Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 158


Khói lửa bay mịt mù như muốn bao phủ luôn cả tòa lâu đài nguy nga ấy , một màu xám khói bao vây lấy từng thân hình bé nhỏ dưới đất.

Mọi thứ gần như bị phá hủy , cây cối đổ rạp héo úa mất đi sự sống.

Phù thủy đen bay tới bay lui tấn công kỵ sĩ đã sớm sức cùng lực kiệt.

Những con quái thú kỳ dị cao lớn đạp vỡ mặt đất theo từng bước chân , máu đỏ chảy ra lênh láng nhiễm đẫm tựa một dòng sông huyết lệ hoa mĩ dưới bầu trời tuyết trắng.

Sự dung hòa ấy thật khiến người ta bất an và lo sợ , nhưng lại kinh diễm đến nao lòng .
Một con quái thú với cái đầu dữ tợn to lớn , răng nanh sắt nhọn đã nhiễm một mảng máu cùng nước bọt.

Trên thân là bộ lông sắt bén dựng thẳng nhọn hoắc , to lớn mà cầm lên những cái xác đã chết nhai nuốt.

Khung cảnh bấy giờ thật kinh hoàng , tiếng la hét tuyệt vọng vang dội cả khoảng trời.

Mặc cho cái lạnh giá đang dần xâm nhập vào cơ thể , những con người ấy đang cảm nhận được nỗi khiếp sợ bởi khung cảnh hoang tàn trước mắt .
Rầm !!!! Đoàng
Hơn hai con quái thú đạp vỡ sự phòng ngự kiên cố của kỵ sĩ , họ hoàn toàn bị giẫm nát khiến ai nấy hoang mang mà chạy loạn xạ.

Thân hình Can đã chất chồng vết thương , cố gắng giữ vững đội hình.

Đám người Cẩn Duệ cũng không khá hơn là bao , mỗi người đều đã mình đầy thương tích đến không nói thành lời.

Clyn tay nắm chặt thanh kiếm quát
" Bình tĩnh , ổn định đội hình "
Nhưng với sự tấn công và tàn phá như chơi đùa đó đã hoàn toàn phá vỡ bức tường phòng ngự kiên cố trong lòng những kỵ binh.

Nỗi sợ hãi đã chôn cất bấy lâu tưởng chừng như đã biến mất nay lại khơi dậy , khiến cho một mảnh hỗn loạn.

Kỳ Anh cắn răng , lần đầu tiên gương mặt lạnh nhạt hiện lên sự tức giận
" Bọn chúng là muốn bóp nát tinh thần và tâm trí của kỵ sĩ "
Đoàng !!!! Xoẹt ...
Một dãy ma pháp từ miệng quái thú phun lên , sau đó rơi xuống những cục đá to đè chết kỵ binh.

Vẫn còn vài chục người cố gắng trấn thủ , nhưng sự hỗn loạn đã hoàn toàn nhấn chìm họ.

Cô đứng một bên đưa tay tạo lửa chơi trò đánh quái , đáy mắt xẹt qua ý cười nhạt nhìn quanh không thấy Thịnh Phong Thần đâu.

Hai tên Niêm Liễn và Thịnh Uy Hỏa đang quyết đấu một mất một còn thì không nói , nhưng tại sao tên kia cũng không ra giúp ??
Đôi mắt đỏ hiện lên tia nghi hoặc , đám phù thủy đen đông đúc ở thế thượng phong.

Cẩn Duệ xòe tay
" Hurricane ( Cuồng phong ) "
Một cơn lốc xoáy dữ tợn xuất hiện , chạm vào con quái thú đánh ngã nó bật lùi về sau đổ ầm xuống.

Tình thế thật sự nguy cấp vô cùng , Can nhìn qua , kinh hãi chạy tới ôm lấy cô ta.

Vung kiếm chém đứt đầu một tên phù thủy đen đang định tập kí.ch sau lưng ...
" Cảm ơn anh "
Cẩn Duệ mỉm cười nói , Can gật đầu sau đó cả hai tựa sát vào nhau nhìn hơn 10 tên phù thủy đen đang bao vây.

Cùng nhau chiến đấu ...!Cô liếc qua , hạ mi mắt che giấu đi sự chế giễu
Ha~ ...!Sẽ thế nào khi bị tấn công bên trong lẫn bên ngoài ? Thiếu đi sự tương trợ của Thịnh Uy Hỏa và Niêm Liễn , cũng như Băng Du thì các ngươi tựa như một chú chim gãy cánh.

Cho dù cố làm gì cũng không thể thay đổi kết cục ...!Sự tận cùng của đau thương là thế đấy ...!"
Xoẹt !!!!!
" Duệ nhi ...!"
Can kêu lên nhìn móng tay quái thú xuyên qua bụng Cẩn Duệ , máu tươi chảy ra rơi xuống nền tuyết đã dày đặc.

Can vung kiếm cắt đứt móng tay lớn sắt nhọn , ôm lấy thân hình nhỏ bé của cô ta.

Mọi người càng ngày càng hoảng loạn , Yomi bay đến biến lớn dùng lực đánh ngã một con quái thú.

Cất tiếng
" Đại Vương Tử bảo các người mau ra sau khuôn viên "
Sau khi nghe xong tất cả những người còn sống liền chạy đi , cô nhướn mày cũng đi theo.

Đôi mắt đỏ máu liếc qua những thi thể được vùi chôn trong tuyết lạnh , máu đỏ hợp lại thành một , thật bắt mắt tâm hồn.

Sự gào rống điên loạn , sự chết chóc diễm mĩ cùng cảnh quang lụi tàn ấy ...! thật đẹp làm sao ...
Sau khi chạy tới khuôn viên , họ nhìn thấy Thịnh Phong Thần đã tạo ra vòng sáng dịch chuyển lớn đứng đợi sẵn.

Cất tiếng lạnh lùng
" Đi "
" Nhưng còn công chúa ? "
Clyn lo lắng hỏi , Thịnh Phong Thần gật đầu
" Đã đi trước với mẹ của ta "
Họ nhìn nhau sau đó mau chóng chạy tới , đám kỵ sĩ cũng được đi vào cùng.

Can nhìn quanh
" Hai Vương Tử đâu ? "
Rầm !!!! Đoàng ...
Một âm thanh vang lên mãnh liệt , cửa kính vỡ nát cùng mặt đất nứt ra thành từng đường dài.

Đôi mắt Thịnh Uy Hỏa hằn lên tơ máu cùng ngọn lửa vô minh phẫn nộ.

Thịnh Uy Niêm Liễn cũng âm trầm , đôi mắt bình tĩnh lần đầu tiên hiện lên sát khí ngút trời.

Cả hai tựa như thú dữ đang tàn phá lẫn nhau , cơ thể mỗi người đã đong đầy vết tích.

Thịnh Phong Thần nhíu mày , âm thanh như hầm băng giá rét
" Dừng lại và nhanh rời khỏi "
Bọn họ không nghe đến lời nói của Thịnh Phong Thần , tựa như hai con thú dữ hoàn toàn bị kí.ch động mà khơi lên sự khát máu tiềm ẩn tận sâu trong linh hồn họ.

Giờ khắc này hai người như tử địch không đội trời chung , ánh mắt nhìn đối phương đều như nhìn kẻ sắp chết khiến bầu không khí càng trở nên u ám.

Thật sự khiến đám người Kỳ Anh ngỡ ngàng và kinh ngạc ...
Thịnh Phong Thần lạnh lẽo đi lên , hai tay xòe ra tạo ma pháp
Xoẹt !!! Rầm ...
Hai quả cầu sấm sét bất chợt xuất hiện trên đầu họ , đánh ngất cả hai.

Thịnh Phong Thần liền lôi họ đi vào vòng ma pháp ...!Biến mất không tăm hơi ...
______________________________
" Hu hu ...!tại sao ...!hu ...!tại sao lại như vậy ? "
Màn đêm buông dần nhưng vẫn là khoảng trắng tuyết lạnh tanh kia.

Tiếng khóc thê lương của Mira khiến mọi người trong phòng như ngưng đọng lại , trên những chiếc giường là ba người Niêm Liễn, Uy Hỏa và Băng Du đều đang trong trạng thái hôn mê.

Thiên Sơ siết chặt tay
" Mọi chuyện thật quá kỳ lạ , đây khẳng định là âm mưu "
" Phải ! Nhất định là âm mưu của phù thủy đen "
Cẩn Duệ đã được chữa khỏi , nhưng vẫn còn yếu ớt ngồi trên ghế nói.

Gương mặt lạnh băng , Thịnh Thất Nghễ trầm mặt
" Tất cả đều do thằng con đáng chết đó , ta phải giết nó "
Ông ta đứng bật lên khiến Mira sợ hãi ôm lấy eo ông , lắc đầu khóc lóc
" Đừng mà ...!không được ...!nếu chàng giết nó rồi ...!hức ...!ai ...!ai sẽ chịu trách nhiệm với Almira đây ? "
" Nàng chỉ lấy cớ mà thôi , ta nhất định phải bắt thằng con này chết "
Thịnh Thất Nghễ tức giận quăng tay bà ra , Thiên Sơ nhíu mày
" Hoàng Hậu nói đúng , xin ngài bình tĩnh lại "
Thịnh Thất Nghễ trầm mặt , siết chặt tay sau đó ngồi xuống.

Can nhìn qua nói
" Bây giờ Thánh Quốc Kỵ Sĩ cũng đã bị chiếm đóng , chúng ta phải nghĩ cách ứng phó.

Tiếp theo bọn chúng nhất định sẽ nhắm đến chúng ta "
Không khí trong phòng trầm lặng , Fry đưa tay vu.ốt ve mái tóc mềm mượt uốn lượn của Băng Du.

Lo lắng nói
" Nhưng còn cậu ấy thì sao ? Đả kí.ch đó quá lớn "
" ...!Chúng ta phải đi đến nơi chấn giữ , Nữ Thần Ritti đã nói thế "
Thiên Sơ nhắm mắt thở dài , Kỳ Anh nâng gọng kính
" Nơi chấn giữ ? Tam đại bảo vật ? "

" Phải ! Lúc đó các vị Thần sẽ ban đến sức mạnh cho chúng ta "
Mọi người im lặng , đôi mắt nhìn đến cô gái nằm trên giường với gương mặt tái nhợt không huyết sắc.

Cô cong lại đôi mắt , hàng mi gần như bao phủ cả mâu quang đỏ rực ...
_____________________________
Cô trở về phòng đóng cửa lại , ngồi xuống giường đã có chút trống lạnh.

Tiểu Bát Đản vừa ăn đan dược vừa cất tiếng
[ Tiêu diệt Thánh Quốc Kỵ Sĩ ------- Hoàn tất ]
[ Tìm ra công chúa bóng đêm ------- Hoàn tất ]
" Ký chủ định làm gì tiếp theo ? Mà sao người lại dựng nên thảm cảnh này với Băng Du ? "
" Ha~ ...!Tên Thịnh Uy Hỏa kia và Niêm Liễn là hai thái cực đối lập "
Cô đưa tay vu.ốt lấy lọn tóc tím của mình , đôi mắt khép hờ cảm thụ cái lạnh.

Tiểu Bát Đản chu môi chớp mắt
" Hử ? "
" Thịnh Uy Hỏa là loại người tùy hứng , không quan tâm tới cái gì.

Thích làm gì thì làm đó ...!Còn Niêm Liễn tuy bề ngoài bao che , nhưng thực chất chỉ là sợ gây ảnh hưởng tới danh dự của mình.

Là loại người thông minh nhưng kỉ luật , bọn họ vốn không hề hợp nhau.

Chỉ là chưa đụng đến điểm mấu chốt của nhau mà thôi , như Uy Hỏa ...!hắn đã vô cùng phẫn hận khi lại có một tảng đá phiền phức là Băng Du.

Cô ta như cái gai trong mắt của hắn , mà nếu không nhổ thì chính là hắn chịu thiệt , là kẻ ích kỷ và ngang ngược.

Còn Thịnh Uy Niêm Liễn lại có tình cảm với Băng Du , nên tất nhiên ta sẽ dùng kế sách này để khiến chúng hoàn toàn lộ ra nhược điểm của mình.

Khơi dậy con quái thú đã bị xiềng xích của cả hai bằng cơn thịnh nộ , vừa khiến toàn cục rơi vào hỗn loạn.

Vừa cho Tà Y tấn công để diệt Thánh Quốc Kỵ Sĩ , vừa phá gãy tinh thần của bọn chúng ...!Ha ha~~ ...!để rồi ta xem ...!bọn chúng sẽ làm được gì ...! Những con cá sắp chết đang cố vùng vẫy trong tuyệt vọng ...!"
Nụ cười của cô dường như còn lạnh lẽo hơn cả bầu trời tuyết ngoài kia , tiểu Bát Đản dù bao nhiêu lần vẫn chính là sợ hãi cái sự tàn bạo trong thông minh đó.

Hơi cuộn người lại hỏi
" Nhưng tại sao Đại Vương Tử kia lại chọn đường lui cho họ , mà không ra giúp sức ? "
" ...!Có lẽ vì hắn biết có đấu cũng không thể làm được gì.

Ngươi thử nghĩ xem ...!Băng Du tựa như một chỗ dựa an toàn cho họ , cô ta giống như một vị cứu rỗi.

Nhưng khi cô ta bị như vậy , ít nhiều vẫn khiến ý chí của bọn chúng lung lay , việc dẫn đến thất bại là hoàn toàn có thể ...!"
Đôi mắt đỏ nhìn vào khoảng không vô định , tiểu Bát Đản gật đầu cọ cả người mềm mại vào tay cô.

Nịnh nọt
" Ký chủ của ta là độc nhất vô nhị , nhưng ta cứ thấy ký chủ còn định làm cái gì đó nữa ...!"
Cô nhìn xuống , mỉm cười xoa xoa lỗ tai nó.

Nằm phịch xuống giường nhắm mắt lại
" Phải ...!ngươi nghĩ ...!khi bọn chúng bị dồn vào đường cùng như thế ...!thì tiếp theo sẽ là gì ? "
" Tận cùng của tối tăm luôn xuất hiện ánh sáng ...!"
" Phải ...!viên đá vĩnh kết thiêng liêng kia ...!cũng nên lấy rồi ...! Các vị Thần sẽ đến và chỉ dẫn ...!ta chỉ cần ...!cướp thôi "
Âm thanh dần dần nhỏ lại , cô chìm vào giấc ngủ.

Tiểu Bát Đản dùng đôi mắt kính nể nhìn cô , sau đó cũng cuộn người lại ngủ say sưa ...
Ánh trăng lên cao mang theo sự lạnh lẽo cô tịch , một màu trắng khiến người như lạc bước trong vô định.

Một thân ảnh phóng vụt lên cây , đi vào khu rừng cấm.

Đôi mắt xám tro lạnh lùng nhìn cành lá đang xào xạc , rồi dừng chân lại tại một gốc cây đa ...!Nhảy lên , chui vào cái lỗ hình tam giác kia.

Ánh sáng bao phủ lấy người hắn ...
Khi chân hắn vững vàng trên sàn nhà , liền bước tới cỗ quan tài kia nhìn vào.

Đôi mắt híp lại , bàn tay đưa ra truyền vào ma lực
Rầm !! Đoàng ...
Hắn thụt lùi về sau khi bị phản ma pháp , âm thanh gây ra động tĩnh mạnh mẽ.

Lăng Vũ híp lại đôi mắt xám tro , bỗng một tiếng nói vang khắp tứ phía
" Muốn cứu vớt ? Tự cứu lấy mình đã "
" Ai ? "
" Đó là Tam trưởng lão "
Âm thanh Thiên Sơ vang lên trả lời hắn , Lăng Vũ nhìn qua nhíu mày vì sự xuất hiện đột ngột của bà ta .
" Ta thật không ngờ cậu lại là kẻ trà trộn vào , bây giờ cậu sẽ phải hứng chịu hình phạt "
Thiên Sơ nói rồi xòe tay ra tạo ma pháp giam cầm Lăng Vũ lại , hắn trầm mặt sau đó nhướn mày cười lạnh lẽo
" Bà có năng lực đó ? "
Xoẹt !!!! Rầm
Không khí như bạo nổ khiến ma pháp giam cầm bị vỡ tung , Thiên Sơ lùi lại tránh đi những mãnh vỡ.

Khi nhìn lại đã không thấy ai , thở dài
" Ma thuật hư vô ? "
" Như vậy là xong "
" Cảm ơn ...!Louis ...!"
Thiên Sơ gật đầu nói , âm thanh vẫn vang vọng khắp nơi không xác định
" Chuyện nhỏ , những thứ còn lại bà tự xử đi "
______________________________
Trong bóng đêm vô tận ấy , lần nữa Băng Du bị giam lại.

Bàn chân mệt mỏi bước đi với đôi mắt vô hồn và lạnh tanh
" Ha ha haaaa~ ...!đáng đời ...!đáng đời ...!"
Tiếng cười trào phúng chế giễu , Băng Du nâng mắt mấp máy
" Ai ? Ra đây ...!"
" Ha ha~ ...!ta hận ngươi ...!Almira ...!hận ngươi ...!"
" Ha~ ...!có nhiều kẻ căm ghét ta nhỉ ? "
" Chết đi ...!hãy chết đi "
Một bàn tay vô hình bóp cổ cô ta , âm thanh thù hận cùng cực.

Băng Du khó thở , mi mắt giật nảy dần nhắm lại ...
" Băng Du ...!cậu tỉnh đi ...!Du Du ...!"
Âm thanh gấp gáp kêu lên bên tai , đôi mắt bật mở lộ ra một màu xanh lam nhạt.

Nhìn qua liền thấy Fry đang lo lắng bên cạnh lay cô ta
" Cậu có sao không ? Tớ thấy sắc mặt cậu rất nhợt nhạt "
" ...!"
Băng Du nhìn lên trần nhà im lặng như kẻ vô hồn , Mira đứng ngoài cửa lo lắng mà nước mắt tuôn rơi.

Dù ai hỏi thăm gì Băng Du cũng chỉ im lặng ...!Thịnh Uy Hỏa và Niêm Liễn khi tỉnh dậy đã sớm đi đánh nhau ở sau vườn.

Tâm tình mọi người gần như bị nhấn chìm , Cẩn Duệ vu.ốt tóc Băng Du , nói
" Em đừng sợ , có chúng ta ở đây rồi "
" ...!"
" Tiểu Du , xin em hãy nói gì đi ...!đừng như vậy ...!"
" ...!"
" Tiểu Du , chúng ta cần em ...!"
" ...!"
Cẩn Duệ nhìn qua lắc đầu , Clyn đi lên mỉm cười
" Em ăn gì không ? Chị làm cho em ăn ? "
" ...!"
" Tiểu Du , chúng ta đã có cơ hội thắng.

Nữ Thần Ritti đã chỉ dẫn cho đại trưởng lão "
" ...!"
Cô ta vẫn im lặng không nói một lời , đôi mắt trống rỗng không cảm xúc như đang ở trong thế giới riêng biệt của mình.

Không nghe lọt một lời nào của họ ...
________________ ______________
" Thần nhi ...!con đi an ủi tiểu Du đi "
Hoàng Hậu Mira nhìn con trai lớn của mình đang ngồi dưới gốc cây , nói.

Thịnh Phong Thần không quan tâm vẫn nhìn về xa xăm
" ...!"
" Con bé rất thích con , con ...!con có thể cưới nó không ? "
" ...!"
" Mẹ ...!mẹ biết là rất thiệt thòi cho con ...!N ...!nhưng ...!chỉ như vậy mới cứu rỗi được Thánh Quốc Kỵ Sĩ Bạc của chúng ta ...!Còn có rừng Finic và các nhân thú nữa ...!Xin con ...!Băng Du là tia sáng sự sống của chúng ta "
" ...!"

Mira nước mắt chảy dài nhìn hắn nói , Thịnh Phong Thần vẫn im lặng.

Đôi mắt sau mặt nạ liếc qua mẹ mình , bà thấy vậy liền khuyên bảo
" Con có thể cùng kề vai sát cánh bên con bé , Băng Du nó yêu con.

Chỉ cần có tình yêu nó sẽ sống dậy ...!vì vậy mẹ xin con ...!"
" ...!"
Bà vẫn chỉ nhận được sự im lặng lạnh lùng của hắn , bà biết cho dù hắn đồng ý thì cuộc chiến kia hắn cũng sẽ bị lôi vào.

Vì Niêm Liễn yêu Băng Du , bà làm như vậy là quá ích kỷ và không tốt đẹp chút nào ...
Đành ngồi xuống nền cỏ mệt mỏi , bọn họ dường như đã bị đưa vào con đường bế tắc.

Không thể tìm ra lối thoát , càng khiến tâm trạng họ ngày một tệ hơn , giống như ...!họ đã hoàn toàn trở thành kẻ mù ...
_______________________________
" Cái gì ? Lăng Vũ là người của phù thủy đen ? "
Cẩn Duệ kinh ngạc hỏi , Thiên Sơ gật đầu.

Kỳ Anh nâng gọng kính nói
" Vậy mọi việc đều do hắn làm ? "
" Ta không rõ , nhưng ta khẳng định một điều ...!Chúng ta đã từng bước một đi sâu vào một kế hoạch dựng sẵn.

Một kế hoạch mà khiến chúng ta trở nên ngu ngốc "
Thiên Sơ đan hai tay vào nhau ngồi trên ghế , chiếc bàn tròn hội nghị trở nên có chút lạnh lẽo.

Pharan nhíu mày
" Phù thủy đen thông minh như vậy ? Hay là có sự trợ lực từ bên ngoài ? "
" Không rõ , nhưng cái thế lực kia rất đáng ngờ ...!Có lẽ bọn chúng đã âm thầm cấu kết với phù thủy đen "
" Vậy chúng ta nên làm gì ? Chúng ta đã hoàn hảo mà sập bẫy "
Pharan nhìn qua hỏi , không khí bắt đầu lặng lại.

Một cỗ cảm giác ngột ngạt đến khó thở , Thiên Sơ nhắm mắt
" Chúng ta cần tìm ra điểm mấu chốt , bọn phù thủy đen có thể sẽ tấn công chúng ta vào một ngày không xa.

Trận chiến lớn này sẽ là thảm cảnh , chúng ta cần đi đến nơi chấn giữ cả thế giới này.

Tam đại bảo vật ...!"
" Vậy còn Băng Du ? "
Thầy Lran nhấp trà liếc mắt hỏi , Kỳ Anh nâng gọng kính
" Công chúa tất nhiên phải cùng đi "
" Phải !! Tinh thần suy sụp , nhưng con bé nên biết đâu mới là điều quan trọng "
Thiên Sơ đôi mắt kiên nghị khiến mọi người nhìn nhau khó hiểu , cô nhấp tách trà cảm nhận hương vị đắng chát thơm lừng
Ha~ ...!vậy cho ta xem xem ...!
______________________________
Khoảng trời tuyết vẫn cứ như vậy mà rơi , không có dấu hiệu dừng lại.

Bọn cô mỗi người khoác một chiếc áo bông ấm đứng bên ngoài cổng trường.

Lần này Thiên Sơ cũng đi theo , cả Hoàng Hậu cũng không yên tâm về hai đứa con trai nhỏ của mình mà cầu xin đi cùng
Thịnh Uy Hỏa và Niêm Liễn vẫn như tử địch , không hợp mắt liền bất cứ lúc nào cũng có thể lao vào quyết chiến khiến cho toàn thân bị thương.

Sức lực cạn kiệt mới dừng lại , ngang tài ngang sức , điều này khiến nhiều người lo sợ.

Kỳ Anh và Clyn ở lại bảo hộ ngôi trường với An Nguyệt trưởng lão và các giáo viên.

Học sinh xung quanh nhìn nhau , đồng loạt quỳ xuống trước Băng Du vẫn đang bơ phờ hô
- CÔNG CHÚA ALMIRA ...!ÁNH SÁNG CHÓI LÓA RỰC RỠ CỦA MARVELOUS ...!LÀ NIỀM HI VỌNG CỦA SỰ CỨU RỖI ...
Âm thanh gần như bao phủ cả khoảng trời , đôi mắt Băng Du vẫn một sạm màu xanh lam không cảm xúc.

Thiên Sơ mỉm cười bất đắc dĩ , quay người
" Đi thôi "
Vì là Thánh Địa cho nên không ai được phép dùng dịch chuyển , chỉ có thể đi từng bước chân.

Nền tuyết trắng ấy đã in hằn dấu vết của họ , một mảng trắng xóa nhòa dần bao phủ lấy những thân ảnh mỏng manh.

Nó liệu sẽ là sự bắt đầu ...!hay kết thúc đây ??
____________ ____________
" Tiểu Du , con ăn đi "
Mira đưa qua cho cô ta một cái bánh , Băng Du đưa tay nhận lấy không nói gì gặm ăn.

Đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không , bà thương xót vu.ốt ve mái tóc con bé.

Sau đó nhìn đến chỗ Niêm Liễn và Uy Hỏa đang đánh nhau phía xa , tuyết bay lên phấp phới như một mảng sương mù dày đặc ...
Cô lạnh nhạt ngồi một bên , thân mình mặc cái áo bông trắng ấm áp.

Uống một chút nước , nhìn lên khoảng trời đã bắt đầu ngã chiều.

Hoàng hôn ấm áp chiếu rọi so với cả quang cảnh đầy tuyết này vẫn mang theo cái lạnh giá , hai thứ trái lập tạo nên sự đẹp đẽ diệu kỳ.

Nhưng lại khiến người ta ngạt thở ...
" Ngạo Cơ , con ăn chút gì đi "
" Không cần "
Thiên Sơ gật đầu nhìn cô , sau đó hỏi
" Chuyện Lăng Vũ ...!"
" ...!"
" Con có biết không ? "
" ...!"
Cô im lặng nhìn về phía xa , Cẩn Duệ tức giận
" Cô như vậy là có ý gì hả ? Cô biết rồi có phải không ? "
" Phải "
" Ngân Linh Ngạo Cơ "
Cẩn Duệ tức giận đứng lên nhìn vẻ mặt bình tĩnh có chút nhợt nhạt của cô , Can nhìn qua kéo tay cô ta khuyên bảo
" Em bình tĩnh lại "
" Em làm sao bình tĩnh , cô ta rõ ràng đã biết tại sao còn không nói chứ ? "
" Nói ? Nói cái gì ? Có Lăng Vũ hay không cũng đâu ngăn cản được việc phù thủy đen tấn công ? Trừ khi hắn muốn tìm kiếm bí mật gì đó "
Cô lạnh nhạt nhìn qua Thiên Sơ , gương mặt bình thản khiến tiểu Bát Đản sợ hãi liếc lên ...
[ Ký chủ tinh ranh quá ...!]
Thiên Sơ ngẩn người sau đó bất đắc dĩ thở dài , Cẩn Duệ nghi hoặc nhìn qua
" Trưởng lão , cô ta có ý gì ? "
" Không có , ngồi xuống đi "
Cẩn Duệ cắn môi sau đó mang trong lòng sự hỗn tạp mà ngồi xuống , đôi mắt liếc qua cô mang theo căm ghét.

Thịnh Phong Thần ngồi cách một khoảng uống nước , đôi con ngươi đen láy lạnh như băng nhìn vào nền tuyết trắng.

Mira dịu dàng nói
" Con qua cản hai đứa em lại đi "
" Kệ chúng "
" ...!Thần nhi , con làm sao vậy chứ ? Con muốn hai đứa em của mình tự sinh tự diệt sao ? "
" ...!"
Thịnh Phong Thần không quan tâm nhắm mắt lại ngồi thiền , Mira ngẩn người hạ mi mắt che đi sự hỗn loạn và sợ hãi.

Màn đêm dần buông , mọi người đi được một đoạn xa.

Tất cả cỏ xanh đều đã bị vùi lắp , cả cây cối cũng có tuyết bao phủ lên , họ giống như đang lạc vào một thế giới khác không có sự sống vậy ...
" Băng Du ...!con có mệt không ? Để dì kêu Liễn nhi cõng con "
Mira nắm lấy tay đang đeo găng của Băng Du , cô ta im lặng nhẹ lắc đầu.

Niêm Liễn ở phía sau nhìn đến bóng dáng nhỏ nhắn đó , trái tim từng trận co rút.

Đôi con ngươi hung ác sau mắt kính liếc qua Uy Hỏa ...
" Ha ha ...!làm sao ? Đêm đó cô thật sự khiến tôi sung sướng đó "
Âm thanh Thịnh Uy Hỏa mang theo trào phúng , đôi mắt không mấy thiện cảm nhìn vào Băng Du.

Cẩn Duệ siết tay đi lên , bàn tay tạo kiếm gió chém xuống chỗ hắn .
Vụt !!! Đoàng
Nhưng rất nhanh Cẩn Duệ bị thần thú Fire đá ra xa , nó bay đến bên vai Uy Hỏa liếc mắt.

Mira cắn môi nổi giận

" Con im ngay cho mẹ "
" Hừ ...!nói không đúng sao ? "
Đôi mắt Băng Du hiện lên tầng tầng băng lãnh , sau đó là tuyệt vọng hơi khom lưng nôn ói.

Cỗ cảm giác kinh tởm kí.ch thích từng dây thần kinh trong cơ thể cô ta , khiến cô ta buồn nôn vô cùng.

Fry lo lắng vỗ lưng , Thịnh Uy Hỏa nhếch mép
" Chậc chậc ...!không chừng có thai với tôi đó , kỹ thuật của tôi rất đỉnh nha "
Mira vung tay muốn tát hắn , nhưng bị Thịnh Uy Hỏa bắt lấy quăng ra không nể tình.

Niêm Liễn siết chặt nắm đấm hiện lên gân xanh , lao đến vung cây kiếm vừa xuất hiện
Rầm !!!
Tuyết trắng bị chẻ ra làm hai , Thịnh Uy Hỏa kịp thời nhảy ra.

Bàn tay xuất hiện thanh kiếm với ngọn lửa , cả hai lao vào đánh nhau.

Hai con thú cũng chẳng ở không , trận chiến giữa hai cặp người và thú phá lệ oanh động ...
Cô liếc qua , sau đó nhìn tiểu Bát Đản đang nằm trong lòng mình cuộn tròn lại.

Vu.ốt vu.ốt bộ lông trắng mềm mượt , nó đã bao phủ kết giới để giảm đi cái lạnh giá .
" Sao không về ? "
" Không ...!con rắn thúi đáng ghét.

Ta giận rồi "
Mặt tiểu Bát Đản phồng lên dụi vào tay cô , cô mỉm cười nhạt.

Ngồi cách biệt một bên nghĩ ngơi , nhìn qua Thịnh Phong Thần ngồi cách đó không xa liền chống tay lên đùi nâng cằm hỏi
" Sao không an ủi Băng Du ? Cô bé sẽ thấy tốt hơn "
" ...!"
" Gì đây ? Sao im lặng thế ? "
Cô mỉm cười chế giễu nhìn góc cạnh gương mặt tuấn mỹ của hắn , chiếc mặt nạ bạch ngân có chút sáng lên hòa vào màu trắng xung quanh.

Hắn liếc qua đôi con ngươi sâu thẳm , âm thanh lạnh như băng
" Đó là điều em muốn ? "
Cô nhíu mày lại nhìn hắn đang đứng lên đi ra xa , không quan tâm cái gì.

Hạ mi mắt che đi sự nghi hoặc , từng đốt ngón tay vu.ốt ve lông tiểu Bát Đản ...
Mọi thứ thật yên tĩnh , tất cả gần như chìm vào giấc ngủ.

Đêm nay bầu trời không có ánh trăng , nhưng lại trãi đầy các vì sao sáng thật mĩ lệ , dãy tinh tú lấp lánh kia chiếu rọi cả khung trời đêm đen láy.

Ai nấy đều mệt mỏi vì chuyến đi dài , liền nhanh chóng đi vào mộng sâu ...
Hai mắt Băng Du khẽ run , cảm nhận sự ngạt thở khiến cô ta bừng tỉnh.

Ngồi dậy một cách vô hồn không gây ra tiếng động gì , đôi con ngươi chuyển dời nhìn quanh với một màu trắng xóa.

Ánh sáng từ phía trên khiến cô ta có thể nhìn thấy khung cảnh xung quanh một cách mông lung.

Đôi mâu quang xanh lam co rút lại nhìn cảnh tượng ở khá xa kia ...!Trái tim như co thắt từng đợt ...
Thịnh Phong Thần đang ôm lấy cơ thể cô đang ngủ , như sợ cô lạnh mà cởi bỏ áo choàng của mình ra đắp lên thêm.

Giữa khuya ...!đã không còn ai thức để nhìn cảnh này ...!Không , phải nói là có hai người còn thức ...!Đó là Băng Du và Hoàng Hậu Mira ...!Bà cũng đưa mắt lén nhìn ...
Hắn đưa tay vu.ốt ve gương mặt có chút trắng của cô , đôi mắt vẫn lạnh lùng như vậy nhưng lại chứa chan hình bóng cô trong đó.

Hôn nhẹ lên trán cô sau đó cho cô tựa vào lòng mình mà ngủ ...!bản thân hắn cũng dựa vào một gốc cây nhìn lên đêm đen ...
Hoàng Hậu Mira nhíu mày thương tâm , vẫn nằm trên tuyết không động đậy.

Nhưng khi thấy Băng Du cũng đang ngồi cách đó không xa chứng kiến liền trong lòng nhảy dựng , đôi mắt Băng Du hiện lên tầng tầng hơi nước.

Sau đó nhắm lại hạ người nằm xuống vách đá cảm nhận cái đau đớn ầm ỉ đang lộng hành nơi ngực trái ...
Sáng hôm sau , khi họ tỉnh lại đã chẳng thấy Thịnh Phong Thần đâu.

Cô hơi dụi mắt ngáp nhẹ một cái , ôm tiểu Bát Đản đang cuộn tròn trong túi áo của mình lên.

Cẩn Duệ nói
" Hôm nay chúng ta sẽ vượt qua vùng thung lũng , nên cẩn thận "
Sau khi ăn chút gì đó , bọn cô liền tiếp tục lên đường.

Thịnh Uy Hỏa và Niêm Liễn vẫn tiếp tục đánh nhau thừa sống thiếu chết , ai nấy cũng mặc kệ không quan tâm nữa.

Mira trên đường đi luôn len lén nhìn qua Băng Du , cô ta sắc mặt vẫn như vậy trắng bệch vô hồn.

Dời tầm mắt nhìn qua cô , rồi âm thầm thở dài ...
" Dừng lại ...!phải cẩn thận "
Thiên Sơ nhìn qua nói , một cái khe rãnh lớn sâu thăm thẳm lộ ra.

Tuyết trắng trên đất rơi xuống , mọi người nhìn quanh sau đó thận trọng đi từng bước.

Nơi đây chỉ cần trơn trượt một chút liền sẽ té ngã
Vụt !!!! Rầm
Một bóng dáng bỗng từ phía dưới lao lên , khiến bọn cô phút chốc lùi lại phía sau.

Mọi người khi định hình nhìn lại thì thấy đó là một con quái vật toàn thân màu trắng , đôi mắt sắt bén nhìn đám người phía dưới.

Ngửa cổ
" Grầm ...!"
" Sơn Dương ? "
Thiên Sơ kinh ngạc lùi lại , nhìn con quái thú đang tỏ ra tức giận.

Cẩn Duệ nghi hoặc
" Là cái gì ? "
" Sơn Dương có thể thay đổi màu lông theo từng mùa , là cự linh thú của Nữ Thần Ritti được trú ngụ ở nơi này để chấn giữ.

Nó rất hung mãnh "
Thiên Sơ giải thích , Can nhìn lên sau đó cất giọng nói uy nghiêm
" Chúng tôi muốn vượt qua để đến chỗ bảo vật , xin hãy tránh đường "
Con quái thú liếc xuống , thân mình to lớn với cánh tay dài để dưới đất như con khỉ.

Tức giận gầm lên nói
" Các ngươi muốn qua ? Phải đánh bại ta "
Cẩn Duệ nheo mày , sau đó hai tay đập lại mạnh mẽ
" Lốc Phong ...!"
Một cơn lốc nổi lên , Sơn Dương nhìn qua sau đó gầm lên quơ tay mạnh mẽ.

Phút chốc đã phá vỡ được ma pháp của Cẩn Duệ.

Thiên Sơ nheo mày đang định tấn công thì một ngọn bạch hỏa nhỏ đã bay lên
Phựt !!!!
" GRỪ ...!Cái ...!cái gì đây ? "
Sơn Dương kinh hãi nhìn cánh tay đang bị thiêu của mình , cô lạnh nhạt
" Tránh "
" Được ...!được ...!"
Nó gật đầu sau đó nhảy xuống khe rãnh , Thiên Sơ nhìn qua mỉm cười nhẹ sau đó nắm lấy tay Băng Du .
" Chúng ta đi thôi "
Đám người thành công tiếp tục đi , nhưng khi đến gần chuẩn bị cưỡi chổi bay qua thì ...
Roẹt !!!!
Mặt đất nứt thành từng đường , bọn cô không kịp trở tay.

Vài lỏm tuyết rơi xuống vực sâu thăm thẳm , Can đỡ lấy Cẩn Duệ chuẩn bị ngã , ôm cô ta lại sau đó nhìn về không trung .
Rầm !!!!
Những quả cầu ma pháp đen phóng xuống , đám phù thủy lơ lửng trên không trung cưỡi chổi bay đến.

Thiên Sơ kinh ngạc vươn tay
" Detention ( Giam cầm ) "
Đám phù thủy đen bị ma pháp trói chân , quả cầu bao phủ bọn chúng sau đó mạnh mẽ lao thẳng xuống vực sâu.

Niêm Liễn bế Băng Du lên , sau đó phóng lên từng dãy đất chạy qua bên kia.

Mira cũng được Thiên Sơ dìu đỡ , cẩn thận chạy đi ...
Xoẹt !!!!
Fry đưa hai bàn tay , muốn khống chế ma pháp đất nhưng không thành.

Chỉ còn cách lập lững nhảy ra , khe rãnh sâu càng ngày càng mở rộng.

Cô hơi nhướn mày , nhảy bật lên lộn vòng trên không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống không chút trở ngại.

Thiên Sơ nhìn lại
" Các con có sao không ? "
" Không ạ "
Cẩn Duệ hơi đỏ mặt đứng xuống đất lắc đầu , Can đưa tay gãi mặt cũng hơi phiếm hồng của mình.

Mira nhìn qua Băng Du , lo lắng
" Tiểu Du , con ổn chứ ? "
" ...!"
Cô ta im lặng , gật nhẹ đầu nhìn ai nấy quan tâm hỏi han cô ta.

Đôi mắt như hữu như vô dừng lại trên thân ảnh Thịnh Phong Thần mà hiện lên tia thất vọng ...!Mira nhìn thấy liền ngẩn người ...
Thời gian cứ trôi qua , bọn cô vẫn đi trong tuyết lạnh.

Mọi thứ dường như rộng lớn vô cùng , một màu trắng như thế khiến họ dần mệt mỏi.

Cẩn Duệ nhìn qua nheo mày hỏi
" Trưởng lão , sao chúng ta không cưỡi chổi ? "
" Không được , phải đi từng bước mới có lòng thành "

Thiên Sơ liếc qua uy nghiêm , bọn họ quyết định ngồi nghĩ một chút.

Cô đưa tay vu.ốt mái tóc của mình , Mira đi đến trước mặt cô
" Con nói chuyện với ta một chút "
Cô nhướn mày sau đó đứng dậy , cùng bà ta đi ra một khoảng khá xa.

Đôi môi hơi câu lên , hỏi
" Có chuyện gì ? "
" Con ...!con có thể rời xa Thần nhi không ? "
" Hử ? Người nói gì , ta không hiểu ? "
" Ý ...!ý của ta là ...!con hãy giúp ta khuyên Thần nhi ở cạnh Băng Du "
" Ha ...!ta không là gì cả , khuyên thế nào ? "
Cô nhìn gương mặt có chút bất đắc dĩ của Mira mà cười nhạt.

Bà cúi đầu nheo mày
" Chỉ cần con nói , Thần nhi sẽ làm mà.

Băng Du như vậy ...!thật sự ...!"
" Xin lỗi , ta không làm được.

Người là mẹ anh ta , vậy việc đó là do người nói chứ ? "
" Ta không thể khuyên nó , Thần nhi ...!tuy bề ngoài rất lạnh lùng ...!nhưng trái tim nó chứa hình bóng của con ...!nó ...!nó sẽ nghe lời con "
Mira đau khổ nhắm lại đôi mắt , cô nhìn đến bà ta hơi hé môi.

Nhưng chưa kịp nói gì đã bị một âm thanh lạnh lùng tức giận vang lên phía sau
" Con không cần , không cầnnnn ...!"
Tiếng nói gần như gào lên mang theo nghẹn ngào cùng uất ức , hai người nhìn lại liền thấy Băng Du đang hai hàng nước mắt từ sau cái cây bước ra.

Mira kinh ngạc đi tới
" Tiểu Du con ...!"
" Đủ rồi , dì là đang bố thí tình cảm cho con sao ? Con không cần , còn chị nữa ...!Chị thật hạnh phúc nhỉ ? Tại sao ...!tại sao lại như vậy chứ ? Ông trời thật không công bằng , không công bằng "
Âm thanh Băng Du mang theo thống hận , hai nguồn ma pháp lửa và băng bỗng phựt lên lơ lửng bay lượn giữa trời quang khiến Mira hoảng hốt.

Băng Du đưa hai tay ôm đầu , nước mắt chảy xuống nền tuyết rồi căm hận chỉ tay về phía cô
" Chị đã chúc phúc cho tôi mà ? Sao bây giờ người anh ấy yêu lại là chị ? Đồ dối trá , chị tin tưởng sức mạnh của tôi lắm sao ? Chị nhìn đi , bây giờ thân xác tôi tàn tạ thế này.

Là do chị , tất cả là do chị ...! Tại sao ? Các người đều muốn tôi bảo vệ các người , nhưng rồi sao không ai bảo vệ tôi ? Các người tin vào tôi ? Vậy các người có thể bỏ rơi tôi hay sao ? Tại sao ...!lúc đó nổi đau khi bị dày vò thân xác , các người có hiểu được hay không ? HẢ ???? "
Băng Du gào lên trong cơn tuyết , xảy ra hiện tượng tuyết lỡ.

Âm thanh ầm ầm vang lên , cô ta bây giờ như người điên nhìn qua phất tay một cái.

Tuyết liền hóa thành băng dừng lại hiện tượng đang sắp vùi chôn bọn họ , trào ra giữa không trung.

Đám người Thiên Sơ kinh hãi nghe thấy liền chạy qua , Băng Du căm giận nói
" Tại sao tôi phải bảo vệ các người chứ ? Vương Quốc này sống hay chết đều đâu liên quan tới tôi ? Nếu tôi không đến đây thì tôi đâu phải ghánh chịu tai ương thế này ? Nếu tôi không phải là công chúa thì tôi đâu cần phải chịu khổ đau ? Các người là đồ lừa gạt , độc ác ...!Cút ...! cút hết điiii ...!tôi không muốn nhìn thấy các người "
Âm thanh gào lên như muốn rát cả cổ họng , hai luồn ma pháp như bành trướng giữa không trung.

Hóa băng tất cả phạm vi nền tuyết cách 100 dặm trở lại , mọi người sững sờ.

Cẩn Duệ nhìn qua cô tức giận
" Cô đã làm gì kí.ch động em ấy vậy hả ?? "
Cô nhún vai tỏ vẻ vô tội càng khiến Cẩn Duệ nổi điên , đôi mắt đỏ như máu nhìn qua thân ảnh đang dang tay cười trong nước mắt.

Bước chân loạng choạng như lúc nào cũng có thể ngã , đáy mắt cô xẹt qua tia chế nhạo cùng khinh bỉ rất nhanh.

Không một ai có thể thấy được ...
Ha~ ...!thật đáng buồn ...!cũng không thể nào vượt qua được ...!
Thiên Sơ đi đến nắm lấy tay cố gắng khuyên can Băng Du , Niêm Liễn siết chặt tay sau đó hai mắt hằn tơ máu.

Tay xuất kiếm lao về phía Uy Hỏa , cả hai lại bắt đầu cuộc tử chiến khiến cục diện càng rối ren
" Hai con đừng đánh nhau nữa mà ...!"
Mira nước mắt chảy dài nhìn Băng Du rồi lại nhìn hai đứa con của mình , đôi mắt Thịnh Phong Thần vẫn một mảng lạnh băng sau mặt nạ dựa vào gốc cây khoanh tay đứng nhìn .
" Con bình tĩnh lại đi mà ...!Almira "
" Ha ha haaa ...!tôi không quan tâm nữa ...!các người sống chết không liên quan tới tôi ...!Biến đi ...!các người biến đi ...!ha ha haaaa "
Băng Du hất tay Thiên Sơ ra cười khàn nói , ngửa cổ lên nhìn những bông tuyết đang lấp lánh rơi xuống.

Xoay vòng tròn tựa như đang khiêu vũ
Roẹt !!!
" Ây nha~ ...!thật là náo nhiệt nha~ , từ xa ta còn tưởng là đang mở hội chơi đùa ấy chứ~ ...!"
Âm thanh mềm mỏng vang lên trước sự hỗn loạn mang theo ý cười , mọi người nhìn lại liền kinh ngạc khi thấy mĩ nhân đang bay lơ lửng giữa khung trời.

Dãy lụa phất phơ trong gió tựa như tiên tử , diễm lệ xinh đẹp trong cơn tuyết trắng ...
" Lại là ngươi ? "
" Ha ha~ ...!kỳ quá nha ...!ngươi nhớ ta sao ? "
Nhất Khuynh điệu đà đưa tay che miệng cười nhìn Thiên Sơ đang nheo mày , đôi mắt cong lại mang theo tiếu ý chế giễu khiến Cẩn Duệ tức giận.

Nhớ lại mối thù giết thú mà đôi mắt như sắp ngấn lệ , trong cơn giận dữ không thể khống chế mà lao lên
Vụt !!!!
" The binding of the wind ( Sự trói buộc của gió ) "
Một dây xích gió vô hình từ tay Cẩn Duệ , Nhất Khuynh nhướn mày sau đó dùng lụa đánh bay cô ta.

Cẩn Duệ mạnh mẽ tiếp đất , Nhất Khuynh mỉm cười chưa kịp nói gì đã thấy vòng eo mình bị siết lại bởi cơn gió vô hình.

Xung quanh khắp phía đều có những dây xích khó thấy , Cẩn Duệ nhếch môi , Nhất Khuynh thấy vậy liền híp mắt tạo thành một đường cong
" Ha~ ...!một thời gian không gặp , có tiến bộ nha~ ...!"
Rầm !!!
Nhất Khuynh nhẹ xoay người liền đã phá hủy tất cả , tiếng nổ vang vọng cả không trung.

Nàng ta sau đó lấy thế mà phất tay múa , Thiên Sơ kinh hãi
" Nhắm mắt lại "
Bọn họ nhắm mắt lại , Nhất Khuynh hơi ủy khuất mỉm cười
" Kỳ nha~ ...!người ta khiêu vũ đẹp như vậy mà không muốn ngắm hay sao ? "
Âm thanh dãy lụa trong gió thật êm tai , đôi mắt liếc xuống nhìn Băng Du đang co rút đồng tử nhìn mình.

Dãy lụa đi qua , siết cả người cô ta lên lơ lửng .
" Ah ...!"
Băng Du kêu lên đau đớn , muốn dùng ma pháp nhưng lại không thể đốt cháy dãy lụa.

Nhất Khuynh đưa chân lên ngã người , sau đó xoáy vòng quăng Băng Du lên cái tảng băng khi nãy cô ta đông cứng
ẦM !!! CHOANG
Mọi người mở mắt ra nhìn qua , Mira lo lắng chạy tới nhưng cũng thuận đà bị dãy lụa quất thẳng đập mạnh vào cây mà ngất xỉu.

Thiên Sơ đang muốn chạy lên tấn công , thì thân thể cứng đờ.

Không thể dời mắt trước mị lực cùng điệu vũ làm say lòng người kia.

Cô híp lại đôi mắt đỏ như máu , nhìn qua chỗ Thịnh Phong Thần đang nhắm mắt khoanh tay dựa vào cây ...
" Ái chà~ ...!lần này nên chơi đùa thế nào nhỉ ? "
" Ngươi muốn gì thì cứ nhắm vào ta , tha cho tiểu Du "
Thiên Sơ mấp máy môi nói , đôi mắt hiện lên sự cương nghị và mê mang hỗn tạp như đang đấu đá.

Nhất Khuynh vu.ốt lọn tóc của mình
" Ha ha~ ...!ta bây giờ đã phục tùng Nữ Hoàng của Sarat , ngươi nói xem ta đến đây để làm gì ? "
" Ngươi ...!"
" Àh mà ...!ta đang rảnh rỗi , sẽ chơi đùa một chút "
Nhất Khuynh nói rồi bay đến bên cạnh Can nãy giờ bất động , hai mắt có chút mê mang xen kẽ một tia thanh tỉnh.

Bàn tay lả lướt đưa lên vu.ốt ve khuôn ngực săn chắt cùng gương mặt hắn , cái lưỡi lè ra liế.m nhẹ vành môi đỏ mọng của mình ma mị
" Thật kiên nghị ah~ ...!rất hợp khẩu vị của ta nha~ "
Cẩn Duệ tức giận siết chặt tay , đôi mắt Nhất Khuynh liếc qua cười giễu.

Thân thể mềm mại như muốn trụ bám lên cả thân người Can , Cẩn Duệ quát
" Cút khỏi anh ấy "
" Ha ha~ ...!không ah~ ...!"
Nhất Khuynh nói rồi bàn tay năm ngón hơi nhọn màu hồng chạm vào cơ ngực săn chắt sau lớp áo , hôn nhẹ lên sườn cằm của hắn.

Can liếc xuống , hai má hơi ửng hồng nhìn vào đôi mắt đưa tình của nàng ta.

Nhất Khuynh cong môi
" Tim ngươi đập thật mạnh nha~ "
Phập !!!!!!
Máu tanh văng ra khắp nơi , đôi mắt Cẩn Duệ co rút lại nhìn trái tim đỏ máu nhiễu xuống từng giọt đỏ thẳm , nền tuyết cũng thấm ướt một mảng.

Nhất Khuynh mỉm cười nhẹ liế.m môi , bóp nát trái tim để nó từ từ rơi xuống đất.

Thân thể Can khụy gối , đôi mắt mở lớn nhìn xuống cái lỗ nơi ngực trái đã trống không hiện ra máu thịt bên trong.

Đôi con ngươi run rẩy nhìn qua chỗ Cẩn Duệ , cố kéo lên nụ cười nhạt rồi ngã mặt xuống nền tuyết nằm úp sấp mà mất đi hơi thở.

Mọi việc quá nhanh , Cẩn Duệ há miệng thở dố.c cảm nhận sự ngột ngạt nơi lồng ng.ực .
" Ahhhhhhhh ...!!!!! "
Âm thanh tiếng hét dài vang vọng cả không trung , Băng Du bị đánh đến thân mình chật vật ngồi trên tuyết run rẩy nhìn thi thể đang dần bị bao phủ của Can ở khoảng cách khá xa.

Nhất Khuynh tà tà cười xinh đẹp , thân ảnh mềm mại lả lướt nhìn hai kẻ đang đánh nhau ở phía rất xa.

Dường như nếu không có sự chấn động cũng không thể phát hiện
" Chậc chậc ...!tới ai nha~ ...!"
Nhất Khuynh liếc mắt , đôi con ngươi nhìn qua Băng Du đang nắm chặt tuyết trong tay.

Mỉm cười nhẹ , định bay qua thì từ bầu trời lóe lên tia sáng.

Sau đó biến mất ...
ĐOÀNG !!!!! ẦM ....

Bình Luận (0)
Comment