Hệ Thống Game Tại Dị Giới

Chương 513

Hoàng Minh lúc này chính xác là đã có mặt tại Tháp trận tầng thứ mười bốn. Sau một thời gian ở cạnh gia đình, hắn cũng nhớ tới quay trở lại Tháp Trận. Trước kia hắn chính là bị thánh ma đánh bật tới Vĩnh Tiên đại lục, nhiều lần muốn sử dụng đá truyền tống để quay lại Lưu Vân Tông mà không dám chắc chắn. Hiện tại đã ở Hoàng Thiên đại lục, Hoàng Minh rốt cuộc cũng tiến tới tầng thứ mười bốn mà trước kia hắn không dám đi tới. Nhớ lại lúc trước tiến vào Tháp Trận, tu vi của hắn chỉ dừng ở kim đan kì, may mắn nhờ vào một loạt kĩ năng đào tẩu mà may mắn qua tầng thứ mười ba do Quách Võ toạ trận. Hắn không dám tiến tới tầng thứ mười bốn thế nên dừng lại. Hiện tại thực lực của Hoàng Minh đích xác đã rất mạnh, vượt tháp hắn có rất nhiều tự tin.

Lúc báy giờ Hoàng Minh không hề hay biết vì hắn quay lại tháp trận đã làm chấn động Lưu Vân Tông. Bước chân của hắn chậm rãi đi vào bên trong tầng lâu này. Càng đi vào trong Hoàng Minh rốt cuộc đã đi hết hành lang dài gần năm mươi mét, cuối cùng cũng chạm tới cửa phòng. Còn chưa bước chân vào, một thanh kiếm đã phóng tới, Hoàng Minh da đầu tê dại không kịp tránh.

Lốc cốc.

Dưới mặt đất lúc này chỉ còn lại một khúc gỗ dài hơn một mét nằm chềng ềnh ra đất. Hoàng Minh trong lúc nguy hiểm đã lập tức sử dụng thế thân thuật.

- Ồ, có chút môn đạo!

Một tiếng nói ngạc nhiên xen lẫn thích thú vang lên từ trong gian phòng. Hoàng Minh lúc này đều đang chấn tĩnh lại, điều tức hơi thở cho bình ổn. Vừa rồi hắn rõ ràng cảm giác được tia tử vong ập đến. Quá đáng sợ, một kiếm kia không ngờ bao trùm vô số áo nghĩa cùng không gian pháp tắc làm cho hắn không thể nào có thể di chuyển nhanh chóng được cho dù đã phát hiện ra kiếm ý từ xa.

- Tiểu tử, tốt qua được màn kiểm tra của ta, tiến vào đi!

Âm thanh khàn đặc vang lên trong gian phòng. Hoàng Minh nghe thấy đều có cảm giác như người này đã từ lâu chưa từng mở miệng nói chuyện, chính là tự nhiên mở miệng liền khục khặc như thế. Hoàng Minh dè dặt từng bước tiến vào gian phòng, hắn không dám lơ là một chút nào cả. Có trời mời biết lão biến thái này còn có thể tung ra ám chiêu gì nữa.

Hoàn Minh khi đã bước qua cửa gian phòng, hắn đều là ngây ngốc đến sợ hãi. Trong gian phòng này, kiếm, thật nhiều kiếm. Có đến cả vạn thanh kiếm lơ lửng ở trên trời. Trước kia tại kiếm thánh học viện Hoàng Minh cũng đã chứng kiến qua một bảo tàng toàn là kiếm rồi, thế nhưng bảo tàng kiếm của Kiếm Thánh học viện so với tầng thứ mười bốn này quả thực là vực thẳm với núi cao a. Thử hình dung tràng cảnh cả vạn thanh kiếm lơ lửng ở trên không thoii cũng khiến người ta phải tê dại đầu óc. Hoàng Minh đã phát hiển a ở giữa trung tâm có một thân ảnh mặc quần áo đạo bào như đạo sĩ. Xung quanh người này một đoàn hơn trăm thanh kiếm đang không ngừng xoay xung quanh. Cảm giác như bọn chúng là một đám hài tử đang hoan hỉ nhảy múa xung quanh một gốc cấy đại thụ vậy.

Thân ảnh kia mờ ảo, thế nhưng Hoàng Minh có thể khẳng định người này đích xác là thực lực khủng bố.

- Tiểu tử, hơn ngàn năm đi qua. Ngươi là người thứ nhất tiến tới nơi này của ta, ha ha ha!

Một tràng cười khản đặc đầy ma mị vang lên, Hoàng Minh có cảm giác như lão già này giốg như một tên yêu sĩ mới đúng. Có chút gì tiên phong đạo cốt của bậc cao nhân đắc đạo đâu. Thế nhưng hắn chỉ dám nghĩ trong lòng như vậy, không dám thất lễ ra mặt:

- Tiền bối, vãn bối Hoàng Minh xin thụ giáo!

Hoàng Minh lễ phép cúi đầu hành lễ. Quách Võ đã nói qua, lão già này không có nói lý lẽ, Hoàng Minh hắn không nên để cho lão ghét. Nếu không hậu quả, quả thực không dám nghĩ rồi.

- Cái chó má gì mà thụ giáo hay không thụ giáo? Tiểu tử thôi, ta nói trước. Một tầng này Tống Thanh Phong ta toạ trấn. Muốn vượt qua tầng này phải chịu ta tấn công trong vòng một giờ.

Tống Thanh Phong bỗng nhiên sửng cồ lên làm Hoàng Minh há hốc mồm. Câu trước còn cười đùa nhẹ nhàng, câu sau lập tức trở mặt quát ầm ĩ. Đây là kiểu người gì chứ. Mà khoan đã, chịu tấn công? Hoàng Minh hắn phải phòng thủ trong vòng một giờ ư?

Hoàng Minh hai chân có chút nhũn ra, hắn liếc mắt nhìn trên bầu trời cả vạn thanh kiếm đang lơ lửng. Bất giác như cảm nhận được sự sợ hãi của hắn, cả vạn thanh kiếm như có linh tính đều hướng mũi kiếm về phía hắn.

- Con mịa nó, vạn kiếm xuyên tim ư?

Hoàng Minh nuốt nước bọt. Lập tức hét lên:

- Tiền bối, ngài nói là ta phải phòng thủ trong vòng một giờ sao?

Tống Thanh Phong cười lớn mấy tiếng, dường như với một màn này đều là vô cùng thích thú.

- Đúng thế, ngươi có thể dùng tất cả mọi thứ ngươi có để phòng thủ. Nếu ngươi chết tại đây, ha ha. Rất tiếc a, chúc ngươi may mắn lần sau rồi!

May mắn lần sau? Hoàng Minh nghe mà muốn cười thảm, vạn kiếm đâm tới còn có thể may mắn sao? Mà khoan đã, được dùng tất cả mọi thứ sao? Hoàng Minh bỗng nhớ tới một vật. Chính xác, trông chờ vào nó a!
Bình Luận (0)
Comment