Hệ Thống Ngươi Chơi Ta

Chương 6 - Đồ Chơi Chơi Rất Phê

Hai tuần nữa đã trôi qua, từ luyện khí tầng 1 Trấn Đông đã đột phá tầng 2.

Hai tuần này, Lã Phong đã phục hồi sức khỏe hơn trước rất nhiều. Tay chân có chút béo hơn, không còn quá trơ trọi.Sắc mặt cũng tươi sáng lên rất đẹp lão, thể hiện lúc trẻ lão là một soái ca.

Lão cũng nói cho Trấn Đông biết tại sao lại ra nông nỗi này.Nghe xong truyện của lão, Trấn Đống có chút gì đó đau lòng. Có thù như vậy mà không trả thù được, cảm giác ấy bất lực biết bao.

Hắn có hỏi qua hệ thống cách chữa trị, cho lão có cơ hội trả thù. Có thì có rất nhiều cách, nhưng mà hắn nghèo. Nên đành phải để sau này.

Lã Phong từng là thiên tài 30 tuổi hộ giáp cảnh tầng năm. Nên việc chỉ dạy Trấn Đông trong tu luyện không có gì là khó.

Nhờ sự giúp đỡ mà tốc độ tu luyện Trấn Đông đã cải thiện hơn rất nhiều. Kiếm pháp mèo cào của hắn, cũng không làm người khác mù mắt nữa.

Hai nhiệm vụ được giao, cũng đã hoàn thành hết. Hắn lấy skill bị động là kinh nghiệm tu luyện của Lã phong, bất ngờ thay, tiếp thu kiến thức phong phú như vậy nhưng skill cũng chỉ là mức sơ cấp.

Cơ quan thuật là thứ hắn mong đợi nhất cuối cùng cũng về tay, đúng như hắn nghĩ cơ quan thuật rất thần kì. Nhờ nó hắn có thể taọ ra được những thứ bá đạo như hàng nóng.

Đúng vậy

Hãy tượng tượng xem, khi chiến đấu đối thủ xách vũ khí lạnh cận chiến bất chấp nhiều rủi ro. Thì ngươi dùng vũ khí nóng an toàn từ xa, sát thương gây ra mạnh, cảm giác có phải hay không kích thích?

Nguyên liệu thu thập được không nhiều. hắn chỉ có thể tạo ra một loại súng lục phổ thông như kiếp trước.

Cầm lên hàng nóng của mình, ngắm nghía mà cười, thành quả đầu tiên làm ra ai mà chẳng vui sướng chứ?

La Phong ngồi cách đó không xa, ánh mắt kì dị nhìn hắn. Thằng này ngoài tính nết tốt bụng ra, thì tâm trí rất không bình thường.

Ngày nào cũng vẽ vẽ rồi hỏi hắn có đẹp hay không, như lũ trẻ lên ba tập viết khoe với phụ huynh. Rồi đến tối cầm nghịch mấy cái thứ đồ chơi kì lạ lâu lâu còn cười khúc khích. Ngươi có biết hay không ngươi cười trông rất thần kinh?

Bỗng Trấn Đông đứng dựng lên bỉ ổi mỉm cười nhìn lão.

Không tốt không tốt nó lại lên cơn rồi. Tay vịnh ghế gỗ có chút run run, mồ hôi trên trán chảy từng giọt. Lã Phong thì thào ấp úng nói.

-Ta già rồi ngươi đừng dọa ta, rất dễ lên cơn đau tim.

Trấn Đông không để ý , phấn khích nói .

-Lã gia hôm nay ta có đồ chơi rất hay, ta dẫn ngươi đi chơi.

Lã Phong đưa tay ra từ chối.

-Không chơi , không chơi, ta già rồi không hứng thú, ngươi tự đi mà chơi đi.

Trấn Đông thấy thế nhăn mặt lại.

-Lã gia biết tại sao đề kháng người không khỏe không? Vì người không chơi đồ đấy, theo ta.

Thế là hắn lôi Lã Phong một mạch ra sân, nơi đây hắn dựng rất nhiều hình nhân để test súng. Để súng lục lên tay Lã Phong hắn nói.

-Đây gọi là súng một loại “đồ chơi” chơi rất sướng. Lã gia chỉ cần kéo phần này, rồi bóp phần này là sử dụng được. Nhớ nhắm kĩ vào các hình nhân ta để sẵn.

Nghe xong hắn hướng dẫn, Lã Phong bất đắt dĩ thử một lần để không mất lòng nhau.

Đoàng

Bóp lần đầu Lão thấy gì đó sương sướng , một lần chưa đủ đã, lão bóp thêm vài lần, rất nhanh băng đạn đã hết.

Cmn đây là đồ chơi sao? Chơi cũng quá phê.

Nhìn lại đống hình nhân Lã Phong có chút giật mình. Cái này là binh khí ?

Thấy phản ứng này Trấn Đông rất hài long

-Muốn thử nữa không Lã gia, ta còn vài băng.

Nghe vậy Lã Phong có chút ho khan.

-Ừ cũng được, ta cảm thấy chơi cái này ta khỏe lên rất nhiều.

Chơi từ trưa nắng đến chiều mát, nhưng lão Lã gia vẫn rất hăng say bắn, đây có lẽ là lần chơi vui nhất đời lão.

-Cho ta nạp đạn thêm.

-Lã gia à hết đạn rồi để tối ta chế thêm mai lại chơi.

-Không ta muốn chơi bây giờ, ta biết lúc đầu không tốt từ chối ngươi, ta bây giờ thật sự muốn chơi.

Thế mà lại nghiện, đúng là trẻ không chơi già đổ đốn.

-Ta thật sự không còn đạn nữa

-Không biết ra muốn chơi bây giờ. Cho ta, cho ta đi mà.

Lão ngồi lăn lê trên đất ôm chân năn nỉ Trấn Đông.

Hàng xóm thấy ồn ào, lại quần thể ăn dưa hóng chuyện tụ họp.

-Cmn, ta nhớ ngày đầu lão già này còn phản kháng ghê gớm lắm mà. Sao giờ lại đòi…

-Cái này người ta nói là chơi riết nghiện.

-Đừng nói nữa ta buồn nôn, nghĩ đến cảnh tưởng ấy chắc ta gặp ác mộng mất.

-Nghe thôi cũng thấy hoa cúc có chút nhói rồi.

Bình Luận (0)
Comment