Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi

Chương 137

Khâu Dạng ở bên cạnh nghe thấy Thẩm Nịnh Nhược nói, lực chú ý tức khắc liền chuyển qua.

"Bố chị làm sao vậy?" Chờ Thẩm Nịnh Nhược cúp máy, Khâu Dạng liền quan tâm hỏi.

Thẩm Nịnh Nhược thở dài: "Không biết bệnh gì, đến bệnh viện, chị phải đi xem ông ấy."

Nói không lo lắng là không có khả năng, dù nói thế nào Thẩm Nguyên Khải cũng là bố của cô, mặc dù bọn họ trước đó cãi vã thật sự không thoải mái.

Một tháng này lại sắp trôi qua, giữa Thẩm Nịnh Nhược và Thẩm Nguyên Khải, lại một lần liên lạc cũng không có, nghĩ vậy cô liền cau mày, trong lúc nhất thời có chút không biết phải như thế nào đối mặt với Thẩm Nguyên Khải.

Thẩm Nguyên Khải lần trước nói với cô những lời kia đã để lại bóng ma trong lòng cô.

Thẩm Nịnh Nhược nghĩ đến đó xốc chăn lên, đứng dậy đi qua mở tủ quần áo.

Khâu Dạng nhìn cô thay quần áo, nhưng hiện tại không rảnh thưởng thức, Khâu Dạng nhấp môi dưới, nhịn không được hỏi: "Muốn em đi cùng chị không?"

Khâu Dạng nói rồi ngừng lại: "Em ở ngoài cửa chờ chị."

Nếu bố Thẩm biết quan hệ các nàng hơn nữa còn phản đối như vậy, vậy nàng liền thích hợp xuất hiện ở trước mặt bố Thẩm, ngộ nhỡ trực tiếp bị tức giận, bệnh tình chuyển biến xấu liền không tốt.

Thẩm Nịnh Nhược đang mặc quần thì ngừng một giây, cô xoay người, nhìn Khâu Dạng đã ngồi dậy, gật đầu: "Được."

"Em đi cùng chị đi."

Khâu Dạng cũng xuống giường, đi thay quần áo, rồi sau đó rửa mặt.

Thẩm Nguyên Khải ở bệnh viện cách nhà Thẩm Nịnh Nhược không xa, lái xe chỉ mất hai mươi phút, Thẩm Nịnh Nhược và Khâu Dạng ngừng xe ở bãi đỗ xe bệnh viện.

Nhưng hôm nay là thứ bảy, tìm vị trí đỗ xe liền tốn chút thời gian.

Bởi vì người tới bệnh viện rất nhiều, đăng ký lấy thuốc chụp phim, đều phải xếp hàng.

Thẩm Nguyên Khải đã ở phòng bệnh, hai người đi vào thang máy.

Mùi sát trùng ở bệnh viện có chút nồng, bất kỳ góc nào cũng không buông tha, thang máy cũng có người khác, là con gái cùng cha mẹ tới xem bệnh, chỉ là từ nội dung đối thoại tới xem, không phải rất hài hòa.

Chờ thang máy tới tầng Thẩm Nguyên Khải nằm, Thẩm Nịnh Nhược mới nắm tay Khâu Dạng ra thang máy.

Bảng hướng dẫn, không đi bao lâu liền đến trước phòng bệnh của Thẩm Nguyên Khải, Thẩm Nịnh Nhược mới buông tay Khâu Dạng ra, cô nhìn cửa phòng màu trắng, mím môi, không có ý lập tức đẩy ra.

Khâu Dạng nhìn sườn mặt cô, chần chờ hai giây, hô Thẩm Nịnh Nhược một tiếng: "Nhược Nhược, vào trong đi."

"Chị......" Thẩm Nịnh Nhược nghe giọng Khâu Dạng nhẹ nhàng vang lên, liền quay đầu lại, lời nói đến bên miệng liền chuyển, ngoan ngoãn đáp, "Được."

Khâu Dạng dựa vào tường: "Em ở đây chờ chị."

"Ừm."

Thẩm Nịnh Nhược gõ gõ cửa, lúc này mới đẩy cửa đi vào, tay phải cô đặt túi trái cây Khâu Dạng mua ở cửa chung cư, lúc đi vào trong, túi và chân cô cọ xát hai cái, túi nilon phát ra âm thanh nho nhỏ.

Là phòng bệnh bình thường, tổng cộng có ba cái giường bệnh, Thẩm Nguyên Khải ở bên trong, còn người ở hai giường bên ngoài vẫn đang truyền dịch, nhìn thấy cô đi vào, tất cả đều nhìn cô, sau đó lại tiếp tục xem phim.

Lão Vu đang gọt trái cây cho Thẩm Nguyên Khải, vừa nhìn thấy Thẩm Nịnh Nhược xuất hiện, ông ấy kinh ngạc nói: "Tiểu thư, cô đến rồi."

Thẩm Nịnh Nhược nhiều lần bảo lão Vu không cần xưng hô với mình như vậy, nhưng lão Vu liền không sửa miệng, dần dà cô cũng thành quen.

Thẩm Nguyên Khải nằm nghiêng, đôi mắt nhắm lại, nghe thấy lão Vu nói ông mở mắt, nhưng nhìn cũng không nhìn Thẩm Nịnh Nhược, liền khép đôi mắt lại.

Thẩm Nịnh Nhược thấy thái độ này của ông, lộ ra một cái mỉm cười, cô đem túi trái cây đặt ở trên bàn, lên tiếng một câu: "Cô ấy mua cho bố."

"Cô ấy" là ai không cần nhiều lời.

Thẩm Nguyên Khải lập tức mở mắt ra, quát khẽ một tiếng: "Lấy đi đi."

Lão Vu ở bên trong xấu hổ mà cười cười: "Lão Thẩm, ông bao lớn rồi, người ta mua trái cây cho mà ông còn tức giận?"

"Đúng đó, chú Vu." Thẩm Nịnh Nhược còn tiếp tục cười, cô vốn dĩ không tính giận bố mình, nề hà Thẩm Nguyên Khải có thái độ như vậy, vậy cô còn dịu dàng như vậy làm cái gì?

Đương nhiên là trực tiếp chọc chỗ đau của Thẩm Nguyên Khải.

Đôi mắt Thẩm Nịnh Nhược cong cong, tiếp tục nói: "Có người già rồi mà còn không đứng đắn, ỷ vào chính mình lớn tuổi, ở chỗ này bãi chút làm giá trưởng bối, thật là buồn cười."

Thẩm Nguyên Khải hiển nhiên không muốn nói với cô nữa, đem tầm mắt chuyển nhìn TV được trang bị trong phòng, cũng theo xem phim truyền hình đang phát.

"Nếu bố không có việc gì, cũng không muốn con ngốc ở đây, vậy con liền đi về." Thẩm Nịnh Nhược nhàn nhạt mà nói.

Lão Vu đưa dao gọt trái cây qua: "Tiểu thư, cô gọt cho lão Thẩm một quả táo đi, tay tôi vụng về, gọt không được."

Thẩm Nịnh Nhược nhìn cái vỏ trái cây mỏng trong tay lão Vu:......

Đây còn gọi là gọt không được sao?

Nhưng cô cũng biết lão Vu đây là muốn bảo cô ở cùng Thẩm Nguyên Khải thêm lát nữa, cô nâng nâng mắt, nhìn Thẩm Nguyên Khải, lại cố ý nói: "Chú Vu, cái này chú ăn đi, cháu gọt cho bố cái con mới mang đến."

"Được."

"Vậy tôi cầm đi rửa trước một chút."

Lão Vu nói xong liền từ trong túi lấy quả táo vừa to vừa đỏ đi rửa sạch.

Thẩm Nịnh Nhược ngồi xuống ghế, thử thăm dò hỏi: "Bố, chắc không phải là Quách Minh An lại làm bố đảm đương thuyết khách chứ?"

Thẩm Nguyên Khải không đáp lời, như cũ là nhìn chằm chằm TV, một ánh mắt cũng không cho.

Thẩm Nịnh Nhược thấp thấp mi: "Được rồi, bố không trả lời con coi như bố thừa nhận."

Lão Vu tốc độ rất nhanh, không quá vài giây liền cầm quả táo đi vào, ông ấy đưa cho Thẩm Nịnh Nhược trước, còn lấy khăn giấy lau lau.

"Cảm ơn chú Vu."

"Tiểu thư, nói chuyện này để làm gì." Lão Vu cầm lấy trái cây mình gọt xong, "Tôi đi ra ngoài xem thử."

"Chú Vu, chú liền ở lại đây đi."

"Bố cháu ông ấy không muốn nói chuyện với cháu, cháu đây cũng không muốn cùng ông ấy giao lưu cái gì nữa, ông ấy còn nhớ thương chàng rể hiền dơ bẩn đã kết hôn của ông ấy, cũng không mong cháu đến, có cháu ở đây chướng mắt lắm."

Thẩm Nguyên Khải lúc này trừng mắt cô: "Con nói bậy gì đó?"

"Không nói bậy sao?" Thẩm Nịnh Nhược cúi đầu, rất bình tĩnh mà gọt vỏ trái cây, "Bố trước đây đâu một lần không phải biểu hiện thành như vậy?"

Lão Vu cảm thấy cái này thế không đúng, đang muốn mở mồm nói cái gì đó để cải thiện một chút bầu không khí căng thẳng này, nhưng Thẩm Nguyên Khải lại lên tiếng trước ông một bước: "Con đi đi."

Lời này là nói Thẩm Nịnh Nhược.

Thẩm Nịnh Nhược dừng động tác gọt trái cây, sau đó liền thu dao lại, hợp với quả táo cùng nhau đặt lên tủ bên cạnh, cũng không nhìn Thẩm Nguyên Khải một cái, nhấc chân liền đi luôn.

"Lão Vu, đừng kêu nó." Thẩm Nguyên Khải nói ho khan một tiếng, "Để nó đi."

Lão Vu "Ai" một tiếng, nhưng cũng không có cách nào.

"Xong rồi." Thẩm Nịnh Nhược nhìn thấy Khâu Dạng lúc sau lại cười tươi.

Đôi môi Khâu Dạng nhấp nhấp: "Không có chuyện gì chứ?"

Thẩm Nịnh Nhược lại nắm tay nàng: "Có thể có chuyện gì chứ."

Khâu Dạng rũ mắt, nhìn thấy vết thương trên ngón trỏ của Thẩm Ninh Nhược trên bàn tay trái, không dài, nhưng có chút thâm, chảy máu ra ngoài.

"Chờ chút." Khâu Dạng lên tiếng, mày nhăn lại, "Chị bị thương."

Thẩm Nịnh Nhược "A" một chút, thất thần: "Có thể là vừa mới gọt trái cây không cẩn thận cắt trúng."

Bên cạnh có người khác đang đi ngang qua, nội tâm Khâu Dạng thở dài một tiếng, từ trong túi lấy khăn giấy ra trước thấm máu đi: "Ra tiệm thuốc bên ngoài khử trùng trước đã."

"Được." Thẩm Nịnh Nhược không cự tuyệt.

Tới tiệm thuốc, Khâu Dạng trước tiên dùng Povidone-iodine tăm bông sát trùng cho Thẩm Nịnh Nhược, miệng vết thương không chảy máu ra nữa, nàng mới nhẹ nhàng thở ra.

Nàng có thể đoán được vì sao Thẩm Nịnh Nhược lại làm tay cô bị thương.

Khẳng định là lúc Thẩm Nịnh Nhược gọt trái cây bố Thẩm nói gì đó, làm tâm tư cô tách ra, mới không cẩn thận bị thương.

"Tiểu Dương, chị cảm thấy quan hệ chị với bố chị vẫn cứ như vậy." Thẩm Nịnh Nhược quay đầu đi, đối với Khâu Dạng lộ ra một nụ cười tươi, "Mệt mỏi quá a, không muốn sửa nữa."

Con đường bên ngoài bệnh viện luôn luôn đều rất ùn tắc, giờ phút này cũng không ngoại lệ, cảnh sát giao thông đang thổi còi để duy trì trật tự.

Khâu Dạng nhìn con ngươi màu nâu của Thẩm Nịnh Nhược, "ừm" một tiếng: "Vậy không sửa nữa."

Đối với nàng Thẩm Nịnh Nhược là quan trọng nhất, nàng sẽ tôn trọng mọi ý kiến củaThẩm Nịnh Nhược.

Hai người lại đi đến tầng hầm bãi đỗ xe lái xe, một chuyến này ra tới không bao lâu, liền đi vòng vèo trở về nhà.

Rồi Thẩm Nguyên Khải bị bệnh gì Thẩm Nịnh Nhược cũng không biết.

Nàng vốn dĩ muốn quan tâm hỏi, nhưng Thẩm Nịnh Nhược không cho nàng cơ hội.

Ông ấy là bố cô không sai, nhưng đây không đại diện cô phải luôn chịu ủy khuất.

Sau khi Thẩm Nịnh Nhược trở về liền lục lọi trong tủ, tìm được một cuốn album ảnh, cô kéo thẳng đến trang cuối cùng, từ trong đó lấy ra một bức ảnh.

"Thấy chị giống mẹ chị không?" Thẩm Nịnh Nhược đặt bức ảnh cạnh mặt cô và nở nụ cười giống như trong ảnh với Khâu Dạng.

Khâu Dạng ngẩn người, gật đầu: "Rất giống."

Thẩm Nịnh Nhược đặt ảnh chụp đặt xuống dưới, như cũ là cầm chặt trong tay, nhìn bức ảnh có phần cổ xưa này, khóe miệng giơ giơ lên: "Đây là ảnh chụp trước khi mẹ chị gả cho bố chị, khi đó bà ấy còn khát khao cuộc sống sau hôn nhân, cười đến rất rạng rỡ."

Khâu Dạng đưa tay ra nắm lấy tay Thẩm Nịnh Nhược, nhưng nàng không nói gì, giờ phút này tất cả an ủi đều có chút tái nhợt.

"Cho nên có đôi khi chị suy nghĩ, bố chị nhìn chị và mẹ chị có khuôn mặt giống nhau như vậy, liệu ông có nhớ những chuyện khốn kiếp ông đã làm ngày xưa không? Nếu vẫn luôn không thể quên được thì thật sự quá tốt." Thẩm Nịnh Nhược thở ra một hơi, đem ảnh chụp trong tay bỏ vào album, rồi đóng cuốn album lại.

"Nhược Nhược." Môi Khâu Dạng giật giật, "Em sẽ luôn ở bên cạnh chị."

Giờ phút này nói lời thật dễ nghe đều dường như có chút dư thừa, biểu đạt một câu như vậy  liền cũng đủ.

Thẩm Nịnh Nhược nhìn đôi mắt nàng: "Chị biết."

"Chị cũng sẽ luôn ở bên cạnh em."

Khâu Dạng gật đầu, đem đề tài tách ra: "Không bằng chúng ta suy nghĩ xem đón Tết Đoan Ngọ thế nào đi?"

"Được."

Mấy ngày cuối tuần đều rất bận, may mà cuối tuần này cũng chỉ có chuyện Thẩm Nguyên Khải mới làm các nàng ra khỏi cửa, thời gian còn lại đều ở nhà, Thẩm Nịnh Nhược lại chọn một bộ phim kinh dị ra xem, Khâu Dạng ở bên cạnh cùng cô xem.

Cùng giống như lần trước, một khi có hình ảnh đang sợ muốn xuất hiện, Khâu Dạng liền sẽ nâng tay lên, che tầm mắt Thẩm Nịnh Nhược.

Nhưng cho dù là như thế này, Thẩm Nịnh Nhược vẫn cảm thấy có chút sợ hãi, vẫn luôn ôm Khâu Dạng không buông.

Bình Tử ở bên cạnh:......

Cạn lời, người này sao lại như vậy?

1

So với nó còn dính người hơn.

Tới buổi tối chủ nhật, lão Vu lại gửi tin nhắn tới, báo tin của Thẩm Nguyên Khải, ở viện hết tối hôm nay, Thẩm Nguyên Khải sẽ xuất viện.

Thẩm Nịnh Nhược chuyển cho lão Vu chút tiền, bởi vì thật sự quá làm phiền lão Vu.

"Tiểu thư." Lão Vu cuối cùng đã gửi giọng nói lại đây, "Lần này Lão Thẩm sinh bệnh, chính là vì cái tên đàn ông họ Quách kia gọi điện thoại tới cho ông ấy, ông ấy bảo tên kia đừng dây dưa với cô nữa, hai người cãi vã lên, lúc này ông ấy mới tức giận đến sinh bệnh."
Bình Luận (0)
Comment