[Harry Potter][Đồng Nhân] Tương Ngộ Tại Hogwarts

Chương 119

-----------------------------------------------

Beta: Vũ Minh Nguyệt

-----------------------------------------------

Lại một tuần trôi qua, trong khoảng thời gian này Harry, Ron và Hermione chưa từng tìm tới Ann cùng Fanny, việc này làm cho Ann thở phào nhẹ nhõm, thực ra mà nói, sau ngày hôm đó, cô lần nữa nghĩ lại, cảm thấy hành động của mình thật ngu ngốc. Bởi vì chỉ lo chăm chăm vào Harry, nếu Hermione mở miệng truy vấn, cô thật sự không biết phải làm sao luôn, nhưng lời lẽ tàn nhẫn không thể mở miệng nói ra với Hermione được.

Mà sau khi thổ lộ chút ít nội tâm với Fanny, Ann cảm thấy tốt hơn nhiều lắm, cảm giác có người bạn tốt như cô nàng thật tuyệt.

Lần này, đại khái có thể trốn khoảng thời gian dài, yên tĩnh mà suy ngẫm, ít nhất là qua học kì này trước đã, tốt hơn thì chờ xong kì thi OWLs rồi tính tiếp.


Ngày chủ nhật, Ann vui vẻ ở nhà kính thứ nhất sắp xếp một góc bàn làm việc. Học kì trước, giáo sư Sprout đã chấp thuận cho cô có một cái bàn nhỏ ở đây, nhưng đợt này làm chưa tới đâu nguyên do cũng một phần là vì vết thương trên cánh tay.

Rửa sạch sẽ bình cầu thủy tinh, Ann đang chuẩn bị lau khô rồi cất đi, thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

" Ann !" Là âm thanh của Hermione.

Ann trượt tay làm rớt bình thủy tinh, vỡ nát trên bàn, cô có chút bối rối, đầu óc nhất thời cứng đơ vài giây, sau đó định với tay cầm lấy.

Hermione vội vàng giữ lấy tay Ann " Nè ~" Vừa nói, nàng vừa rút đũa phép ra đọc bùa chú khôi phục cái bình.

Ann cầm bình đã trở lại nguyên vẹn đặt lên giá gỗ, quay lại nhìn Hermione " Ờm... chào buổi sáng."

Hermione cười cười nhìn cô " Chào buổi sáng, Ann, món quà sinh nhật cậu tặng, tớ rất thích, bánh ngon lắm."


Ann chợt nhớ lại, vào lúc nghỉ hè, cô đã chuẩn bị sẵn quà sinh nhật cho Hermione, đặt trên kệ sách, có dặn dò Auer buổi tối ngày 18 tháng 9 thì gửi đi, như vậy sáng sớm trong kí túc xá Hermione đã có thể nhận được. Còn về bánh kem, thứ hai sau buổi lễ khai giảng, tối đó cô đã đến phòng bếp dặn dò Dobby.

Nhưng mấy ngày nay cô lại quên béng đi, vốn dĩ lần sinh nhật thành niên này của Hermione, Ann đã có kế hoạch tổ chức một buổi tiệc. Rốt cuộc cũng không có tiệc tùng gì, sự tình rối loạn lung tung sau đó làm cô cũng quên dặn Auer và Dobby đừng đưa mấy món này.

Trốn chạy là một sự lựa chọn, không sai, nhưng không có nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc !

Đương nhiên một phần cũng do cả tuần nay Ann cố gắng khiến cho bản thân ngưng nghĩ ngợi về Hermione, những việc liên quan đến bộ ba người họ cũng dẹp sang bên.


Hermione nhìn Ann, nở nụ cười ngọt ngào rồi lại tiếp tục câu chuyện " Mình tới tìm cậu, không chỉ là vì chuyện này..."

" Hả ? Còn có gì sao ?" Ann lo lắng hỏi, cô có chút sợ hãi không biết lát nữa Hermione sẽ nói gì, nếu nàng thật sự nói ra bản thân cô cũng không biết phải ứng xử thế nào.

Hermione nhìn Ann cực kì vui sướng " Mình đã biết rồi..."

Tim cô mỗi lúc một nhanh hơn, Hermione biết cái gì ? Nàng muốn nói gì đây ? Hai người có thể bên nhau ư ?

" Ann, mấy lời cậu nói lần đó với Harry rất đúng !"

" Hả ?" Ann ngơ ngác.

" Hiện tại mình hiểu được dụng ý của cậu rồi, từ sau hôm đó, Harry không còn gây hấn với Umbridge nữa, hơn nữa cậu bảo là đừng có đối đầu trực diện rất hợp lí, nếu bà ta đã không muốn dạy, vậy thì chúng ta đây liền tự học..."

" Ách... Tự học ?"
Hermione gật đầu nghiêm túc " Không sai ! Chính là tự học, để cho Harry dạy chúng ta, mình đã nói với bồ ấy, bồ ấy chưa nghĩ tới sẽ dạy, nhưng mình thấy rất khả quan. Bên ngoài Hogwarts rất nguy hiểm, chúng ta cần chuẩn bị trước, sẵn sàng đối phó với những gì sau cánh cửa lớn nhà trường đang chờ đợi. Ý mình là, chúng ta cần phải biết tự bảo vệ bản thân. Nếu suốt một năm nay không thể học hành gì, thì để Harry đảm nhận công việc làm giáo viên, dạy cho chúng ta cách sử dụng bùa chú..."

Ann chống tay lên bàn làm việc, cố gắng giữ khoảng cách với Hermione. Đứng gần quá làm cô hơi căng thẳng, đầu óc xoay chuyển một lúc, cô mới hiểu ra Hermione đang nói cái gì.

" Nếu mình nói không sai, ý cậu là thành lập một... Ừm... Nhóm và để Harry tới giảng dạy các cậu môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám ?"
" Đúng vậy, không sai, ý tưởng này tuyệt chứ hả ?" Hermione càng dựa sát gần Ann hơn, nhìn chăm chú đôi mắt cô.

" Ừm...." Ann cảm thấy máu như đang sôi sục, Hermione cơ hồ muốn dán dính lên người cô.

Nhận được lời khẳng định, Hermione có vẻ rất vui sướng, nàng rụt lại cơ thể đang rướn về phía trước hỏi " Tuyệt quá, vậy cậu sẽ tham gia chứ ?"

" Cái gì ? Mình ?" Ann nhíu mày, một số kí ức len lỏi vào đầu óc rỗng tuếch của cô, nghĩ ngợi hồi lâu, Ann chậm rãi nói " Harry có đồng ý thành lập nhóm học này à ?"

" Sáng nay bồ ấy đã chịu rồi, mình nghĩ đa số mọi người đều cần lớp học này, rốt cuộc thì Umbridge cũng sẽ chẳng dạy gì cho chúng ta, mà kẻ-ai-cũng-biết-là-ai ở ngoài kia ngày càng hùng mạnh hơn, chúng ta cần phải học được cách làm sao ứng phó với thế lực Hắc ám, nguy hiểm đang dần kề..." Hermione giải thích.
" Nhưng..." Ann còn chưa nói xong, Hermione lại dán sát vào cô.

Ánh mắt Hermione lấp ló tia hưng phấn, tựa như lúc nàng biểu hiện sự nồng nhiệt đối với SPEW " Mình nghĩ rồi, chúng ta cần tụ tập lại để bàn bạc, đã đặt chỗ ở quán Đầu Heo tại làng Hogsmeade rồi, cậu thấy sao ?"

Ann hơi hơi nhích ra sau " Cũng tốt..." Hai lỗ tai cô đã ửng đỏ lên, nhưng lí trí vẫn còn sót lại, cô vội vã nói cứ như thể sẽ bị ngắt lời " Nhưng mà mình không thể tham gia được, tuyệt đối không."

Hermione thất vọng tràn trề.

" Mình, mình.... Không phải có ý nói ý tưởng cậu không tốt, mà là hiện tại, mình không thể..." Ann rối rắm kiếm từ ngữ.

Hermione lắc đầu, nàng không muốn Ann khó xử.

" Rất xin lỗi." Ann cuối cùng đành phải nói như thế.

Hermione ôm cô một cái, làm cho Ann cũng sững người đứng ngây ra.
" Ann, cậu đã cho mình sự cổ vũ rất lớn." Hermione nhẹ nhàng nói, buông lỏng cái ôm, nhìn Ann cười rạng rỡ " Mình đến thư viện đây, còn rất nhiều việc phải làm, hẹn gặp lại !" Nói xong, nàng vẫy tay chào Ann rồi rời khỏi nhà kính.

Ann nhìn bóng dáng Hermione khuất dần, mới lấy lại được tinh thần.

Sau khi bình tĩnh lại, lòng Ann hiện tại như vừa làm đổ một lọ ngũ vị, một bên thì là lí trí vang vọng, lên án chính mình, một bên là đáy lòng không yên, khó dứt khi thấy ánh mắt Hermione thất vọng rời đi.

Đến giờ dùng bữa trưa, Ann phờ phạc ngồi xuống cạnh Fanny.

" Cậu sao đó ? Sáng nay đi ra ngoài không phải còn vui vẻ lắm à ?" Fanny liếc nhìn Ann cảm thấy kì quái.

" Tớ cảm thấy đã làm một chuyện ngu ngốc, kết quả nhận phải báo ứng..." Ann buồn bực trả lời.

Fanny nhướng mày, cũng không đưa ra ý kiến nào.
Một tuần kế tiếp, mỗi lần lướt mắt hay vô ý nhìn tới Hermione, Ann đều lập tức tránh né đối phương, đáy lòng cô cứ hiện ra ánh mắt thất vọng của Hermione ở nhà kính hôm ấy.

Rất mau đã đến tối thứ sáu, ngày mai chính là buổi đi thăm làng Hogsmeade cuối tuần, những người khác trong kí túc đều đã ngủ, nhưng cô vẫn cứ nằm trằn trọc mãi trên giường, lăn qua lăn lại.

Sáng ngày hôm sau, Fanny đến kêu Ann dậy, cô chùm chăn kín mít che phủ đầu, buồn rầu lên tiếng " Tớ còn ngủ chưa đủ, hôm nay không đi đâu...."

" Được." Fanny đáp lời, sau đó cùng đám người Pansy rời khỏi, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên của Ann.

Chờ Fanny đi rồi, Ann nằm trên giường cuộn chăn xoay vòng vòng, cuối cùng xốc chăn lên, xoa đầu tóc rối nùi, thấp giọng chửi rửa " Mình đúng là điên mà !"
Tuy là nói thế, nhưng Ann rất mau mắn ngồi dậy, nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi mặc quần áo, kéo rương gỗ dưới bàn học ra, lướt nhìn sơ rồi lấy ngay bộ quần áo cùng cặp kính đen tuyền, còn có thêm cái khẩu trang.

Bỏ ba món vào túi đeo, Ann mang cặp sách chạy như bay lên tầng bốn, nhìn trái ngó phải, không có ai hết. Cô rút đũa phép chĩa vào bức tượng phù thủy thầm thì " Trái phải phân tách !"

Bức tượng phù thủy lập tức tách ra làm đôi, xuất hiện một lối đi tối hù, vừa vặn đủ cho một con mèo chui lọt, Ann cẩn thận bò vô, cô vừa vào hết người thì bức tượng đã khép lại.

"Lumos" Ann nhỏ giọng niệm thần chú, đầu đũa phép hiện lên tia sáng trắng. Sau khi bò loằng ngoằng hơn nửa giờ đồng hồ trong hầm tối, một khoảng không gian rộng lớn hơn nhiều đã hiện hữu trước mắt, đó là một lối đi hình vòm làm bằng đá, trông rất tồi tàn, bề mặt đã không bằng phẳng lại còn có nhiều bùn nhớt.
Đi tiếp hơn nửa tiếng nữa, trước lối đi xuất hiện một thềm đá.

" Rốt cuộc cũng tới !" Ann lầu bầu, nắm chặt quần áo trên người, bò lên, khi lên cao cô mới dừng lại, dùng đũa phép rọi sáng tìm tòi hồi lâu, sau đó nắm được một cái cầm tay hình tròn.

Xoay vặn một cái, Ann đẩy cửa bước ra. Đây là một căn hầm nhỏ chứa đầy rương và thùng gỗ lớn, trên đó còn có mấy kí hiệu quen mắt, đây là những loại kẹo do cô sáng tạo ra, chỗ này là căn hầm của tiệm Công tước Mật.

" Hừm, tới nơi rồi." Ann hô nhẹ, lướt qua mấy thùng đi thẳng lên trên, gõ cánh cửa gỗ.

Một lúc sau, bà Flume mở cửa ra, sau đó ngạc nhiên la lên " Hả ? Ann ! Sao hôm nay tới vậy ? Cháu đi bằng đường ngầm à ? Nay không phải là ngày cuối tuần sẽ được đến làng Hogsmeade sao ?"

" Chào buổi sáng, bà Flume. À... cháu hôm nay có việc khác, bà có thể giúp cháu giữ bí mật chứ ? Cho cháu mượn cửa sau nhà mọi người được không ạ ?"
" Được chứ, đương nhiên rồi." Bà Flume gật đầu, cũng không hỏi thêm gì.

" Cháu cám ơn ạ." Ann cảm kích.

Đẩy cửa sắt bước ra ngoài, bộ dáng Ann đã thay đổi hoàn toàn, cả cơ thể bị che kín bởi áo choàng đen dài, vành nón kéo thấp, chỉ để lộ nửa phần khẩu trang phía dưới, đồng tử cũng đã thay đổi từ màu hổ phách sang màu đen.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời hơi u tối, Ann đẩy kính đen, nhìn xung quanh xác định phương hướng, sải bước đi tới quán Đầu Heo.

Bình Luận (0)
Comment