Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi

Chương 151

Nhưng trên thực tế điều này là không cần thiết, bởi vì chờ đến khi tắm rửa xong lúc sau vừa thấy đến đối phương, đầu óc cùng động tác cũng đã bắt đầu phối hợp với nhau.

Thẩm Nịnh Nhược bị ép vào cửa, lưng áp vào cánh cửa lạnh lẽo, nhưng bởi vì động tác của Khâu Dạng, nhiệt độ cơ thể của cô không ngừng tăng lên, cho đến khi cô không còn cảm thấy cửa lạnh đến mức nào nữa.

"Tiểu Dương......" Thẩm Nịnh Nhược ngưỡng cổ lên, trên cổ bao phủ một tầng mồ hôi mỏng.

Khâu Dạng ngước mắt lên, ánh mắt từ chỗ xương quai xanh cô một đường hướng lên trên, đi ngang qua chiếc cổ thon thả và trắng nõn của cô, lại xẹt qua chiếc cằm ưu việt góc cạnh của cô.

Đầu ngón tay Khâu Dạng câu một chút: "Làm sao vậy?"

"Nhớ em." Lòng bàn tay Thẩm Nịnh Nhược dán chặt ở trên cửa, cô thấp thấp mi, ánh mắt cùng Khâu Dạng đối thượng.

Khâu Dạng nhẹ nhàng cười một tiếng: "Chỗ nào nhớ em thế? Nhược Nhược."

"Chỗ nào cũng đều nhớ em."

Thẩm Nịnh Nhược không có cách nào chịu được dụ hoặc như vậy, cúi đầu tìm môi Khâu Dạng, nhưng Khâu Dạng cố tình tránh cô, hơn nữa dùng miệng mình cùng nơi khác tiếp xúc.

Làm như bất mãn góc độ ánh sáng của Thẩm Nịnh Nhược quang đứng, Khâu Dạng còn kéo ghế sang một bên để Thẩm Nịnh Nhược đặt một chân lên trên đó.

1

Thẩm Nịnh Nhược: "......"

Cô hô hấp càng nặng nề.

Trong phòng chỉ mở một trản đèn bàn, khoảng cách cửa có hơi xa, ánh sáng cũng liền yếu đi vài phần, nhưng cũng không ảnh hưởng Thẩm Nịnh Nhược có thể đem hết thảy hình ảnh nhìn đến rõ ràng.

Cô nhìn thân thể Khâu Dạng thấp đi xuống, cô nhìn đầu ngón tay Khâu Dạng chảy ra nước.

Cái đó đều đánh sâu vào đại não Thẩm Nịnh Nhược, khiến cô không kịp suy nghĩ, trong đầu chỉ có những thứ này.

Suy xét đến hôm sau Thẩm Nịnh Nhược còn phải đi làm, Khâu Dạng không lăn lộn đến quá muộn, liền ôm Thẩm Nịnh Nhược ngủ thiếp đi.

Có điều bây giờ Khâu Dạng đã từ chức không cần đến công ty, nhưng nàng cảm thấy bản thân nàng vẫn cần phải dậy sớm.

Không có nguyên nhân khác, gần đây nàng muốn đưa Thẩm Nịnh Nhược đi làm.

Thẩm Nịnh Nhược ngay từ đầu còn không đồng ý, cảm thấy Khâu Dạng liền ở nhà ngủ nướng thì tốt hơn, thừa dịp hiện tại không đi làm có thể nghỉ ngơi thêm, Khâu Dạng lại không đồng ý.

Hai người "mặc cả" một hồi, cuối cùng Thẩm Nịnh Nhược bại trận, đồng ý yêu cầu của Khâu Dạng đưa mình đi làm và tan làm.

Chỉ là có kỳ hạn, đó chính là thứ hai thứ tư và thứ sáu, thứ ba và thứ năm Khâu Dạng không cần như vậy.

Hôm nay không phải thứ hai, nhưng là ngoại lệ, bởi vì đây là ngày đầu tiên Khâu Dạng nghỉ việc không phải đi làm.

Khâu Dạng cũng đi theo rời khỏi giường.

Nàng lại không cần gặp ai, bởi vậy đơn giản mà rửa mặt thay quần áo, liền đi theo Thẩm Nịnh Nhược ra cửa.

Tết Đoan Ngọ đã qua, nhưng giờ cao điểm buổi sáng ở Vân Thành vẫn luôn như vậy, Khâu Dạng làm tài xế, nghiêm túc lái xe.

"Tiểu Dương, vậy em lát nữa nhớ ăn bữa sáng trước rồi hẳn ngủ tiếp, đừng để bản thân bị đói."

"Nếu em nhắn tin cho chị mà chị không trả lời ngay, chính là chị đang mở họp."

"Nếu cảm thấy nhàm chán, có thể chơi game, chị mới mua máy chơi game, em có thể chơi thử."

"Đúng rồi, còn nữa chính là tác phẩm của em cứ từ từ, đừng có gấp."

Thẩm Nịnh Nhược không yên tâm Khâu Dạng một mình ở nhà, dọc theo đường đi đều dặn dò, như là thả một đứa trẻ ở nhà vậy.

Khâu Dạng buồn cười: "Thẩm đại tổng giám, em lại không phải trẻ con."

"Không phải trẻ con thì làm sao?" Thẩm Nịnh Nhược hừ nhẹ một tiếng, "Không phải trẻ con chị liền không thể nói vậy sao?"

"Có thể có thể có thể, em đều nghe hết mà." Khâu Dạng cười mắt cong cong.

Trên đường vẫn còn tắc nghẽn một lúc, cũng may không đến trễ, Khâu Dạng đem xe ngừng ở ven đường, trước khi xuống xe Thẩm Nịnh Nhược còn hôn má Khâu Dạng một cái.

Chờ bóng dáng Thẩm Nịnh Nhược biến mất không thấy nữa, Khâu Dạng liền lái xe rời đi, về tới nhà.

Bình Tử thay đổi chỗ phơi nắng, nghe được cửa động tĩnh cũng không động đậy, đôi mắt híp, trông rất thích thú.

Khâu Dạng lấy máy ảnh ra, chụp cho nó mấy tấm ảnh, liền nhịn không được thở dài.

Lúc này mới không đi làm ngày đầu tiên, nàng liền có chút không thích ứng.

Nàng ngồi ở trên sô pha nghĩ nghĩ, liền hiểu nguyên nhân.

Đó chính là nàng sớm đã thành thói quen với cuộc sống bận rộn, bận rộn học hành, bận rộn làm thêm, bận rộn kiếm tiền, ngần ấy năm nàng chưa có nghiêm túc mà nghỉ ngơi.

Khâu Dạng nghĩ đến đó, xoa xoa giữa mày mình.

Xem ra cần phải thích ứng một chút.

Nhưng sau khi cuộc sống kiểu này giằng co được hai ngày, Khâu Dạng liền có chút chịu không nổi, nàng phát hiện bản thân lúc một mình căn bản không chịu ngồi yên, dứt khoát liền mang máy ảnh đi ra ngoài.

Thời gian hết hạn báo danh ngày càng gần, nàng lại còn chưa có ý tưởng chụp ảnh, cái này làm cho nàng cảm thấy một tia nôn nóng.

Thẩm Nịnh Nhược mỗi ngày đều sẽ gửi tin nhắn tới quan tâm nàng đang làm cái gì, nàng vì không muốn Thẩm Nịnh Nhược lo lắng, cũng liền không để lộ ra nửa điểm bản thân cảm thấy nhàm chán.

Hồi đi làm cũng từng nghĩ đến việc nghỉ việc, nhưng bây giờ đã nghỉ việc và chẳng thiếu thứ gì nên đang nghĩ đến việc đi làm lại.

Miêu Nghệ cứ hâm mộ việc này mãi không thôi: 【 Dạng Dạng, cậu hãy cứ âm thầm vui vẻ đi! Đi làm nhiều khổ nhiều mệt cậu lại không phải không biết! 】

Miêu Nghệ đã gửi cái emoji "Đấm bạn" tới.

Khâu Dạng bỏ một miếng khoai tây chiên vào miệng, chậm rì rì mà phản hồi giọng nói: "Trước kia mình đi làm cũng không nhiều khổ nhiều mệt, 5 giờ mình tan tầm, một tháng tiền lương còn cao như vậy, mình không gì oán trách cả."

Miêu Nghệ: 【...... Mình đi đây. 】

"Giữa trưa mình tới tìm cậu ăn cơm nha?" Khâu Dạng hỏi một câu, "Đúng lúc mới rửa mấy bức ảnh mới chụp gần đây của Mập Mạp, mình mang tới cho cậu."

Miêu Nghệ: 【 Được được được! 】

Miêu Nghệ cũng là fans trung thành của Bình Tử, Khâu Dạng có thể chủ động cho cô ấy ảnh chụp của Bình Tử, vậy cô ấy khẳng định rất vui.

Nhưng cho dù là không có cái này chỉ có Khâu Dạng nói, cô ấy cũng rất vui lòng.

Bởi vì các nàng là bạn bè mà.

Sau khi Thẩm Nịnh Nhược biết được hành trình của Khâu Dạng, ở công ty cong cong khóe môi, cô đã nhìn ra Khâu Dạng ở nhà đợi buồn chán, vì thế tự mình hỏi: 【Sao không tới tìm chị cùng nhau ăn cơm? 】

Khâu Dạng: 【Ngày mai liền có thể. 】

【Được. 】

【Nhà ăn công ty bọn chị không tồi, ngày mai đưa em đi. 】

Khâu Dạng nhìn cô gửi tin nhắn tới, mí mắt nhảy một chút.

Cảm giác này có chút vi diệu.

Lần trước sau khi hai công ty Kỳ Diệu và Vạn Danh làm cái đại hội thể thao loại nhỏ, tình yêu của Thẩm Nịnh Nhược và nàng ở hai công ty liền lan truyền, không nghĩ tới Thẩm Nịnh Nhược chơi trội như vậy, thế mà lại muốn nghênh ngang mà đem nàng đưa tới nhà ăn công ty mình ăn cơm.

Thẩm Nịnh Nhược còn bổ sung một câu: 【 Lúc đến công ty bọn chị, đáng lẽ cậu nên ăn thử một lần, lần đó bởi vì vấn đề của chị không có thể ăn thành, ngày mai giữa trưa liền bổ sung, có phải rất hoàn hảo hay không? 】

Là rất hoàn hảo.

Dù sao Thẩm Nịnh Nhược đều không ngại, vậy nàng còn lo lắng cái gì chứ?

Miêu Nghệ xem xong ảnh của Bình Tử lúc sau liền thấy Khâu Dạng buông xuống di động, đôi mắt cô ấy sáng rực: "Dạng Dạng, cuối tuần mình có thể đến thăm Bình Tử không?"

"Đương nhiên có thể."

"Vậy tuần này mình liền tới."

Khâu Dạng cầm lấy chiếc đũa, nở một nụ cười tươi: "Được."

"Đúng rồi, Dạng Dạng, mấy ngày hôm trước trên Weibo cái tên tra nam tên Quách Minh An, mình thấy hắn và Đào Tư Nhàn là quan hệ vợ chồng......" Miêu Nghệ ninh mày lên, "Cậu và Thẩm tổng giám không bị ảnh hưởng chứ?"

"Không có, yên tâm."

"Cái tên tra nam này sẽ tự gặp hậu quả xấu thôi."

Miêu Nghệ yên tâm: "Vậy thì tốt rồi."

"Nhưng nếu mình là Đào Tư Nhàn, mình khẳng định sẽ ly hôn với Quách Minh An, tên đàn ông này thật dơ bẩn."

Hiện tại trong quán ăn nhỏ buôn bán rất tốt, âm thanh lại có chút ồn ào, bởi vậy nói chuyện cũng có chút cố hết sức, nếu không đối phương không dễ nghe thấy.

Khâu Dạng nghe vậy không có biểu cảm gì: "Bản thân cô ta chọn, hơn nữa cô ta cũng trốn không thoát."

Đào Tư Nhàn không được gia đình coi trọng, kết hôn cũng là nhìn trúng Quách Minh An có thể mang đến ích lợi cho cô ta, nhưng nếu như bị gia đình biết thì sao?

Đào gia rốt cuộc là gia đình như thế nào nàng trước giờ không phải rất rõ ràng, nhưng hiện tại bình tĩnh lại suy nghĩ sẽ biết.

Mặc dù Đào Tư Nhàn từ nhỏ đã được bao bọc chu đáo rất khá, dưỡng thành như vậy tính tình không coi ai ra gì, nhưng Đào gia coi trọng nhất vẫn là anh trai cô ta, thái độ đối với cô ta liền kém đi rất nhiều.

Biểu hiện cụ thể đại tiểu thư công ty như Đào Tư Nhàn, thậm chí không thể giữ một chức vụ nào trong công ty nhà mình.

Hơn nữa làm tiếp viên hàng không cũng không phải Đào Tư Nhàn tự nguyện.

Sau khi phân tích như vậy, liền biết điểm đau của Đào Tư Nhàn ở đâu, đó chính là gia đình.

Ngoài mặt cô ta có được cuộc hôn nhân này trông cũng không tệ lắm, nhưng thực chất lại là một cuộc hôn nhân thối nát và hôi hám.

Ngoài mặt cô ta là một cô gái người người khen ngợi ngoan ngoãn, nhưng thực tế cô ta phản nghịch đến không có nguyên tắc.

Lỡ như cha mẹ Đào Tư Nhàn biết thì sao?

Nói vậy nhất định sẽ rất xuất sắc.

Chỉ cần là cá nhân, vậy thì sẽ có thứ để ý.

Quách Minh An để ý đến thể diện và công việc, Đào Tư Nhàn để ý chính là cái nhìn của gia đình đối với cô ta.

Nhưng Khâu Dạng tạm thời hoãn lại vấn đề tính sổ với Đào Tư Nhàn một chút, bởi vì tham gia cuộc thi nhiếp ảnh thật sự rất tốn đầu óc.

Sau khi tạm biệt Miêu Nghệ nàng lại đi chụp ảnh, nhưng cuối cùng vẫn là không chụp được ảnh bản thân hài lòng.

《 Góc 》, rốt cuộc "Góc" phải như thế nào mới có ý nghĩa càng khắc sâu đây? Mới có thể được nhóm giám khảo nhất trí khen ngợi đây?

Nàng lâm vào trầm tư.

Buổi sáng thứ sáu sau khi đưa Thẩm Nịnh Nhược đến công ty, Khâu Dạng lại chuẩn bị vừa đi dạo vừa chụp ảnh, nhưng thời điểm ở trên đường, lại nhận được điện thoại từ Khâu Tranh.

Khâu Tranh giọng mũi dày đặc: "Dạng Dạng à, chúng ta sai rồi, là cậu có lỗi với con, không cho con sống một cuộc sống tốt đẹp trong suốt những năm qua........."

Khâu Dạng ngừng xe ở ven đường, nàng nghe cái đó không chân thật nói, có chút phát ngốc: "Cậu đang nói gì vậy?"

"Khâu Dạng à." Hiện tại người nói chuyện lại thành mợ nàng, "Con nói mẹ con và em trai con buông tha cho nhà chúng ta đi......"

Khâu Dạng nháy mắt liền hiểu ra.

Tay nàng nắm tay lái thật chặt, trong đầu lại hiện ra tới gương mặt kia của Khâu Nghiên, rồi sau đó nàng thấp thấp cười một tiếng: "Lúc trước các người có nghĩ tới buông tha cho tôi không? Nếu không có, hiện tại như thế nào sẽ cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho các người chứ?"

Nàng còn không biết Khâu Nghiên và Văn Nguyên dùng phương thức như thế nào làm một nhà Khâu Tranh có thái độ như vậy, kỳ thật nàng cũng không để ý lắm.

Nếu lần trước ăn cơm đều cùng Khâu Nghiên cãi vã một trận, nàng cũng rời khỏi Vạn Danh, như vậy những việc này đối với nàng mà nói đều không còn quá quan trọng.

Rốt cuộc trước kia nàng cũng nghĩ tới bản thân đối một nhà cậu làm chút gì đó, chỉ là còn chưa có thực thi hành động mà thôi.

Khâu Tranh nói lôi suy nghĩ nàng trở lại: "Dạng Dạng, mấy năm nay cậu đối với con cũng không tính...... quá tệ."

"Nhà của chúng ta nhiều năm như vậy dựa cái tiệm cơm này mà sống, hiện tại mẹ con nói muốn thu liền thu, chúng ta, chúng ta......"

Khâu Dạng dụi dụi mắt, nàng không có cảm giác dư thừa, chỉ là cảm thấy thật nực cười.

Trước đó nàng chưa bao giờ tưởng tượng sẽ có một ngày như vậy.

Hiện tại giọng Khâu Tranh liền ở bên tai, nàng lại cảm thấy có chút hoảng hốt, những cảnh tượng dĩ vãng đó lại hiện hết tới trước mắt nàng.

"Không tính quá tệ sao?"

+

"Cậu, cậu nói lời này, không cảm thấy thẹn với lòng sao?"
Bình Luận (0)
Comment