Hệ Thống Trùng Sinh Của Tô Ảnh Hậu

Chương 172


Lâm Nguyệt sau khi cảm ơn thì chạy vụt vào sâu trong hang, đôi tai đỏ ửng của cô ấy bị cô phát hiện, cảnh này đúng là giống như hồi trước cô cũng hay ngại ngùng với anh như thế này.
^^ Haizz chưa gì đã bị nhét cầu lương vào miệng là sao ?! ^^ _ cô bất lực nói
Mọi người đi sâu hơn vào trong hang động, nơi đây vừa tối, vừa ẩm ướt, càng vào sâu bên trong lại càng lạnh hơn.
-“ Anh, hay là chúng ta ở đây trú mưa là được rồi ! Đi vào sâu bên trong không biết có cái gì, nguy hiểm lắm ! “ _ cô có chút lo lắng.
-“ Yên tâm, cứ đi tiếp đi, không có gì phải sợ.

Có gì cứ núp sau bổn tiểu thư ! “
Lời nói chưa kịp qua được 1 giây, Lâm Nguyệt đã cảm thấy hối hận rồi ! Một đàn dơi bay từ bên trong hang ra khiến cho cô ấy hồn bay phách tán, ôm chặt lấy Lăng Vân bên cạnh.

Nhưng cô ngay lập tức nhận ra có điểm kì lạ giữa hai người này.

Bình thường Lăng Vân gần như không bao giờ cho người khác giới lại gần mình, huống chi là hành động ôm chặt lấy anh của Lâm Nguyệt, anh ấy không bài xích chút nào sao ? Vậy thì coi như cái nhiệm vụ này của cô cũng khá dễ dàng đi !
-“ Xinnnn lỗi, nãy có dơi...!tôi hơi sợ nên mạo phạm anh rồi ! “ _ Lâm Nguyệt nhanh chóng đứng thẳng dậy, có chút ngại ngùng nói.
-“ Mau đi thôi ! “

Lăng Vân chẳng nói thêm câu nào, thậm chí còn chẳng thấy anh khó chịu hay cáu gắt gì sau hành động ban nãy của Lâm Nguyệt.

Chẳng nhẽ...!hai người này có tình ý với nhau mà chưa nhận ra hay sao ? Lần đầu tiên làm Nguyệt lão của cô thật chẳng dễ dàng chút nào !
-“ Sao vậy ? Ghen tị với bọn họ à ? “ _ anh đột nhiên đi lùi lại về phía sau, thì thầm vào tai cô.
-“ Đâuu có, anh đừng có mà nghĩ linh tinh nữa ! Còn không mau đi tiếp ?! “
-“ Vâng vâng, tuân lệnh bà xã đại nhân ! “
Đúng là luật hoa quả chẳng chừa một ai, giây trước còn nhét cơm chó đầy miệng người khác, giây sau đã bị ném trả rồi ! Đi cùng mấy người có đôi có cặp nhiều lúc cũng khổ tâm lắm a !
Mấy người bọn họ vẫn quyết định đi tiếp vào bên trong, không ngờ sau khi bọn họ vào sâu bên trong lại nhìn thấy được chiếc nhẫn “ Thiên Tâm “ mà hai người mong ngóng nhất.

Nhưng mà, thiên cổ trân bảo lại có thể dễ dàng tìm thấy được như vậy sao ? Có chút không khoa học cho lắm !
-“ Có chuyện gì vậy ? Cô muốn lấy cái hộp to to trên kia sao ? “ _ Lâm Nguyệt đi lên đứng gần cô.
-“ Ừm, rất muốn ! “
-“ Vậy thì lên lấy đi ! Nhưng mà đó chỉ là cái hộp gỗ, lấy về làm gì chứ ? “
-“ Bên trong đó có một chiếc nhẫn được gọi là “ Thiên Tâm “ nhẫn ! “ _ anh giải thích cho Lâm Nguyệt
-“ Nhưng mà làm sao hai người biết bên trong có chiếc nhẫn đó được chứ ? “ _ Lâm Nguyệt khó hiểu.
Thật ra không phải cô không muốn giải thích cho cô ấy nhưng mà cô không biết phải giải thích như nào.

Chẳng nhẽ giờ kể lại chuyện mình trùng sinh sống lại ? Nhưng đối với việc cô được trùng sinh mà nói, càng nhiều người biết sẽ càng gây bất lợi hơn.
-“ Thì...!tôi có xem được trênn một cuốn sách cổ đó mà ! Cô không biết chứ tôi mê mấy món đồ cổ này lắm ! “ _ cô bịa đại lí do trả lời Lâm Nguyệt.
-“ Em muốn lấy nó sao ? Để anh đi lấy cho ! “ _ Lăng Vân đi nhanh đến cái cột đá to, anh tính trèo lên đó lấy chiếc hộp đó xuống cho cô.
Thấy Lăng Vân như vậy, Lâm Nguyệt có chút không vui.

Tuy nói tìm thấy nó dễ dàng nhưng việc trèo lên đó để lấy xuống thì cũng có chút khó khăn.

Huống hồ, cô cứ có cảm giác...!chuyện này sẽ không đơn giản như vậy.

Nếu không thì nhưnngx người được trùng sinh trước đó đã không đến nỗi phải hồn phi phách tán.


Anh cũng cùng quan điểm với cô rằng cần phải cẩn thận hơn.
-“ Lăng Vân, không cần lấy nó ra vội đâu ! Chúng ta quan sát trước đã, tôi sợ sẽ có nguy hiểm ! “
-“ Ừm, tất cả đều nghe em ! “
Bốn người họ quyết định sẽ dừng chân lại ở đây nghỉ ngơi và quan sát tình hình.

Cô và Lâm Nguyệt phụ trách ra cửa hang hứng nước mưa về nấu đồ ăn và uống vì số lượng nước cô và anh mang đi không đủ cho bốn người có thể uống đủ trong mấy ngày sắp tới.

Thế nên bọn họ đã tính trước sẽ hứng nước mưa để đó, bao giờ hết nước uống sẽ có sẵn nước mà uống.
Còn anh và Lăng Vân phụ trách nấu ăn bên trong hang động.

Cũng may anh mang theo cả diêm và bật lửa chứ nếu không mang mỗi diêm đi thì coi như toang.

Mấy hộp diêm để trong túi áo anh đều bị nước mưa làm cho ướt hết.

Anh bèn lấy bật lửa trong balo ra cùng một ít giấy đã chuẩn bị sẵn để châm lửa.

Cũng may balo này chống thấm nước chứ nếu nghe theo lời cô mang mấy cái balo kia đi thì tầm này có khi chỉ còn cái nịt.

Hai người đàn ông ngồi với nhau đúng là im ắng thật đó, cảm giác còn có chút sát khí phóng ra.

Còn hai người phụ nữ ở bên đây, mặc dù lúc đầu không có thiện cảm với nhau cho lắm nhưng mà giờ tiếp xúc một thời gian, hai người họ cũng tự cảm thấy đối phương cũng không đáng ghét lắm.
-“ Chuyện đó....!xin lỗi..

! “
-“ Xin lỗi chuyện gì chứ ? Bổn tiểu thư quên hết rồi, tôi cũng không nhỏ nhen đến vậy ! “
-“ Cảm ơn cô, vậy chúng ta...!“
-“ Chúng ta làm bạn đi ! “
Chưa kịp để cô nói hết câu, Lâm Nguyệt đã nhanh nhẹn mở lời trước.

Tính cách của Lâm Nguyệt phóng khoáng, dễ tính, cũng là một người khá gần gũi.

Chỉ có điều trước nay cô âyys không bộc lộ ra bên ngoài mà thôi !.

Bình Luận (0)
Comment