Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 433

Chương 433

Diệp Quân lại nhìn sang cha Lâm Càn, cúi đầu hành lễ: “Xin bá phụ chăm sóc cho Lâm huynh thật tốt. Nếu huynh ấy gặp chuyện gì không may, ta sẽ không tha cho Thượng Tiêu Tông các người đâu!”

Nói rồi hắn lại lấy một chiếc nhẫn không gian đặt vào tay Lâm Càn: “Lâm huynh, đây là nhẫn không gian của Lưu Kỳ, bên trong có ba trăm triệu kim tinh. Mong huynh hãy nhận lấy! Đừng từ chối ra!”

Lâm Càn: “…”

Diệp Quân đi tới trước mặt Diệp Khải gọi: “Đi thôi!”

Nói rồi hai huynh đệ đều chạy trối chết!

Những người khác đều đổ dồn ánh mắt đầy ghen tỵ về phía Lâm Càn, không hề có chút thương hại nào!

Là Pháp Tắc đó!

Còn cả ba trăm triệu kim tinh!

Món tiền khổng lồ như vậy!

Ông lão canh tháp nhìn thoáng qua Lâm Càn rồi quay người bỏ đi không nói lời nào!

Đám người xung quanh cũng dần rời khỏi!

Giữa sân chỉ còn lại hai cha con Lâm Càn!

Người đàn ông trung niên trừng mắt nhìn hắn ta chất vấn: “Con thực sự đang giữ ấn Pháp Tắc sao?”

Lâm Càn lắc đầu.

Ông ta đột nhiên túm lấy cổ áo con mình, gằn giọng nói: “Nhớ lấy, ấn Pháp Tắc đang ở trên người con, biết chưa hả?”

Lâm Càn ngơ ngác hỏi: “Ý của cha là…”

Người đàn ông trung niên hít một hơi thật sâu: “Chỉ khi ấn Pháp Tắc ở trên người con, đồng thời đã nhận con làm chủ nhân thì tông chủ và các trưởng lão khác mới kiên quyết bảo vệ cho con. Một khi để bọn họ biết con không có gì trong tay, bọn họ sẽ lấy con ra làm vật hy sinh để xoa dịu lửa giận của Hám Thiên Tông!”

Sắc mặt Lâm Càn trở nên nghiêm túc: “Con hiểu rồi!”

Ánh mắt người cha tràn đầy cảm xúc ngổn ngang. Ông ta thấp giọng thở dài: “Con trai, bây giờ con phải chứng minh bản thân có giá trị thì tông môn mới bảo vệ được cho con. Chỉ dựa vào cha không gánh vác nổi đâu! Vậy nên từ bây giờ con phải tuyên bố ra bên ngoài con đã đoạt đượca án Pháp Tắc. Còn nữa, dù thế nào cũng phải bảo vệ hai thằng khốn vừa rồi, biết chưa?”

Lâm Càn trầm giọng hỏi: “Ý của cha là muốn con và bọn họ trở thành người cùng hội cùng thuyền sao?”

Ông ta gật đầu giải thích: “Nhất định phải gắn chặt với bọn họ! Chỉ cần có người tới gây chuyện, con phải nhận hết trách nhiệm về mình, xây dựng hình tượng huynh đệ trung nghĩa! Có vậy bọn họ mới thấy con giàu tình nghĩa, thấy con đáng thương. Lỡ sau này tông môn muốn giao nộp con thì cũng sẽ phải tính đến áp lực dư luận, đã hiểu chưa?”

Lâm Càn vội vàng gật đầu đáp: “Con hiểu rồi!”

Người đàn ông trung niên quay người nhìn về phía xa xa, khẽ lẩm bẩm: “Hai chàng trai trẻ kia đều không phải kẻ tầm thường. Con chọc phải bọn họ là gây hoạ. Nhưng nếu con có thể sống sót, mà bọn họ thực sự có địa vị cao quý thì lại là phúc lớn!”

Lâm Càn cảm thấy khó hiểu: “Cha lại nói gì nữa vậy?”

Bình Luận (0)
Comment