Hỉ Doanh Môn

Chương 229

Editor: Trịnh Phương,

Minh Phỉ thấy nàng ho khụ khụ không ngừng, nào dám hưởng cái phúc này? Nhận lấy quả quýt đưa cho Cung Trung Tố: "Mời công công dùng quýt." Trong lòng hạ quyết tâm, nếu Chu di nương không biết điều, còn phải bóc, nàng thì tiếp tục đưa. Nhờ có Cung Nghiên Bích nhìn ra liền ho một tiếng thật nhỏ, Chu di nương cũng liền ngượng ngùng cười một tiếng, không hề đi lên nữa.

Cung Trung Tố nhìn quả quýt trước mặt một cái, vuốt râu, thấp giọng ho một tiếng: "Tức phụ, mấy ngày nay các ngươi cực khổ rồi."

A? Họ làm gì, đáng giá để hắn vừa thấy mặt đã nói nàng cực khổ? Không phải là tâng bốc lên đỉnh đầu trước, sau đó sẽ buộc các nàng lên Lương Sơn chứ? Trong lòng Minh Phỉ nói thầm, một bên cười nói: "Công công, Viễn Hòa cùng nhi tức cũng không làm gì, không dám nói khổ cực."

Cung Trung Tố khẽ mỉm cười: "Ta nghe nói, tội danh gian tặc của họ Hồng này nhanh chóng được công nhận, bạc mà hắn tham của chúng ta cũng rất nhanh sẽ phải trả về. Đây không phải là kết quả do Viễn Hòa cố gắng chu toàn mới có được sao? Trong này, cũng có một phần công lao của ngươi."

Sao nàng chưa từng nghe Cung Viễn Hòa nói qua chuyện này? Trong đầu Minh Phỉ đột nhiên giật nảy, đang muốn mở miệng, Cung Trung Tố vội vã nói tiếp: "Vừa đúng lúc, có số tiền kia, đợi đến khi Quách gia tới cầu hôn, liền thuận lợi cho chuyện của Nhị muội ngươi. Tuổi của nàng không nhỏ, lại là đại sự, ta muốn việc này được làm một cách tốt nhất, cái gì cần mua đều phải mua, thân thể thẩm thẩm ngươi không tốt, rất nhiều chuyện muốn làm mà lại không có sức, không để ý tới, đến lúc đó còn phải làm phiền người làm tẩu tẩu là ngươi phí thêm một chút tâm sức mới được." Nói xong liền tha thiết nhìn Minh Phỉ, trên mặt đều là mong đợi.

Cung Nghiên Bích tận dụng mọi thứ, tiến lên thâm sâu khẽ chào Minh Phỉ: "Tẩu tẩu, ta khiến ngài thêm phiền toái rồi."

Minh Phỉ cười đỡ dậy nàng: "Nhị muội muội khách khí, việc này thì có hề gì, trước hãy đứng lên. Ngươi cũng biết, ta chưa từng trải qua chuyện lớn, nếu không cẩn thận mà để xảy ra chuyện không may, chẳng phải là xấu hổ? Hay là để thẩm thẩm phụ trách đi, nếu không, ta mất thể diện là chuyện nhỏ, mất mặt mũi của Cung gia, ta đảm đương không nổi."

Cung Nhị phu nhân cúi đầu nghịch móng tay, lạnh lùng bĩu môi: "Cháu dâu [chất nhi tức phụ] chớ khiêm nhường. Mặt mũi của Cung gia hiện nay hoàn toàn dựa vào ngươi và đại gia." Di_en+da=nl’equ>yd0n

Cung Trung Tố trợn mắt nhìn Cung Nhị phu nhân một cái, quay đầu lại nhìn Minh Phỉ cười nói: "Ngươi làm chuyện thỏa đáng, quyết sẽ không xuất hiện sai lầm, ta yên tâm. Như vậy, ngày mùng mười, người Quách gia tới, ngươi sẽ tới đây cùng Viễn Hòa, nghe từ đầu, cũng không dễ mắc sai lầm."

Cung Nhị phu nhân nhanh miệng nói: "Cũng không biết có thể lấy ra bao nhiêu bạc? Quách gia này lại chịu cho bao nhiêu sính lễ, muốn bao nhiêu đồ cưới? Nhà chúng ta hiện nay nghèo như vậy, còn không biết có thể góp đủ đồ cưới hay không? Chỉ là việc đại gia cùng đại phu nhân có thể làm được, nhất định có thể nghĩ cách giúp chúng ta." Nói xong tà tà nhìn Minh Phỉ, xem nàng nói thế nào.

Tiền còn chưa tới tay, đã muốn nhắc nên dùng thế nào, còn phải giúp bọn họ tìm cách chuẩn bị đồ cưới? Đây là đạo lý gì? Lời này của Cung Nhị phu nhân thức tỉnh Minh Phỉ, thay vì tùy thời bị nhớ thương, còn không bằng một lần cắt đứt niệm tưởng của bọn họ, liền cười nói: "Chuyện lớn cả đời của mấy đệ đệ, muội muội cũng chưa từng giải quyết, trong lòng ta cùng Viễn Hòa vẫn vướng vít. Thật ra thì chúng ta cũng từng thương lượng chuyện này, muốn cho mấy đệ muội thêm chút đồ, tỏ một chút tâm ý......"

Nói tới chỗ này, nàng cố ý dừng lại, nhìn về phía mọi người. Cung Trung Tố hạ mí mắt uống trà, không nhìn ra vẻ mặt, chỉ là ngón tay nắm cái ly cũng trắng bệch, Chu di nương siết chặt khăn trong tay, Cung Nghiên Bích ngẩng lên nhìn nàng, Cung Tịnh Kỳ cúi đầu nhìn mũi giày, Cung Viễn Trật cắn môi, Cung Viễn Khoa ngơ ngác nhìn chậu than, Cung Viễn Quý đang đánh ngáp, Lý di nương đồng tình nhìn nàng.

Quả nhiên có mờ ám, Minh Phỉ âm thầm cười lạnh một tiếng, nói: "Chỉ tiếc đồ dùng trong nhà, đồng ruộng, phòng ở phải nhờ công công cùng thẩm thẩm chuẩn bị cho họ, chúng ta chọn chỉ sợ bất hòa tâm ý. Cho nên Viễn Hòa nói rồi, mấy đệ đệ, muội muội, không câu nệ lớn nhỏ thứ, mỗi người năm trăm lượng bạc, tạm thời biểu lộ tấm lòng."

Nhìn sự thất vọng rõ ràng của đám người Chu di nương, thậm chí nàng lười nói cái gì chi tiêu tốn kém, không có tiền... Lấy cớ, chỉ mỉm cười  nhìn Cung Trung Tố: "Phần của Nhị muội muội, ngày mai ta sẽ đưa tới đây, cũng dễ cho nàng mua thêm vài thứ mình thích. Công công thấy thế nào?"

Mí mắt Cung Trung Tố co quắp một cái, dùng sức nuốt xuống một ngụm trà, miễn cưỡng nặn ra nụ cười: "Không vội." Năm trăm lượng bạc, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, nếu chỉ luận nhân tình, bất luận kẻ nào cũng không dám nói ít, chỉ là so sánh với nhà bọn họ ngày trước, cùng với số lượng hắn đang kỳ vọng, quả thật có chút ít.

Minh Phỉ nói: "Cũng được, vậy thì ta đợi đến đúng ngày Nhị muội muội xuất giá lại đưa tới đây." Vẫn còn chê ít sao? Nhớ ngày đó nàng xuất giá thì trừ Trương thị, Trần thị, Thái Quang Đình tiếp tế nàng, Thái Quốc Đống chẳng qua cũng chỉ cho nàng ba ngàn lượng bạc mà thôi. Năm trăm lượng bạc, đủ mua một đại viện ở Thủy thành phủ rồi. Quả nhiên là người không biết đủ*.

* Nguyên văn là: “Nhân tâm bất túc xà thôn tượng” (Dịch: Lòng người không đủ, rắn nuốt voi.) Tạm dịch là: Người tham lam sẽ muốn ngày càng nhiều, giống như con rắn muốn nuốt lấy cả con voi. Một người nếu không biết đủ thì cho dù có một khối tài sản khổng lồ trong tay, họ cũng vẫn không thấy thỏa mãn. D*đ+l^q:đ

Đợi đến một ngày kia, rất nhiều thứ cũng không kịp chuẩn bị, mặt Chu di nương lập tức trắng bệch. Liên tiếp nháy mắt với Cung Trung Tố, nhưng Cung Trung Tố đã nói ra, lại bị con dâu không nể mặt mà tính kế, đã cảm thấy vô cùng mất mặt, vừa thẹn vừa cáu, khổ không thể nói, nào còn tâm tư để ý tới nàng? Lập tức làm như không thấy.

Chu di nương chưa từ bỏ ý định mà dịch vài bước tới chỗ hắn, lặng lẽ lôi kéo tay áo của hắn, bộ mặt ngây thơ đáng yêu lại đáng thương. Cung Trung Tố tức giận lườm nàng một cái, Chu di nương bị dọa đến khẽ run rẩy, bị sặc một ngụm nước miếng, kinh thiên động địa mà ho khan. Trong lòng Cung Nhị phu nhân cũng không để năm trăm lượng bạc này vào trong mắt, nhưng vừa nghĩ tới giả như không có Cung Nghiên Bích cùng Cung Viễn Khoa, số bạc này nên là của bọn Cung Tịnh Kỳ, lại nghĩ đến tiểu tiện nhân Cung Nghiên Bích này thậm chí còn có duyên được một mối hôn sự tốt như vậy, càng nhìn ba mẫu tử nhà này nàng càng hận, chỉ hận không thể tam hạ ngũ trừ nhị (*), phải phá rối chuyện như vậy mới phải, liền lạnh lùng nói: "Ho thành bộ dáng này cũng không biết trốn ở trong phòng, đây là muốn lây bệnh qua cho cả nhà? Còn không mau lui ra!"

(*) Tam hạ ngũ trừ nhị: vốn nghĩa "ba hạ năm gạt hai" trong phép tính cộng trên bàn tính mà phải thuộc lòng, sau chỉ sự thành thạo, tháo vát trong công việc.

Chu di nương thấy Cung Trung Tố không có ý tứ nói chuyện giúp mình, lau đi hai dòng lệ, khóc hề hề hành lễ, lui xuống. Cung Nghiên Bích ngồi không yên, đang định đứng dậy đi theo, Cung Nhị phu nhân ngạo mạn nói: "Nghiên Ních, ngươi qua đây bóp vai giúp ta, hiện tại thời tiết thay đổi, vô cùng đau đớn."

Cung Nghiên Bích không dám nói nhiều, uất uất ức ức mà đi đến sau lưng Cung Nhị phu nhân bóp vai cho nàng, cũng chưa bóp được mấy cái, Cung Nhị phu nhân liền hết rầm lên như heo bị chọc tiết: "Ta chỉ nói di nương ngươi một tiếng, ngươi đã ra tay độc ác như vậy, ai nha, đau chết mất, thật khủng khiếp." Không đợi Cung Trung Tố lên tiếng, gào khóc thảm thiết gọi Cung Tịnh Kỳ tới đỡ nàng, hếch cằm tự trở về An Nhàn đường. Để đám người còn lại ở lại trong nhà.

Cung Nghiên Bích đứng ngơ ngác một lát, nước mắt như hai hạt đậu nành đổ rào rào xuống, vung khăn, nức nở chạy đi.

Sắc mặt Cung Trung Tố nhất thời biến thành năm màu rực rỡ, cực kì đẹp mắt. Minh Phỉ thầm buồn cười, không thể không gánh trách nhiệm ba phải nặng nề, mỉm cười nhìn về phía Cung Viễn Trật: "Nhị thúc, tin kia ta đã cho người đưa vào kinh, ước chừng mấy ngày nữa là có thể nhận được thư hồi âm, ngươi sẽ chờ qua năm thì vào trong kinh học."

Lực chú ý của Cung Trung Tố lập tức bị hấp dẫn qua, hỏi việc học của Cung Viễn Trật cùng Cung Viễn Quý. Cung Viễn Khoa anh hùng không đất dụng võ, chỉ có thể tiếp tục giả ngây ngô, nhưng trong lòng thì oán hận vô cùng. D%Đ*L+Q~Đ

Lý di nương nhân cơ hội mời Minh Phỉ cùng tới phòng bếp nhìn một chút xem cơm tối đã chuẩn bị đến đâu, để lại mấy phụ tử Cung gia một mình ở lại Thương Hàn đường.

Cung Viễn Hòa kéo một làn gió lạnh đi vào, nhìn thấy chính là một tình cảnh quỷ dị như vậy. Nói là ăn cơm, trong nội đường lại chỉ có mấy nam nhân vẻ mặt khác nhau ngồi, không trông thấy một nữ nhân nào. Cung Trung Tố nghiêm mặt dạy dỗ nhi tử, giáo huấn đến cực kỳ vui vẻ, mấy nhi tử hoặc không phục, hoặc giả ngu ngốc, hoặc là bộ dạng trong lòng run sợ, trông rất đẹp mắt.

Cung Viễn Hòa định ôm tay, đứng ở hành lang xem náo nhiệt. Nghe giọng nói của Cung Trung Tố càng ngày càng nhỏ, sau đó đã vô lực, có lẽ là muốn kết thúc, đang muốn đi vào nhà, chỉ thấy Kim Trâm mỉm cười đi tới, ý bảo hắn đi cùng nàng.

Minh Phỉ ngôi một mình trong nhà, thấy hắn đi vào, nhét vào tay hắn một cái bếp sưởi nhỏ nhắn mà Lý di nương cố ý đưa cho nàng, đưa hai bàn tay lạnh như băng lên đụng vào mặt hắn hai cái, cười nói: "Vừa rồi ta tốn 2500 lượng bạc." Nhỏ giọng nói chuyện lần nữa, nghiêng đầu nhìn hắn cười: "Ta thấy dù sao chúng ta cũng phải tốn tiền, thay vì bị bọn họ tính toán, đuổi theo đòi hỏi, không bằng chặt đứt niệm tưởng của bọn họ sớm một chút, đỡ phải cứ vài ngày lại làm loạn một lần. Chưa kịp thương lượng với chàng nên liền tự chủ trương làm."

Cung Viễn Hòa cười nói: "Nàng làm rất tốt, rất hợp lòng ta. Là ta quên nói với nàng, gia sản của bọn họ, ước chừng có thể lấy về một vạn lượng. Xài tiết kiệm một chút, đủ cho bọn họ gả cưới. Phụ thân vốn đã sớm biết số lượng, lại chê ít." Hắn đã sớm tính sổ sách cho bọn họ, chỉ cần ứng phó xong khoản cưới gả này, coi chừng tiền thu vào từ cửa hàng, tiền mướn cùng tiền thu từ đồng ruộng, cũng có thể không lo chuyện áo cơm.

Chê ít, cho nên lại đánh chủ ý lên đầu bọn họ. Minh Phỉ lắc đầu một cái, thở dài nói: "Mặc kệ hắn làm thế nào, chúng ta hàng năm cho hắn một khoản bạc cung dưỡng hiếu kính hắn thôi. Thích dùng như thế nào, đều do hắn tự quyết."

Cung Viễn Hòa nhét lò sưởi cầm tay nhỏ bé về tay nàng: "Tạm thời không đề cập tới chuyện này, tránh khỏi bọn họ biết lại muốn sinh sự, sau này hãy nói." Di%enda6nl^3quy~d_on

Bởi vì Cung Nhị phu nhân, Cung Nghiên bích, Cung Tịnh Kỳ không có ở đây, bữa cơm tối này ăn trong không khí yên lặng. Chỉ khi nghe thấy Cung Viễn Hòa nói Thẩm gia có phát dấu hiệu thì cảm xúc của Cung Trung mới đề cao một chút, thúc giục Cung Viễn Hòa làm xong chuyện này sớm một chút.

Cung Viễn Trật thừa dịp những người khác không chú ý, tiến tới bên cạnh Minh Phỉ nhỏ giọng nói: "Tẩu tẩu, tiền kia ta không muốn. Nếu tiểu thư Thẩm gia thật sự hiểu lí lẽ, nàng cũng không nên chê ta nghèo." Không đợi Minh Phỉ đáp lời, xoay người nhanh chóng rời đi.

Người trong gia đình này, thật may là còn có một người bình thường. Minh Phỉ không nhịn được mỉm cười, tâm tình hoàn toàn khác với lúc nàng tính kế với người khác, buộc phải cho bạc, nàng còn ưu ái cho hắn.

Ăn cơm xong, Cung Viễn Hòa theo thường lệ lưu lại giảng giải cho Cung Viễn Trật một chút văn chương dự thi, Minh Phỉ trở về trước. Mới vừa từ biệt Lý di nương, chỉ thấy Chu di nương đứng bên cạnh núi đá giả, dùng khăn che miệng, dùng sức chịu đựng để không ho ra tiếng, một tay ra sức vẫy gọi Minh Phỉ.

Kim Trâm nhìn thấy Chu di nương liền tức, nén giận tiến lên ngăn cẩn, tức giận nói: "Di nương có việc gì?"

Chu di nương thật dễ dàng nhịn xuống trận ho kịch liệt này, bộ mặt tươi cười: "Kim Trâm cô nương, ta có lời muốn nói với đại phu nhân." Nàng đã quyết định, hôm nay phải lấy được chút bạc từ tay Minh Phỉ, nếu không Cung Nghiên Bích thật sự rất thảm.
Bình Luận (0)
Comment