Hệ Thống Game Tại Dị Giới

Chương 284

Một căn phòng được thắp sáng bởi vô số viên kim châu. Những viên kim châu này được gắn trên tường. Toàn bộ đệ phát ra những tia sáng lấp lánh, ánh sáng chiếu làm căn phòng cũng trở nên rõ ràng. Một thiếu niên mặc y phục màu đen đang khoanh chân điều tức. Mái tóc dài ngang lưng tùy ý thả ra, khuôn mặt nghiêm nghị. Xung quanh hắn hắc khí bao trùm.

- Cốc cốc cốc!

Có tiếng gõ cửa vang lên, thiếu niên hai mắt mở to, lập tức thu công cất tiếng hỏi:

- Ai?

Bên ngoài ngay lập tức có tiếng nói, vô cùng kính cẩn:

- Thiếu chủ, Lão tổ tông cho mời người sang phòng!

- Có chuyện gì sao?

Người bên ngoài cũng không giấu giếm gì nói vào:

- Dường như liên quan đến việc tranh đoạt danh ngạch bí cảnh sắp tới!

- Ồ!

Bên trong thiếu niên hai mắt sáng ngời, thân thể không tự chủ được lập tức đứng dậy. Sát khí ngay lập tức được thu về. Hai bàn tay uốn thành vài hình khiến không gian hơi rung chuyển, sau đó mở cửa đi ra bên ngoài.

- Con bao nhiêu ngày nữa thì tới!

Người trung niên kia cúi đầu nói:

- Dạ, năm ngày nữa thưa thiếu chủ!

Thiếu niên không hỏi thêm gì nữa, theo người trung niên bước đi. Không gian thông đạo không ngờ vô cùng rộng lớn. Khá nhiều người đi lại. Ai lấy đều toát ra sát khí vô cùng. Nơi này, đúng là thế lực sát thủ đệ nhất.

Liên Minh chi đoàn người người đi lại, vô cùng đông đúc náo nhiệt. Trên trời cao thủ bay lượn qua lại không thôi. Chỉ nhìn thôi cũng biết liên minh chi đoàn cao thủ như mây, ngọa hổ tàng long. Lúc này toàn bộ Liên Minh chi đoàn đều rầm rộ bàn tán. Bí cảnh tại Phí Sa Thành, thuộc vào địa bàn quản hạt của Liên minh chi đoàn. Thế nên Liên Minh chi đoàn số lượng đệ tử tham dự đạt tới hai mươi người. Hôm nay các vị Trưởng lão tụ họp bàn tán vô cùng. Không khí sôi nổi náo nhiệt. Một thanh niên chạy vào, hớt ha hớt hải, không kịp ổn định đã hô lên:

- Báo báo báo... Tiểu sư huynh đã luyện đan thành công, tu vi cũng đồng thời tấn cấp!

Câu nói của hắn như một quả lựu đạn làm nổ tung cả không gian. Vô số trưởng lão nhao nhao lên, không ngừng nói hảo. Tiểu Ngư Nhi ba tháng nay được sự cho phép của Lam Thành lão tổ. Toàn bộ dược thảo tài liệu quý hiếm đều được toàn ý sử dụng. Chỉ cần hắn cần thứ gì, đều toàn bộ được cho phép thông qua. Lam Thành vô cùng chiếu cố bồi dưỡng hắn. Tiểu Ngư Nhi một mạch nhốt mình luyện đan, tu luyện. Thiên phú tu luyện cùng luyện đan cực cao, cảnh giới tăng lên như cưỡi tên lửa. Hiện tại gần là một ngôi sao quật khởi sáng nhất liên minh chi đoàn.

- Đại trưởng lão, Năm ngày nữa bí cảnh mở ra. Ta nghĩ hay là không cần cho tiểu tử ấy đi. Tranh đoạt vô cùng hung hiểm, ta chỉ sợ thiên tài này của chúng ta...

Một vị trưởng lão dè dặt nói. Lão còn chưa nói xong, Lam Thành đã giơ tay ngăn lại. Đoạn nói:

- Thiên tài có thể bồi dưỡng, nhưng cường giả phải trải qua vô số trận chiến mới lớn mạnh. Không cần lo lắng. Ta sẽ an bài.

Không gian rừng núi tĩnh mịch, một hang động ánh lên ánh lửa bập bùng, bốn thiếu niên đang ngồi quanh nướng thịt. Tiếng lửa cháy tí tách khá vui tai. Bốn thiếu niên nói chuyện vui vẻ.

- Lão đại, Chúng ta lần này tham gia chỉ sợ không ai có thể là đối thủ rồi!

Một thiếu niên lên tiếng nói. Những người khác đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Dẫu sao bọn hắn thực lực ở trung vị diện này hoàn toàn là đứng đầu trong lớp thanh niên cường giả rồi.

- Đừng có tự cao tự đại, nên nhớ núi cao còn có núi cao hơn. Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Không thể coi thường Trung vị diện.

Một thiếu niên lắc đầu nói. Thiếu niên này mặt mũi vô cùng bình thường, ngũ quan không hề có chút nổi bật nào. Thế nhưng lời nói của hắn khiến ba người còn lại không dám phản bác. Một lát sau, thiếu niên mặt đeo nửa cái mặt nạ kì quái lên tiếng:

- Lão đại, ngươi nói đến đám thanh niên cao thủ mà chúng ta nghe được tại quán ăn nhỏ kìa!

Thiếu niên kia gật đầu, không nói thêm điều gì. Cả bốn đều im lặng, chỉ có âm thanh của tiếng lửa vang lên.

- Hừ,ta không tin có người có thể đánh lại chúng ta. Nhất là lão đại ngươi, tu vi đã là Nguyên Anh sơ kì rồi. Tại nơi này nhất định là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi.

Thiếu niên mặt có vết sẹo dài từ trán kéo qua mắt trái lên tiếng.

Vị thiếu niên mặt mũi bình thường kia không ngờ mỉm cười, giọng nói cất lên có chút vui vẻ:

- Ta rất trông chờ một người, một người mà ta chưa bao giờ thắng qua!

- Ai?

- Ai vậy?

- Ai thế lão đại?

Ba người kinh ngạc đồng thanh lên tiếng hỏi. Lão đại của chúng từ khi xuất đạo đến nay như một yêu nghiền xuất thế, chưa từng thua qua ai, cũng chưa từng tỏ thái độ như vậy với bất kì một thanh niên cường giả nào. Lần này không ngờ hắn nói ra câu như vậy, thật là sấm sét đánh giữa trời quang mà.

Thiếu niên kia không nói, chỉ mỉm cười, tay xé miếng thịt thỏ cho vào miệng nhai chậm rãi. Ba người còn lại đều hiểu ý, quay về đồ ăn của mình mà tiếp tục.
Bình Luận (0)
Comment