Hỉ Doanh Môn

Chương 43

Editor: Thư

Thỉnh thoảng Minh Ngọc sẽ hừ hừ hai tiếng ra ngoài, ngủ thành giống heo con nhỏ. Ánh mắt Thái Quang Đình trầm trầm nhìn Minh Ngọc đang nghỉ ngơi một chút, đưa tay vén chỗ tóc lòa xòa trước trán nàng, vỗ vỗ đầu vai Minh Phỉ, nhỏ giọng ạn ủi.

Minh Phỉ thấy biểu tình của hắn âm trầm, biết hắn lo lắng đến phát hoảng, thầm nghĩ không cho chàng thiếu niên này một cơ hội báo thù rửa hận thì sẽ khiến người này nghẹn đến không thể nghẹn khuất hơn, thế nên, nàng sẽ cố gắng thành toàn tấm lòng yêu thương muội muội của ca ca. Liền nói: "Ca ca, tiết trời còn sớm, huynh ngồi lâu một lát nhé?"

Thái Quang Đình gật đầu một cái, Minh Phỉ vội tự tay pha trà cho hắn, lại nháy mắt với Kiều Đào, Kiều Đào lập tức kiếm cớ đẩy Mai Tử và mấy nha đầu bên trong ra khỏi phòng.

Hoa ma ma vẫn đứng tại nơi đó không chịu đi, Thái Quang Đình trừng mắt sáng một cái, Kiều Đào sợ hết hồn, vội lôi kéo Hoa ma ma cười nói: "Ma ma, Tam Tiểu Thư muốn làm một đôi giày cho phu nhân, đáy giày đã làm được gần xong rồi, nhưng nàng không biết sở thích của phu nhân, ngài là người đắc lực nhất bên cạnh phu nhân, đương nhiên cũng biết sở thích của phu nhân, xin ngài giúp một tay, chọn một vài mẫu hoa thêu trên giày có được không?"

Hoa ma ma bất đắc dĩ, chỉ đành phải đi theo Kiều Đào ra phòng ngoài, lại vễnh tai không chịu buông tha bất cứ tiếng động gì trong phòng. Kiều Đào không ngừng cầm nhiều loại vải vóc đa dạng cố che chắn trước mặt bà, không ngừng lớn tiếng nói chuyện, không dám để bà nghe một câu nào.

Lại nói Thái Quang Đình thấy Minh Phỉ an bài như vậy, liền biết đương nhiên là Minh Phỉ có chuyện muốn nói với hắn, liền hỏi Minh Phỉ: "Nơi này không có người ngoài, muội muốn nói cái gì?"

Minh Phỉ nhỏ giọng nói: "Ca ca, hôm nay Minh Ngọc ăn uống giảm sút nhiều, trong lòng muội muội vừa thương vừa giận, thật sự nuốt không trôi sự kiện này. Lúc trước ta hỏi mẫu thân vì sao không dùng gia pháp trừng phạt hai người kia, nhưng nàng nói Nhị Di Nương có thể đem đen nói thành trắng, trừ phi phụ thân có thể tận mắt nhìn thấy, nếu không chuyện này làm rùm beng lên cũng không giúp được bao nhiêu chuyện. Nhưng chẳng lẽ Minh Ngọc bị người ta khi dễ trắng trợn như vậy sao? Minh Tư thì muội không nói, tâm tính của nữ hài tử luôn hẹp hòi một chút, nhưng chỗ của Tam ca muội vẫn có chút ghi hận, hắn là ca ca, lớn hơn hai muội muội nhiều lắm, chẳng những không chịu chủ trì công đạo, còn giúp  Minh Tư khi dễ Minh Ngọc, mặc dù hắn và Minh Tư mới là huynh muội cùng mẹ, nhưng cư xử cũng quá thiên vị. Đây là khi dễ Minh Ngọc nhà chúng ta không có huynh tỷ cùng mẹ sao?"

Thái Quang Đình chán nản, thật ra thì ngay từ đầu hắn và Trần thị đã không có ý định muốn nháo lớn chuyện này, bởi vì quả thực nháo lớn chuyện cũng không có ý nghĩa gì. Không có người lớn nhìn thấy, nha đầu ma ma tận mắt thấy hiện trườn trừ Chu ma ma cùng Mai Tử ra đều là người đứng ở bên Minh Tư cùng Thái Quang Nghi, điều quan trọng nhất là vết thương trên tay Minh Ngọc là bị mèo quào trầy. Nếu đến tai người lớn, kết quả cuối cùng đơn giản chỉ là chuyện giết chết con mèo kia thôi, nhưng đây không phải kết quả mà hắn muốn. Chỉ là sau khi nghe Minh Phỉ nói mấy câu kia lại khiến lửa giận bộc phát.

Minh Phỉ tiếp tục nói: "Ca ca, từ nay trở đi Nhị tỷ tỷ sẽ đi lấy chồng, sáng hôm nay mẫu thân vừa phân chia công việc cho mấy vị di nương của mình phân công sự tình. Nhị Di Nương được phân cho phụ trách bảo quản đồ sứ mượn từ tất cả phủ tới, Tứ di nương được phân cho phụ trách tuần tra sự an toàn của tất cả các viện. Mẫu thân nói, những đồ sứ kia không thể tùy tiện mua được trên đường, nếu gặp chuyện không may, rớt bể một hai cái, phải bồi cả bộ, còn nói nếu như mỗi bộ cũng làm rơi một hai cái như thế, một năm bổng lộc của phụ thân lấy ra bồi cũng không đủ."

Thái Quang Đình nghi hoặc nhìn nàng, Minh Phỉ rũ mí mắt nói: "Nói đến con mèo này, cũng làm cho muội muội nhớ tới thì ra là Ngô gia cũng nuôi một con mèo, lại không được cho ăn no, ban đêm nó liền vào phòng bếp ăn vụng, thường đánh hỏng tất cả dụng cụ nấu ăn trong nhà bếp. Đồ sứ bị nó đụng rớt bể không ít, sau lại nữ đầu bếp làm hư đồ, cũng đổ thừa do nó làm."

Thái Quang Đình trợn to hai mắt, Minh Phỉ níu vạt áo tiếp tục nói: "Mỗi lần như thế, thẩm thẩm Ngô gia giận đến điên người, thấy mèo kia là phải đuổi theo đánh, nếu con mèo kia cũng bị đánh một trận, để Minh Ngọc hả giận cũng là chuyện tốt. Lúc trước muội chỉ muốn cùng mẫu thân nói chuyện này, nhưng lại sợ nàng mắng muội, cũng sợ gây ra phiền toái cho nàng, ngược lại không tốt."

Minh Phỉ định giúp Trần thị cùng Tứ Di Nương một ân lớn, đập phá một lần hết tất cả đồ sứ mượn của các phủ. Nhất định Nhị Di Nươngsẽ cho là Trần thị hoặc là Tứ di nương giở trò quỷ, đến lúc đó không thể không ngoan đấu một lần. Trần thị tự có biện pháp thanh minh, nhưng Tứ Di Nương lại bất đồng, nàng ta phụ trách  tuần tra sự vụ, đầu tiên chạy không thoát, vả lại liền ỷ vào Thái lão gia  sủng ái cùng núi dựa ở nhà mẹ đẻ nàng bên kia, thế nào nàng cũng sẽ đấu một trận cũng Nhị Di Nương. Minh Phỉ nghĩ như xong, cảm thấy mình nên làm chút lông gà vỏ tỏi để trận đấu thêm gay cấn, trêu chọc xong Nhị Di Nương, lại đi trêu chọc một Tứ di nương. Chỉ có hai di nương này có trai có gái lại được cưng chìu tranh đấu, Trần thị không con không được cưng chìu cùng huynh muội ba người mình mới có thể thừa dịp ke hở mà tính toán.

Từ nhỏ Thái Quang Đình đã không ít lần tai nghe mắt thấy những âm mưu quỷ kế trong hậu viện, từ một kê hoạch trả thù đơn giản của một đứa trẻ con như Minh Phỉ và những việc phân công nàng kể ra trong đầu hắn không khỏi có rất nhiều ý tưởng nảy ra, cơ hồ là trong nháy mắt, bản năng chôn giấu ở trong lòng hắn đã khiến hắn nghĩ ra một kế hoạch hoàn mỹ. Hắn "Hây"  một cái đứng lên, nói: "Chuyện như vậy muội chớ xía vào. Mấy ngày nay bên cạnh Minh Ngọc không ai chăm sóc, muội nhiều che chở nàng chút. Còn có thuốc kia, nhớ dặn Kiều Đào bôi cho muội, tuy là thời gian đã qua khá lâu, vết sẹo lại vừa văn giấu ở dưới mái tóc, nhưng nếu như có thể tiêu bớt một chút vẫn là tốt. Đêm đã khuya, muội sớm nghỉ ngơi đi, ta đi nha." Nói xong mắt lóe sáng rồi quay đi.

Không cần nàng quan tâm? Là sợ nàng còn nhỏ không giấu được ý nghĩ chứ gì? Cảm giác có người quan tâm mình đúng là cũng không tốt. Minh Phỉ sờ vết sẹo ở chỗ cái ót, trên mặt lộ ra nụ cười tươi tắn, ngây ngốc cười một lát, hai tay khẽ xoa khóe môi đang nhếch cười, đi tới phòng ngoài dặn dò Kiều Đào: "Gọi Mai Tử đem Hỉ Phúc ôm đến cho ta nhìn."

Mai Tử run run rẩy rẩy ôm Hỉ Phúc đi vào, cũng không dám đưa Hỉ Phúc cho Minh Phỉ, Minh Phỉ không nhịn được, nháy mắt với Hoa ma ma.

Hoa ma ma quát lên: "Người đang làm cái gì? Không nghe thấy lời Tam Tiểu Thư nói sao?" Bà không thích nhìn xem dáng vẻ rụt rè sợ hãi không dám nhìn ai thế này, một bước liền đoạt Hỉ Phúc đi qua đưa cho Minh Phỉ.

Trên lỗ tai nho nhỏ của Hỉ Phúc có một vết máu, ước chừng là bị người dùng móng tay nhẫn tâm véo lấy. Liên tưởng đến lúc trước Chu ma ma đã kể lại, Minh Tư sờ soạng Hỉ Phúc, Hỉ Phúc liền rít gào lên, chắc hẳn chính là lúc bị thương. Một tiểu cô nương, thật đúng là có thể xuống tay được, Minh Phỉ nhíu mày, nhàn nhạt nhìn Mai Tử.

"Không phải nô tỳ làm." Mai Tử quỳ xuống đất: "Tam Tiểu Thư tha mạng, nô tỳ cũng không muốn...... Nhưng Tứ Tiểu Thư cùng Tam Công Tử bọn họ...... Nô tỳ thật sự là......"

Minh Phỉ ngây thơ nói: "Mai Tử tỷ tỷ làm cái gì vậy? Nếu không phải do ngươi làm, ngươi sợ cái gì? Kiều Đào còn không mau đem đỡ Mai Tử tỷ tỷ dậy?"

Nàng ngược lại cũng không có hoài nghi là Mai Tử véo, sợ mạnh, đây là bản năng của con người, Mai Tử núp ở một bên trơ mắt nhìn Chu thị cùng Minh Ngọc bị đánh cũng không tiến lên giúp một tay, cũng coi là biểu hiện bình thường. Nhưng Minh Phỉ hận nhất, cũng là nếu như nàng ta biết được phải tránh nạn, vậy nói rõ nàng ta không ngu ngốc, nhưng nàng ta lại núp ở một bên xem náo nhiệt, mà không có chạy tới báo tin. Lần này chỉ là mèo quào trầy Minh Ngọc, lần kế thì sao? Thái Quang Đình đánh tất cả nha đầu cũng không động đến Mai Tử, nghĩ đến có lẽ là xem mặt mũi của Trần thị, nhưng Minh Phỉ cảm thấy, loại nha đầu này giữ ở bên người còn không bằng không có.

"Tam Tiểu Thư đừng gọi nô tỳ như thế, thân phận của nô tỳ thấp kém đảm đương không nổi." Mai Tử hốt hoảng khoát tay, "Nô tỳ có nhận sự phó thác của phu nhân, lại không chăm sóc tốt Hỉ Phúc. Khiến Hỉ Phúc bị thương, nô tỳ không dám."

Minh Phỉ ha ha cười không ngừng: "Mai Tử tỷ tỷ, ca ca gặp ta quá mức sủng ái con  chó này, liền báo cho ta, Hỉ Phúc này có hơn nữa, cũng chỉ là một con súc sinh thôi. Ngươi xem nó, tuy là mang danh Mẫu Đan chó tốt, nhưng không quý bằng mạng sống con người, có được chủ nhân cưng chiều thương, nó mới có thể ăn cơm no, mỗi ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cả ngày làm cho người ta ôm vào trong ngực, thêu mang lụa, hưởng hết phú quý. Nhưng nếu gặp gỡ chủ không biết hàng, không thích nó thì nólà cái thá gì? Tham ăn thì phải tốn cơm nuôi là điều đầu tiên, có lẽ hôm đó liền qua tay đem bán hoặc là ném đi, làm quan trọng bằng tính mạng con người đây? Ngươi nói đúng không?"

Mai Tử trợn mắt há mồm, không biết nên trả lời thế nào, một hồi lâu mới run rẩy nặn ra một câu: "Hỉ Phúc trân quý đáng tiền, so với mệnh của nô tỳ còn đáng tiền hơn. Tam công tử nói rồi, một con chó như thế, có thể mua được mười nha đầu như nô tỳ cũng không chừng."

Minh Phỉ thấy nàng hình như vẫn không rõ, cảm thấy nhàm chán, thở dài: "Chắc hẳn chính là nhìn ngươi có vẻ duy trì thông minh, mẫu thân mới có thể đem ngươi cho ta. Nhưng ngươi phải nhớ, trong lòng ta, quan trọng nhất không phải mèo này hay chó nọ, mà là phụ mẫu người thân, còn có những người phục vụ bên cạnh như các ngươi. Ngươi đó, đi xuống đi!" Vùi đầu trêu chọc Hỉ Phúc, nàng không chịu liếc nhìn nàng ta một cái.

Kiều Đào đã hiểu rõ ý tứ của Minh Phỉ, thấy Mai Tử còn quỳ ở đó bất động, liền tiến lên đỡ Mai Tử: "Đứng lên đi, khóc cái gì? Chớ quấy rầy Lục Tiểu Thư cùng phu nhân. Mau lau nước mắt."

Mai Tử lại dập đầu hai cái với Minh Phỉ mới dám đứng dậy, Hoa ma ma híp mắt nhìn Minh Phỉ, mặt tươi cười nói: "Tam Tiểu Thư, nếu phu nhân đã đem Mai Tử cho ngài, tất nhiên có sở trường của nàng ta, từ từ dạy dỗ sẽ rất xuất sắc thôi."

Minh Phỉ thở dài nói: "Chính bởi vì nàng là người mẫu thân ban cho, ta cực kỳ quan tâm nàng. Ta chỉ là muốn nói cho nàng biết, đối với ta mà nói mạng của người bên cạnh trân quý hơn chó mèo, cũng muốn nàng an tâm, chưa từng nghĩ sẽ dọa nàng đến thế. Ma ma nói nên làm thế nào?"

Hoa ma ma nói: "Tất nhiên, nha đầu này lá gan thật nhỏ, lại có chút ngu đần. Nô tỳ sẽ cố hết sưc dạy nàng."

Minh Phỉ cười đến không có tim không có phổi: "Vậy làm phiền ma ma."

Hoa ma ma nhìn nàng cười mà nghi ngờ, thầm nghĩ, chẳng lẽ những lời Minh Phỉ vừa nói kia là do Thái Công tử dạy? Lời kia nghe thế nào cũng không phải có ý như vậy đâu. Giống như là muốn mắng cây dâu chỉ cây hòe nào đấy vậy.

Kiều Đào đỡ Mai tử đỡ xuống đi, kéo nàng ngồi ở một chỗ nói nhỏ: "Mai Tử a, ngươi vừa tới nơi này, không còn rõ ràng tính tình Tam Tiểu Thư lắm, nếu như ngươi tin ta, ta liền chỉ điểm cho ngươi hai câu, nếu không tin ta, cái gì ta cũng sẽ không nói."

Mai tử vội nói: "Tỷ tỷ dạy ta. Ta đã thừa nhận sai lầm, tại sao Tam Tiểu Thư vẫn là không cao hứng?"

Kiều Đào hé miệng cười cười: "Thật ra thì Tam Tiểu Thư đối với người bên cạnh đỉnh sẽ dùng tâm mà đối xử." Thấy Mai Tử vẫn còn một bộ u mê, Kiều Đào thở dài, đứng lên: "Ngươi chỉ biết này chó Mẫu Đan quý giá, một con có thể mua được mười nha đầu, vậy ta hỏi ngươi, so với Lục Tiểu Thư, chó Mẫu Đan này cho là cái gì? Nếu như ngươi là còn không hiểu, ta cũng không nói."

Mai Tử nhìn Kiều Đào vén mành mà đi, thu hồi vẻ u mê trên mặt, mỉm cười chua chát.
Bình Luận (0)
Comment