Hiệu Ứng Mỏ Neo

Chương 40

Diệp Ngữ Thần vào đoàn là vào cuối tuần đầu tiên sau khi tựu trường, ngày hôm sau là sinh nhật anh.

Diệp Bính Khôn bảo anh không cần đến trường, tổ chức sinh nhật ở nhà xong rồi vào đoàn, nhưng anh còn phải trở về trường lấy vài thứ nên buổi trưa anh ăn cơm ở nhà, chiều muộn mới quay lại trường.

Thục Tú được quay ở biên giới Tây Nam, một nơi non xanh nước biếc, mùa hè mát mẻ, nhưng mùa đông lạnh giá nên vẫn phải mang theo một ít quần áo dày.

Diệp Ngữ Thần đóng gói vài thùng cần thiết, gửi đến trạm chuyển phát nhanh đến địa điểm quay phim, trợ lý trong nhà tạm thời sẽ ở đó nhận thay anh, ngày mai lúc anh xuất phát cũng chỉ cần mang theo một chiếc vali nhỏ là được.

Trên đường từ trạm chuyển phát nhanh trở về ký túc xá, Diệp Ngữ Thần đã gửi cho Vũ Tu một bức ảnh hành lý đã được đóng gói, rồi lại gửi cho hắn vài tin nhắn.

【Diệp Ngữ Thần: Em vào đoàn cũng mang theo nhiều thứ như vậy sao?】

【Diệp Ngữ Thần: Không khác gì chuyển nhà】

【Diệp Ngữ Thần: Anh còn mang theo mấy cuốn tiểu thuyết】

【Diệp Ngữ Thần: Trở về còn phải đóng gói tất cả gửi về】

Vũ Tu một lúc lâu vẫn chưa có trả lời, Diệp Ngữ Thần lại nhàm chán nói đến chuyện khác.

【Diệp Ngữ Thần: Trợ lý anh trai anh tìm cho anh là nhân viên bên cạnh anh ấy】

【Diệp Ngữ Thần: Hình như nói làm trợ lý cho anh mấy tháng này, trở về là có thể thăng chức】

【Diệp Ngữ Thần: Anh trai anh cũng quá bớt việc】

Lúc này mặt trời đã lặn, đèn đường cũng sáng lên, nhưng có lẽ Vũ Tu vẫn còn đang quay phim, nếu không sẽ không trả lời tin nhắn của Diệp Ngữ Thần lâu như thế.

Diệp Ngữ Thần nhàn nhã nghịch điện thoại rồi trở về ký túc xá dành cho giảng viên, mà ngay khi anh vừa đi thang máy lên tầng, anh đột nhiên nhận được cuộc gọi điện thoại của Đỗ Thụy.

"Cậu đang ở đâu?" Đỗ Thụy há mồm hỏi.

"Ký túc xá." Diệp Ngữ Thần nói.

"Vậy cậu còn không mở cửa?"

Diệp Ngữ Thần cảm thấy khó hiểu, nhưng sau khi rẽ vài khúc cua, anh nhìn thấy Đỗ Thụy, Cung Hạo và rất nhiều bạn bè đang chặn trước cửa ký túc xá của mình, trên tay còn mang theo rượu vang, bánh ga tô và các thứ khác.

"Các cậu đây là làm gì?" Diệp Ngữ Thần mơ hồ đã biết đáp án, nhưng vẫn hỏi theo bản năng.

"Đương nhiên là tổ chức sinh nhật cho cậu." Đỗ Thụy dùng bả vai chạm vào Diệp Ngữ Thần, "Ngày mai cậu phải vào đoàn rồi?"


Diệp Ngữ Thần có chút buồn cười: "Cho nên lúc sáng cậu hỏi lịch trình của tôi chính là để làm cho tôi kinh ngạc vui mừng?"

"Lúc đầu, tôi định tổ chức tiệc chúc mừng cho cậu ở khách sạn nhà tôi, nhưng bọn họ khăng khăng nói như vậy sẽ bị cậu nhìn ra." Đỗ Thụy nói.

"Không phải sao?" Cung Hạo tiếp lời, "Ngày mai cậu ấy phải vào đoàn, hôm nay cậu gọi cậu ấy đến khách sạn nhà cậu, không phải chúc mừng sinh nhật thì là chuyện gì?"

"Cũng có thể tìm chút lý do khác mà." Đỗ Thụy nói.

"Đã nói năm nay tôi không tổ chức sinh nhật," Diệp Ngữ Thần có chút bất đắc dĩ mở cửa phòng, dẫn theo mười mấy người bạn vào phòng, "Các cậu còn làm chuyện này cho tôi."

Người muốn đón sinh nhật cùng không có ở đây, Diệp Ngữ Thần cũng không quan trọng trải qua sinh nhật như thế nào.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có một đám bạn phí hết tâm tư chuẩn bị bất ngờ cho anh, nói không vui đương nhiên là giả.

"Trực tiếp mở champagne sao?"

"Quà tặng cậu để trên ghế sô pha à?"

"Tôi mang theo đồ chơi, chơi giết người sói nhé?"

Căn phòng lập tức trở nên náo nhiệt, có người mở rượu, có người cắt bánh ga tô, có người thắp nến, có người tắt đèn, mọi người cùng nhau hát chúc mừng sinh nhật Diệp Ngữ Thần, cũng thúc giục anh nhanh ước rồi thổi nến.

Thật ra, buổi trưa ăn cơm ở nhà, Diệp Ngữ Thần đã ăn bánh ga tô, cũng đã ước.

Nhưng anh không ngại lại ước thêm một lần để điều ước của mình linh nghiệm hơn.

Thành kính chắp tay trước ngực, hai mắt nhắm lại, Diệp Ngữ Thần ở trong lòng âm thầm ước ba điều:

Đầu tiên là mình và người bên cạnh đều khỏe mạnh;

Tiếp theo là sự nghiệp của mình và Vũ Tu đều rực rỡ;

Cuối cùng là mình và Vũ Tu nhất định phải thật dài lâu.

Sau khi ước xong, Diệp Ngữ Thần mở hai mắt ra, thổi tắt ngọn nến trên bánh ga tô.

Lúc đó, trong đầu anh chợt lóe lên một ý nghĩ, nếu lúc này Vũ Tu ở bên anh thì tốt biết mấy.

Nhưng mà, anh cũng biết, tiếc nuối là khó tránh khỏi, chỉ cần điều ước trở thành sự thật, loại chuyện nghi thức sinh nhật này, sau này lại bù đắp được.

Sau khi ăn xong bánh ga tô, một đám người chơi người sói giết, tuy diện tích ký túc xá dành cho giảng viên khá lớn, nhưng mười mấy người chen chúc trong phòng khách, vẫn có chút chật chội. Hơn nữa, một số người muốn hút thuốc, phòng khách chỉ trong chốc lát đã trở nên khói lượn lờ.


Chỉ mở cửa sổ thôi thì không đủ để không khí lưu thông nên Diệp Ngữ Thần đành đi đến cửa chống trộm, mở hé cửa.

"A Diệp, nhanh lên, đã đến lúc bỏ phiếu rồi." Có người thúc giục Diệp Ngữ Thần, "Đừng tưởng cậu đi mở cửa thì mọi người không biết cậu là người sói."

"Thật sự không phải là tôi." Diệp Ngữ Thần quay lại ngồi cạnh bàn trà, "Các cậu bỏ phiếu cho tôi nhất định sẽ hối hận đấy?"

"Cậu đừng giả vờ nữa, tôi là nhà tiên tri, nếu cậu không phải sói, tôi sẽ chồng cây chuối cạn sạch một chai bia."

Cuối cùng, Diệp Ngữ Thần bị đuổi ra, kết quả giống với lời nhà tiên tri đã nói, anh thật sự là sói.

"Xui xẻo." Diệp Ngữ Thần lộ thẻ thân phận ra, chán nản nói, "Sao các cậu quanh đi quẩn lại đều cảm thấy tôi là sói?"

"Cậu là thọ tinh, xác suất cầm phải thẻ thân phận khá lớn." Có người nói.

"Vớ vẩn." Diệp Ngữ Thần nói, "Đây là mê tín dị đoan, không có căn cứ khoa học."

Lại qua một vòng, Đỗ Thụy và Cung Hạo cũng chết. Ván này vừa mới bắt đầu không được bao lâu, còn chưa biết chơi đến khi nào, vì thế ba người liền đi tới bàn ăn, ăn đồ ăn vặt mang tới.

"Lần này, cậu vào đoàn quay trong bao lâu?" Đỗ Thụy ăn khoai tây chiên hỏi.

"Dự kiến ​​sẽ quay đến cuối năm." Diệp Ngữ Thần nói, "Nếu như thuận lợi, theo kế hoạch sang năm vào ngày Quốc khánh sẽ chiếu, muộn nhất cũng sẽ không vượt quá Tết xuân năm sau."

"Giàu sang rồi cũng đừng quên nhau." Cung Hạo nâng ly rượu lên, nói đùa: "Chỉ còn một năm nữa là cậu đại bạo, dù thế nào thì cậu cũng đừng quên anh em đấy."

"Đúng vậy," Đỗ Thụy nói xong cũng nâng ly rượu lên, "Sau này, chúng tôi đều lăn lộn với cậu, cậu cũng đừng quên bọn này."

"Nói gì vậy." Diệp Ngữ Thần không uống rượu, dùng coca chạm cốc với hai người, "Đương nhiên là không rồi."

"Đúng rồi," Cung Hạo đặt ly rượu xuống, hỏi Đỗ Thụy: "Không phải lúc trước cậu nói nữ hai đang theo đuổi cậu sao, không có kết quả à?"

"À, cô ấy chính là Hải Vương." Đỗ Thụy nhếch môi, "Quay phim xong không được bao lâu cô ấy đã lại mập mờ với người khác rồi."

"Cậu không phải cũng là Hải Vương sao?" Cung Hạo vừa ăn đồ ăn vặt, vừa buồn cười nói: "Thì ra cậu cũng có ngày làm lốp dự phòng."

"Cậu không được nói lung tung." Đỗ Thụy nghiêm túc sửa lại, "Tôi tuyệt đối là lựa chọn số một của cô ấy, chắc là cô ấy thấy tôi không dễ lấy lòng, cho nên mới tìm những người khác."

Hai người lại trò chuyện một lúc về đề tài theo đuổi con gái, Diệp Ngữ Thần không có hứng thú lắm nên nhân cơ hội hỏi Đỗ Thụy: "Sau này, cậu không định đóng phim khác sao?"

"Một số web drama kinh phí thấp đang tìm tôi, tôi không muốn đi cho lắm." Đỗ Thụy nói, "Cha tôi đang tìm kiếm dự án đầu tư mới để xem liệu ông ấy có thể nhét tôi vào không."


"Đi tống nghệ cũng được?" Cung Hạo nói, "Nhiều tiền lại ít việc, tham gia cũng tốt."

"Vậy cũng phải có người tìm tôi mới được." Đỗ Thụy gần như không muốn nói về sự nghiệp không mấy tiến triển của mình, liền chuyển đề tài sang Diệp Ngữ Thần, "Nè, A Diệp, còn cậu thì sao? Sau khi quay xong phim này, tài nguyên tiếp theo có theo kịp không?"

"Tôi vẫn chưa nghĩ xa đến thế." Diệp Ngữ Thần nói, "Quay xong bộ phim này trước đã."

"Lúc đó, tôi cũng tưởng sau khi ra mắt thì không cần phải lo đến tài nguyên, kết quả là tôi phát hiện ra nhà tôi vẫn phải đập tiền mới được."

"Dù sao đi nữa thì cậu còn có người nhà đập tiền cho cậu," Cung Hạo nói, "Trong lớp có mấy ai có gia cảnh như cậu? Rất nhiều người có lẽ còn không đóng nổi một phim trong một năm."

"Cũng đúng." Đỗ Thụy gật đầu, "Nhìn A Diệp thế này khỏi cần phải lo, tác phẩm ra mắt đã là chế tác lớn hơn trăm triệu, tài nguyên tiếp theo nhất định cũng sẽ theo kịp."

"Nếu là nhận , đại ngôn thì những thứ đó cũng không có ý nghĩa gì." Diệp Ngữ Thần nói, "Tôi chỉ hy vọng mình có thể đóng thêm mấy tác phẩm hay."

Ít nhất cũng phải giành được giải diễn viên mới, theo kịp bước chân của Vũ Tu.

"Nói đến chuyện này," Cung Hạo đột nhiên nói, "Cậu và Vũ Tu cùng lứa tuổi, sau này nhất định sẽ bị đem ra so sánh đấy?"

Hiện tại, trong giới giải trí nam diễn viên khoảng hai mươi được nhắc đến không có mấy ai, Vũ Tu là một trong số đó, hễ có nam diễn viên cùng lứa tuổi khác có xu thế phất lên, phần lớn đều sẽ bị đem ra so sánh với hắn.

"Vũ Tu có thể so sánh với A Diệp sao?" Đỗ Thụy nói, "Cậu ta đóng phim nhiều năm như vậy, thế mà vẫn còn đóng phim thanh xuân, một chút tiến bộ cũng không có. Tôi cá là không tới ba năm, A Diệp chắc chắn sẽ vượt qua cậu ta."

Cung Hạo cũng không vội đưa ra kết luận, hỏi Diệp Ngữ Thần: "Cậu cảm thấy thế nào?"

"Ba năm...có hơi lâu." Diệp Ngữ Thần uống một ngụm coca, toàn bộ suy nghĩ trong đầu anh đều là tốt hơn hết anh nên vượt qua Vũ Tu ngay lập tức, như vậy anh mới có đủ sức lực để phản công, làm đến mức Vũ Tu phải gọi anh mới thôi.

"A Diệp?" Đỗ Thụy búng ngón tay trước mặt Diệp Ngữ Thần, kéo anh từ dòng suy nghĩ càng bay càng xa trở về, "Hỏi cậu đó, gần đây cậu còn liên lạc với Vũ Tu không?"

Diệp Ngữ Thần cắn ống hút nói: "Không, tôi nào có rảnh rỗi như vậy."

"Tôi đã nói các cậu chắc chắn là không có gì rồi mà." Cung Hạo tiếp lời, "Mấy cô gái trên Tieba đúng là điên cả rồi, bọn họ nhất quyết muốn các cậu thành một đôi."

"Nói đến lại buồn cười, tôi biết một em gái, cô ấy gọi A Diệp là bà xã, người tôi phát ngốc luôn, đây là bệnh hết phương cứu chữa đi?" Đỗ Thụy nói.

"Cậu tốt hơn hết là nên tránh xa Vũ Tu ra." Cung Hạo lại nói, "Tôi đoán là chờ cậu nổi rồi, fan hai nhà các cậu sẽ cắn xé nhau."

"Dù sao, tránh xa một chút nhất định là đúng." Đỗ Thụy nói theo, "Tôi nghe người ta nói, lúc trước các cậu xào CP, là ý của người quản lý Vũ Tu, đây chẳng phải là lợi dụng cậu sao?"

Hai người cùng nhau phân tích xem Vũ Tu sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của Diệp Ngữ Thần như thế nào, anh càng nghe càng cảm thấy bực mình, dứt khoát ngắt lời bọn họ: "Tôi biết, tôi cũng không muốn bị gắn ghép chung với cậu ta, thế chẳng phải sẽ khiến người khác cảm thấy tôi là gay sao? Tôi vẫn cần sự nghiệp của mình chứ?"

"Cậu có giác ngộ này là tốt rồi." Đỗ Thụy khoác vai Diệp Ngữ Thần, hai người như anh em nói, "Không phải lúc trước cậu nói người cậu thích nhất là tôi sao? Nếu cậu thật sự là gay, anh à, em đồng ý, em bằng lòng hy sinh bản thân mình."

Diệp Ngữ Thần dùng cùi chỏ đẩy Đỗ Thụy ra, vẻ mặt ghét bỏ: "Cút đi."

Nhưng ghét bỏ thì ghét bỏ, Diệp Ngữ Thần cũng biết Đỗ Thụy là đang nói đùa, cho nên khóe miệng vẫn lộ ra nụ cười.

Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, nụ cười của anh đột nhiên đông cứng lại trên mặt, bởi vì trong lúc lơ đãng anh phát hiện có một người đang lặng lẽ đứng ở trong bóng tối sau cánh cửa phòng trộm khép hờ.


Là Vũ Tu.

Cho nên, Vũ Tu không trả lời tin nhắn là bởi vì hắn đang ở trên máy bay?

Diệp Ngữ Thần chưa kịp vui mừng, đang định viện cớ đi ra ngoài, nhưng anh vừa đứng lên, Vũ Tu đã mặt không cảm xúc xoay người rời đi, chỉ để lại một bóng lưng lạnh lùng.

Xem ra là vừa rồi nghe được nội dung trò chuyện của bọn họ.

Vũ Tu không thích Đỗ Thụy và Cung Hạo cho lắm, chứ đừng nói là hắn cố ý lẻn ra khỏi đoàn làm phim về tổ chức sinh nhật cho anh, có thể tưởng tượng được cảnh hắn nhìn thấy hai người này, lại nghe được những lời này, sẽ có tâm trạng như thế nào.

Diệp Ngữ Thần cũng không tiện lớn tiếng gọi Vũ Tu lại, chỉ có thể cất bước nhanh chóng đuổi theo.

Nhưng mà, Vũ Tu đi càng lúc càng nhanh, thấy hắn sắp vào thang máy, anh đành phải gọi hắn lại: "Vũ Tu!"

Vũ Tu cuối cùng cũng dừng lại ở trước cửa thang máy, nhưng lúc này cửa thang máy đã mở ra hai bên, hắn lạnh lùng liếc nhìn anh một cái rồi bánh kem trong tay vào thùng rác bên cạnh, cũng không quay đầu lại đi vào trong thang máy.

"Em..." Thằng nhóc thúi này! Ném bánh gì đó!

Diệp Ngữ Thần bước nhanh tới trước cửa thang máy, nhưng vẫn không thể ngăn thang máy đi xuống.

Anh cúi xuống nhặt bánh kem trong thùng rác bên cạnh lên, lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Vũ Tu rồi đi dọc hành lang, nhưng đúng lúc này, thắt lưng của anh đột nhiên trở nên đau nhói, anh bước hụt lên không trung, sau đó từ trên ngã xuống hai ba bậc thang.

Theo lý mà nói, độ cao này không đến mức ngã đến nghiêm trọng, nhưng sau khi Diệp Ngữ Thần ngã xuống đất, anh không thể đứng dậy nổi.

Miếng dán ở trên thắt lưng không còn tác dụng nữa, cơn đau tích tụ trong hai tháng dường như bùng phát vào lúc này, khiến Diệp Ngữ Thần đau đến mức trán toát mồ hôi lạnh.

Bánh kem lăn xuống góc tường, triệt để ngã đến nát bét, Diệp Ngữ Thần di chuyển ngón tay muốn nhặt lên, nhưng phía sau trên hành lang đột nhiên truyền đến giọng nói của Đỗ Thụy và Cung Hạo: "A Diệp?!"

"Các cậu...Đỡ tôi cái..."

Diệp Ngữ Thần miễn cưỡng chống đỡ nửa người trên, lúc này anh mới phát hiện điện thoại của mình cũng bị hỏng, không thể bật lên được.

Rõ ràng là sinh nhật, sao lại xui xẻo như vậy?

"Cậu không sao chứ?" Hai người một trái một phải đỡ Diệp Ngữ Thần dậy, anh cũng không rõ rốt cuộc là ai đang hỏi anh, "Cậu đột nhiên chạy ra ngoài làm gì?"

"Không sao." Diệp Ngữ Thần cố nén đau thắt lưng, dựa vào hai người từng bước đi lên, "Tôi muốn xuống dưới mua chút đồ."

"Vậy cậu đi thang máy đi." Đỗ Thụy khó hiểu nói.

Diệp Ngữ Thần cũng lười giải thích anh đi cầu thang là bởi vì tầng không cao, muốn đi luôn xuống để đuổi theo Vũ Tu, chỉ nói: "Về trước đi."

Ba người quay lại ký túc xá với tốc độ ốc sên, những người khác thấy Diệp Ngữ Thần bị thương, đều chạy tới hỏi thăm, nhưng anh không có tâm trạng để ứng phó, chỉ nói ngày mai còn phải xuất phát đi đoàn làm phim, muốn nghỉ ngơi sớm một chút, liền để cho đám bạn này giải tán.

Không ai để tâm việc xen giữa nho nhỏ này, kể cả Diệp Ngữ Thần cũng vậy.

Anh tưởng mình chỉ cần nằm một lúc là sẽ ổn, nhưng hai tiếng sau, anh đau khủng khiếp, đành phải nhờ hàng xóm liên lạc với anh trai anh, đưa anh đến bệnh viện.

Bình Luận (0)
Comment