Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 157

Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: AliceGame

Biên: AliceGame

Tất cả mọi người trong phòng hội nghị có thể nói là mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Có câu nói là ý trời thay đổi khôn lường, mỗi người suy nghĩ khác nhau.

Trong thoáng chốc, mọi người đều nhìn Trương Tiểu Kiếm bằng con mắt khác!

- Trương lão sư, thế này, tôi…. – Tống Văn Kiều thấy lai lịch của Trương Tiểu Kiếm trâu bò thế, thế thì còn dám nói cái mẹ gì nữa, cụp đuôi luôn: - Thật sự xin lỗi thật sự xin lỗi! Tôi cũng không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy! Anh xem, làm to chuyện…

Cao trưởng phòng lại càng ác hơn:

- Tôi đã bảo có chuyện kỳ quái rồi mà! Té ra bận cả buổi lại đều là người một nhà! Ai nha, Trương lão sư nhé, đều do cậu dạy tốt. Lớp 2/9 có thể có được thành tích tốt như vậy, tôi cũng rất là vui sướng đấy!

Sau đó tức giận trừng hiệu trưởng --- Hãy đợi đấy! Còn chưa tính sổ đâu!

Mọi người quả thực là cõi lòng nặng trĩu bầu tâm sự ---- Lát nữa nếu Trương Tiểu Kiếm mách lẻo với chủ tịch thì phải làm sao đây hả giời?

Bị đồng nghiệp cô lập, có thể bị đuổi việc không đây?

Có thể bị trừ mất tiền thưởng cuối năm hay không đây?

Giời ạ sao mày không nói sớm hả?! Nói sớm thì việc gì phải tốn nhiều công sức thế! Mọi người trực tiếp nói chúc mừng không phải được rồi sao?

Thế thì mọi người đều vui vẻ không phải sao!

Vừa nghĩ tới đây, cửa phòng lại bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên mặc tây trang giày da, vẻ mặt uy nghiêm từ từ bước vào.

Người đàn ông rất đẹp trai, có thể nhận thấy khi còn trẻ tuổi ông ta nhất định là một chàng hot boy. Cho dù bây giờ đã lớn tuổi, nhưng vẫn là đẹp trai không phải nói. Ánh mắt cực kỳ có uy nghiêm, chỉ thoáng nhìn qua, cả phòng đã yên tĩnh ngay.

- Hàm Hàm đâu? – Người đàn ông vừa vào cửa lập tức tìm kiếm Trương Hàm Hàm, thấy cô bé ở đây thì yên lòng, rồi nhìn Trương Tiểu Kiếm mấy lần, cười nói: - Hàm Hàm, đang làm gì vậy?

- Ba! – Trương Hàm Hàm cười tủm tỉm: - Không ngờ lại có thể gặp được Tiểu Tiện Tiện ở đây đó. Ảnh chính là người mà con từng nói với ba đó, biết chém gió lắm cơ.

Rồi cô bé giới thiệu cho Trương Tiểu Kiếm:

- Đây là ba em, anh gọi chú Trương là được.

Trương Tiểu Kiếm:

- Chào chú Trương.

Vừa nghe vậy, tất cả mọi người lại sững sờ lần nữa.

Ah? Chẳng lẽ Trương Tiểu Kiếm không phải là anh họ nội của Trương Hàm Hàm sao? Không quen với chủ tịch?

Thế thì đơn giản hơn…

Cao trưởng phòng lau mồ hôi. May qué, may mà chuyện cũng không to tát cho lắm…

Sau đó hắn lập tức biết rõ, mọi chuyện còn to tát hơn cả sức tưởng tượng của hắn…

- Ồ, cậu chính là Trương Tiểu Kiếm à? – Chú Trương chủ tịch ba của Trương Hàm Hàm nhìn Trương Tiểu Kiếm từ trên xuống dưới, rồi cười nói: - Quả nhiên là người thiếu niên ra anh hùng. Mấy ngày trước tôi từng nghe lão Lưu nói, có một người trẻ tuổi vừa xuất hiện đã tiêu diệt một chi nhánh của Hắc Y bang rồi. Là cậu đúng không? Khi đó mười hai người Hắc Y bang, nghe nói đều bị một mình cậu đánh bại?

“Điểm số khiếp sợ +56! +48! +52…”

Cả phòng họp im lặng trong chớp mắt!

Tất cả học sinh giáo viên lãnh đạo trường học đều sững sờ!

Trong trường học của chúng ta còn che dấu một vị đại năng như thế sao? Hoành tảo một chi nhánh của Hắc Y bang? Nghe nói đó là một tổ chức cực kỳ trâu bò mới quật khởi trong giang hồ! Nhưng lại bị một mình Trương Tiểu Kiếm đánh bại?

“Ào ào!”

Tất cả mọi người lùi lại ba bước trong chớp mắt, nhường ra một khoảng trống thật lớn…

Đại ca xã hội đen! Vừa rồi chúng ta lại còn dám kêu gào với đại ca xã hội đen!

Có khi nào hắn lại gọi một đám người tới đập phá trường học của chúng ta hay không?!

- Đây… Đây…. – Cao trưởng phòng ra sức lau mồ hôi lạnh. Bây giờ hắn rốt cục hiểu được vì sao thời gian gần đây, quanh trường học không có một thằng côn đồ nào cả.

Tổ sư nó, đại ca chân chính đang ở đây nè!

Đám côn đồ kia sao còn dám tới quấy rối nữa! Chán sống mới làm thế!

- Ai nha, chú Trương ngài nói kìa…. – Trương Tiểu Kiếm ngượng ngùng gãi đầu: - Khi đó cháu chỉ tùy ý chơi đùa thôi. Người nghiêm túc như cháu sao có thể làm xã hội đen được chứ? Cho nên không phải là đến đây làm giáo viên sao?

- Ừ, cũng đúng, người trẻ tuổi nên đi đúng đường thì tốt hơn. – Trương chủ tịch rất là hài lòng với câu nói này của Trương Tiểu Kiếm: - Chức vụ của cậu ở trường chúng ta là gì vậy?

- Là giáo viên chủ nhiệm lớp 2/9. – Trương Tiểu Kiếm cười híp mắt: - Xem, học sinh lớp cháu đều đang ở đây hết này.

- Ồ? – Chú Trương lập tức kinh ngạc, rồi cười hỏi: - Đợt thi tháng lần này được thành tích thế nào? Xếp thứ mấy? Có tiến bộ hơn không?

- Ai nha, này á… - Trương Tiểu Kiếm nghe hỏi thế nên ngượng ngùng: - Hơi có, hơi có….

Tiêu Thần Tâm chen miệng vào:

- Chú Trương, không phải là hơi có đâu nhé! Lần này lớp cháu thi được hạng nhất toàn khối đấy!

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +29 đến từ Trương Thiệu Phong!”

- Hạng nhất toàn khối?! – Trương chủ tịch Trương Thiệu Phong kinh ngạc: - Thật hay giả? Tâm Tâm, trước kia lớp các cháu không phải là hạng bét sao?

- Đương nhiên là thật mà! – Tiêu Thần Tâm cười hì hì: - Kiếm ca lợi hại lắm cơ, dạy học rất hay ấy!

Trương Thiệu Phong nhìn Tiêu Thần Tâm, lại nhìn hiệu trưởng Hạ Vũ Đình:

- Tâm Tâm nói thật sao?

Hạ Vũ Đình: “…”

Cao trưởng phòng: “…”

Những người khác: “…”

Còn có thể nói gì được nữa đây?!

Những con người trâu bò này đều là người trong gia đình! Không nói đến Trương chủ tịch, nhưng nhìn kiểu này có vẻ như Tiêu Thần Tâm cũng có quen biết với Trương chủ tịch!

Tổ sư nó, không còn cứu vãn được nữa rồi! Cho dù bây giờ còn đang hoài nghi cũng phải cam chịu thôi!

- Đúng thế đúng thế! – Hạ Vũ Đình ra sức lau mồ hôi. Mà ông già này cũng đủ láu cá, quay họng súng trước tiên: - Vừa rồi Cao trưởng phòng còn hơi hoài nghi một chút, nhưng tôi giữ vững lập trường. Tôi cho rằng, ban đầu Trương lão sư chỉ là giáo viên thực tập của trường chúng ta, hiển nhiên là còn chưa đủ! Tôi đang định chuyển thành chính thức cho hắn, mà Trương chủ tịch ngài đã vào đây rồi. Ngài cảm thấy chuyện về việc Trương lão sư chuyển thành chính thức và tiền lương của hắn ấy…

“Điểm số khiếp sợ +36! +38! +32…”

Tất cả mọi người đều há hốc miệng, mắt chữ A mồm chữ O nhìn hắn!

Hiệu trưởng không hổ là hiệu trưởng! Chuyển hướng gió nhanh như chó chạy ngoài đồng!

Không hổ là người đàn ông có thể trở thành hiệu trưởng…

- Ừ, hẳn là nên suy xét chuyện này. – Nói đến chuyện từ hạng bét nhất lại trực tiếp biến thành hạng nhất chính cống, thật ra Trương Thiệu Phong cũng rất khó hiểu. Nhưng cháu gái nhà vợ Tiêu Thần Tâm còn đang ở đây, cô bé nói không thành vấn đề, vậy thì nhất định là không thành vấn đề rồi. Nếu Trương Tiểu Kiếm có bản lãnh thật sự như thế thì chuyển chính thức cũng là chuyện bình thường. Vì thế hắn lập tức nói:

- Tiểu Kiếm, cậu cảm thấy việc chuyển chính thức…

Đúng lúc này, đám người Đường Văn Dương ra sức nháy mắt cho Trương Tiểu Kiếm, đồng thời nhép miệng: “Trương lão sư, sân vận động, hẹn đánh nhau!”

Hiển nhiên, chuyện hẹn đánh nhau với Nhậm Nghi ở sân vận động thú vị hơn là làm giáo viên chính thức nhiều!

Trương Tiểu Kiếm không cần suy nghĩ, bước ra ngoài:

- Chú Trương ngài cứ xem xét rồi xử lý là được, dù sao thì cháu cũng chỉ là giáo viên cố vấn tâm lí thôi… Các học sinh, đi thôi! Đi thôi đi nào! Chú ý bước chân! Đi! Nghỉ! Đi!

Vì thế cả đám giáo viên lãnh đạo chỉ có thể trợn mắt há mồm nhìn Trương Tiểu Kiếm dẫn theo cả đám học sinh bước ra ngoài kiểu Conor…

- Hạ hiệu trưởng. – Trương Thiệu Phong thấy thế không hiểu ra sao, rồi nhìn Hạ Vũ Đình: - Bọn họ vừa mới nói… Nói cái gì vậy? Đây là có chuyện gì phải làm à?

Đậu má nó, quả thực là một câu hỏi toi mạng á!

Hạ Vũ Đình tuôn mồ hôi như mưa:

- Có… Có lẽ là muốn về phòng học học bài…

Trương Thiệu Phong: “…”

Đồng chí Hạ Vũ Đình, anh nói thế chính anh có tin nổi không?
Bình Luận (0)
Comment