." Mọi người nghe thấy nàng nói thế, đồng loạt chắp tay hành lễ với cô.
"Oa, ngươi nhanh như thế đã thuyết phục được sư tỷ đến trợ giúp.

Ngươi cũng lợi hại thật đó." Tú Nghệ Anh hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, xem ra đối phương cũng không thể coi thường được.
"Vì sao các ngươi phát hiện được ra chúng ta?"
"Chúng ta lúc đi ngang qua đây nghe thấy tiếng động, sau đó đột nhiên nghe thấy tiếng gầm của thú dữ, vội chạy lại thì thấy ngươi." Tú Nghệ Anh giải thích, định tiến lại gần nàng, lại không kìm được mà lùi lại, nhìn cả hai người.
"Hai người...!có cần đi tắm không?"
Kiến Nguyệt không cảm thấy bị xúc phạm, ngược lại còn đồng tình, gật đầu nói, "Muốn."
"Ta biết gần đây có một hồ nước nhỏ, rất trong, lại không có động vật nào đâu." Tú Nghệ Anh nhiệt tình giới thiệu.
"Vậy chúng ta đi." Kiến Nguyệt liếc Cố Nghiên Hi, thấy cô cũng gật đầu đồng ý, liền nói.
"Vậy chuyện tìm nơi trú chân, với đem đàn cá sấu này làm thịt để lại cho các ngươi rồi." Cố Nghiên Hi mỉm cười nói, cùng Kiến Nguyệt để Tú Nghệ Anh dẫn đường.
Nước có chút lạnh, hai người chỉ tẩy sạch hết vết nhơ trên người, đổi sang y phục mới.

Cố Nghiên Hi thấy nàng cắt y phục bẩn ra, tò mò hỏi, "Ngươi làm gì thế?"
"Ta cắt nhỏ rồi đem đựng lại, chúng ta không thể vứt bừa bãi trong rừng được."
Cố Nghiên Hi không ngờ có người sẽ để ý những thứ này, gãi đầu khó hiểu, "Vứt ở đây là được rồi."
"Không được, nhỡ như có con thú nhỏ nào mắc vào hay ăn trúng thì sao.

Sư tỷ đưa y phục của tỷ đây, ta rất nhanh sẽ làm xong."
"Ngươi kì lạ thật đấy." Cố Nghiên Hi cảm thán một câu, cũng đưa cho nàng.
Đợi nàng làm hết mọi thứ xong, hai người mới gọi Tú Nghệ Anh lại, cùng nhau trở về hang động mà ba người kia đã tìm được..

Bình Luận (0)
Comment