Hào Môn Nữ Phụ Không Muốn Có Tình Yêu

Chương 87

Mang thai là một chuyện thực vất vả, đối với lần đầu có thai như Hứa Tân Di mà nói, không chỉ có vất vả, hơn nữa còn thống khổ.

Mang thai sẽ làm cho dáng người biến dạng.

Hứa Tân Di nhìn bụng nhỏ phồng lên từng ngày một, cùng eo dần dần biến thành thùng phi, cùng với tự nhận là đùi thon dài rắn chắc, giờ sưng phù chả khác cái cột đình, khóc không ra nước mắt.

Cái này cũng chưa tính là gì.

Điai đoạn đầu mang thai ăn không ngon, ngủ không yên, tinh thần cả ngày uể oải không phấn chấn, đánh không dậy nổi tinh thần, vừa soi gương, sắc mặt xanh trắng vàng như nến, không có ánh sáng, nhìn không tới chút ánh sáng trong ánh mắt.

Quá xấu!!!

Người phụ nữ bé trong gương này là ai?

Quả thực không phải cô.

Hứa Tân Di sắc đẹp như tiên trên trời, khuynh quốc khuynh thành chạy đi đâu?

Cô chịu không nổi cái ủy khuất này.

"An Nhã, chị có biết đồ trang điểm nào thích hợp thai phụ dùng hay không?"

"Thân là thai phụ, em ở nhà nghỉ ngơi an thai dùm chị, dùng đồ trang điểm làm cái gì?"

"Nhưng em biến xấu!"

"Ngoan, tiểu tiên nữ dù tới 80 tuổi cũng không xấu."

"Chị gặp qua tiểu tiên nữ nào nhiề antifans như em không?"

An Nhã lừa dối cô là phải biết dùng chiêu: "Tiêu tiên nữ là phải như em."

"Vậy chih5 gặp qua tiểu tiên nữ đầu trọc lóc sao?"

"... Để chị gửi cho em mấy chai dưỡng da thai phụ có thể sử dụng được, hoặc là gửi tóc giả qua cho em?"

"Chị có lệ em đến như vậy sao?"

"Bà cố nội, em cho rằng hiện tại em là một người sao? Trong bụng em còn có một người nữa nha, em suy nghĩ vì bé bi đi, chịu đựng, mang thai mười tháng, sau mười tháng em vẫn là một tiểu tiên nữ xinh đẹp."

Hứa Tân Di phẫn nộ cắt đứt điện thoại.

Thai phụ không xứng dùng đồ trang điểm sao? Thai phụ thì không xứng có được quyền lợi theo đuổi cái đẹp sao?

Bản thân cô không phải người thích làm trời làm đất, tâm lý thấy khó chịu đều sẽ mở rộng cánh cửa sổ, hít thở không khí trong lành, e sợ mỗi người trong nhà sẽ bị lời lẽ trong lúc nóng giận của cô làm tổn thương, bởi vì trong thời gian mang thai, ai cũng biết tâm tình của cô không tốt sợ giận chó đánh mèo nên ai ai cũng quan tâm săn sóc cô.

Mỗi lần bởi vì mang thai mà cơ thể thấy không khoẻ, cũng ảnh hưởng đến tinh thần làm cô khó chịu, thì cô sẽ mở ra mấy tin đăng trên Weibo giữa cô và Dịch Dương, làm thể xác và tinh thần của mình sung sướng.

Cô hung tợn mở Weibo.

"Trai tài gái sắc! Quả thực trời sinh một đôi! Chúc phúc!"

"Hứa Tân Di thật đúng là nhân sinh người thắng, sự nghiệp được mùa còn bắt lấy ông chủ Dịch thị làm bà chủ, sau này cô ấy còn không phải đi ngang ở giới giải trí sao?"

"Holmes tại đây! Tôi dám khẳng định, hai người lựa chọn lúc này công khai, nhất định là có mùi, trăm phần trăm là Hứa Tân Di mang thai!"

"Mang thai +1! Cũng không biết Tân Di mang thai có giống chúng ta hay không, biến xấu, biến béo, rụng tóc..."

"Nói cái gì đâu? Hứa Tân Di là tiên nữ, dù mang thai cũng sẽ không thay đổi, biến xấu, biến béo, xuất hiện nếp nhăn, vết thâm nám, rụng tóc."

Biến xấu, biến béo, rụng tóc?

Tới Weibo tìm kiếm an ủi, Hứa Tân Di thu được hàng tấn thương tổn.

Bình luận xen kẽ một quảng cáo nhỏ: Sau khi mang thai cơ thể biến dạng, chồng bắt đầu trắng đêm không về? Chỉ cần làm ba việc, thì tình cảm sẽ ngọt như tuần trăng mật...

Quảng cáo thật đúng lúc, đúng vị trí, nắm lấy mạch máu của khách hàng!

Hình như càng tức giận!

Mang thai dáng người biến dạng, chồng còn bắt đầu trắng đêm không về?

Thằng chồng nào khốn nạn dữ?

Gác ở trên người Dịch Dương cô không đánh gãy chân anh ta cô không họ hứa!

Buông di động, Hứa Tân Di nặng nề thở dài, không muốn lại nhìn cơ thể mình trong gương nữa, ngồi ở trên sô pha, u buồn tự hỏi cuộc đời.

"Bé bi, mẹ vì con hy sinh nhiều như vậy, mấy tháng sau mẹ con chúng ta hợp tác vui sướng, con làm mẹ thiếu chịu chút tội, sau này mẹ thương con nhiều một chút, được không?"

Bụng nhỏ phồng lên chưa đáp lại cô, mí mắt gục xuống, càng ngày càng nặng, càng ngày càng buồn ngủ.

Thời gian mang thai, chứng thích ngủ đặc biệt rõ ràng, có đôi khi sẽ ngồi ở trên sô pha nhìn nhìn TV đã ngủ hồi nào không hay, hiện tại giờ này còn chưa ngủ, là do cô chống đỡ chờ Dịch Dương trở về.

Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, cô đột nhiên bừng tỉnh, vừa mở mắt thì thấy được biểu tình của Dịch Dương.

"Tỉnh?"

Hứa Tân Di nhìn thoáng qua, phát giác cô bị Dịch Dương bế lên, treo ở giữa không trung, muốn bế cô lên giường.

Hứa Tân Di đôi tay ôm lấy cổ Dịch Dương: "Có phải em mập lên hay không?"

Dịch Dương trợn mắt nói dối: "Không mập."

―― "Hình như là hơi béo, cánh tay có chút mỏi."

Hứa Tân Di giật mình kinh ngạc: "Anh nói cái gì?"

"Anh nói em không mập."

"Không đúng, anh nói em béo.

"Anh không có."

"Anh nói!"

Từ lúc được Dịch phu nhân " dạy dỗ ", đừng nên tranh luận với phụ nữ mang thai, nói cái gì chính là cái đó, đừng chọc thai phụ tức giận, thai phụ tâm tình không tôt, đối thai phụ và bé bi trong bụng đều không tốt.

Dịch Dương rất thống khoái xin lỗi: "Ừ, anh nói, xin lỗi, anh nói sai rồi."

Nói xong đặt cô lên trên giường.

Hứa Tân Di mang thai, toàn bộ nhà họ Dịch gia đều xoay quanh cô.

Ăn mặc ngủ nghỉ, mọi điều chu đáo.

Đầu tiên là ăn, Dịch phu nhân tìm chuyên gia dinh dưỡng học có tiếng về ngày ngày tạo menu mới cho cô, làm cô đỡ phần nào, ít ói hơn lúc bắt đầu mang thai.

Lại chủ đề quần áo, chọn loại mềm mại thoải mái, giày cao gót vượt qua một centimet đều không được mang, tủ giày toàn bộ đều là giày dép bẹp, lấy thoải mái là chủ.

Nhưng là nói đến ngủ, phương diện này Hứa Tân Di có chút không lời gì để nói.

Một cái giường lớn đến như vậy mà còn ngại không đủ lớn, lo lắng tư thế ngủ buổi tối của Dịch Dương không ổn, đá bé bi trong bụng của Hứa Tân Di, ra lệnh cho Dịch Dương hoặc là đổi phòng ngủ, hoặc là mua thêm một chiếc giường nhỏ.

Một người đàn ông cao một mét tám gần một mét chín, chịu thiệt ngủ trên một chiếc giường nhỏ bên cạnh giường lớn trong với phòng to như vậy cũng không cảm thấy ủy khuất.

"Gần đây làn da của em có phải thay đổi rất nhiều hay không?" Hứa Tân Di để sát vào hắn trước mắt.

Dịch Dương nghiêm túc cẩn thận nhìn nhìn: "Không có."

―― "Hình như là có quầng thâm mắt, làn da cũng không có sáng như trước..."

"?"

Hứa Tân Di nghi hoặc khó hiểu nhìn anh: "Anh... Anh nhìn kỹ xem!"

Dịch Dương cẩn thận nhìn.

―― "Hình như còn có mụn."

Hứa Tân Di thở sâu: "Có phải có quầng thâm mắt, làn da cũng không sáng như trước, còn có mụn nữa đúng không?"

Dịch Dương giật mình, tuy rằng không nói chuyện, nhưng biểu tình và ánh mắt đều thay anh trả lời nghi vấn của Hứa Tân Di.

Hứa Tân Di xem như đã rõ, đây thật là do Dịch Dương nói, chẳng qua là lời nói trong lòng anh ấy thôi!

Tốt xấu gì cũng là người từng trải qua qua sóng to gió lớn, loại chuyện này sao có thể là cô kinh ngạc, nghe được không phải khá tốt sao? Nhiều đàn ông sau khi vợ mang thai, bởi vì dáng người biến dạng mà ghét bỏ, do đó trắng đêm không về có khối người.

Có thể nghe được ý nghĩ chân thật trong lòng của Dịch Dương cũng có thể theo dõi xem tình cảm anh ấy đối với mình có thay đổi theo thời gian hay không.

"Không thể nào, vẫn còn xinh đẹp giống như trước đây, em ngủ đi, anh còn vài phần văn kiện chưa làm xong, anh ở phòng làm việc, có việc gì cứ kêu anh."

Tuy rằng Hứa Tân Di cảm thấy lời này của Dịch Dương hơi có lệ, nhưng vẫn gật đầu.

Chờ sau khi Dịch Dương rời khỏi, lúc này Hứa Tân Di mới mang dép, lặng lẽ dán tai vào cửa phòng làm việc, nghe động tĩnh bên trong.

―― "Đêm nay cảm giác tâm tình Tân Di không tốt lắm, có phải gần đây không ngủ nghỉ tốt hay không?"

―― "Hỏi mẹ mới được, có đồ trang điểm nào có thể dùng trong thời gian mang thai? Nếu không mua quà tặng, làm cô ấy vui vẻ?"

―― "Trang sức, túi xách, châu báu... Mua cái gì mới được đây?"

―― "Hai ngày sau vẫn là nên chở cô ấy đến bệnh viện kiểm tra một chút... Ngày mai có tiệc rượu, cuối tuần báo cáo tháng..."

Nặng nề thở dài.

―― "Nhưng ba năm nay ngày nào cô ấy cũng ngủ đến tỉnh giấc, giấc ngủ rất điều độ, chẳng lẽ dinh dưỡng không đủ? Ngày mai hỏi bác sĩ dinh dưỡng..."

―― "Phần báo cáo này ai viết, viết thành như vậy làm sao bây giờ?"

―― "Nghe nói phụ nữ mang thai tâm trạng thường xuyên không tốt, có cần nghỉ một hai ngày ở nhà với cô ấy không?"

―― "Nhưng tháng này không có thời gian... Phiền."

―― "Không nghỉ."

―― "Hay là nghỉ."

―― "Thôi, vẫn là nghỉ đi, xử lý xong đống giấy tờ này sớm một chút trở về phòng ôm cô ấy ngủ."

―― "Hôm nay anh đã giáp mặt cường điệu quá tầm quan trọng của báo cáo đợt này, còn làm thành như vậy, có phải không muốn làm nữa hay không!"

―― "Liên tiếp hai cái hạng mục đều bị giành mất, gần đây giám đốc Triệu sao lại thế này? Lần trước nghe nói tổng giám đốc MK có hứng thú đối với giám đốc Triệu, muốn đào người, không thể không phòng..."

―― "Cũng không biết mấy ngày này cô ấy suy nghĩ cái gì..."

Hứa Tân Di đứng ở ngoài cửa phòng làm việc, lẳng lặng nghe từ trong phòng làm việc truyền đến mấy chuyện làm anh ấy, từ công việc cho đến lo lắng cho mình. Cô trộm ló đầu ra, thoáng nhìn vào trong.

Dịch Dương ngồi sau bàn làm việc, ấn đường nhíu chặt, dựa vào ghế, đầu ngón tay xoa ấn đường, mỏi mệt nhắm mắt dưỡng thần.

Gả cho Dịch Dương mấy năm nay, cô chưa từng gặp Dịch Dương chân chính nghỉ ngơi ngày nào, đền bận đến đầu óc choáng váng, nhưng phần lớn trong lòng đều đang nhớ tới cô. Đáy lòng Hứa Tân Di như có dòng nước ấm chậm rãi chảy quá, làm ấm chân tay vốn đang lạnh lẽo của cô.

Loại cảm giác lúc nào cũng được người bảo nhớ thương, giữ gìn như trân bảo, là cảm giác cô chưa bao giờ từng có.

Cô nhẹ chân đi vào phòng làm việc, lặng lẽ đi đến bên người Dịch Dương, cũng có lẽ là do hôm nay anh quá mệt mỏi, Hứa Tân Di đi đến bên cạnh bàn anh cũng chưa phát hiện.

Thẳng đến những ngón tay thon gầy lạnh lẽo ấn ở hai bên huyệt Thái Dương của mình, lúc này anh mới bừng tỉnh.

"Sao em lại vào đây?"

Anh nắm nhẹ hai bàn tay của Hứa Tân Di, cảm giác được vài phần lạnh lẽo: "Không phải em đang mệt mỏi sao? Ngủ sớm một chút đi, anh cũng sắp làm xong rồi..."

"Không có việc gì, em không buồn ngủ, nên muốn vào đây ngồi với anh."

Hứa Tân Di rút tay từ lòng bàn tay của anh ra, đứng ở phía sau ghế, tiếp tục mát xa hai bên huyệt Thái Dương cho anh: "Em không lạnh, thấy anh mệt như vậy, chỉ nghỉ muốn anh thả lỏng một chút mà thôi."

Dịch Dương vẫn là không yên tâm: "Ngoan, nghe lời, đi về phòng ngủ trước."

"Em thật không có việc gì mà!"

Hứa Tân Di chuyển đến hai bên vai anh: "Anh tiếp tục làm việc đi, đại nhân của em, nếu mệt em sẽ trở về phòng ngủ nghỉ ngơi."

"Thật sự không có việc gì?"

Hứa Tân Di lắc đầu.

―― "Không phải tâm trạng vừa rồi không tốt, sao đột nhiên..."

"Ông xã ~ Anh đừng lo lắng cho em nữa."

"Hiện tại, ngày nào em cũng đều ngủ rất tốt, một giấc ngủ đến mặt trời lên cao mới tỉnh. Mẹ thuê bác sĩ dinh dưỡng, mỗi ngày đều làm những món ăn khác nhau cho em, em đều đặc biệt rất thích. Số lần nôn nghén cũng thiếu rất nhiều, gần đây còn mập lên..."

"Còn nữa, hai ngày trước mẹ đi kiểm tra chung với em, em và con đều thực khỏe mạnh, anh không cần lo lắng. Tuy rằng có đôi khi tâm trạng của em không tốt lắm, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến con ở trong bụng thì tâm trạng khá hơn nhiều. Cho nên, anh không cần nghĩ làm ở nhà với em, anh lo làm kiếm tiền nuôi mẹ con em làm được, đừng bận tâm quá nhiều."

"Nhưng..."

Hứa Tân Di ôm cổ anh từ phía sau, đầu gác lên trên vai anh, nói: "Dịch Dương, em gả cho anh, là thay anh chia sẻ gánh nặng gia đình, không phải cho anh thêm phiền toái."

"Anh không cảm thấy em là phiền toái của anh."

Cô nghiêng đầu nhìn Dịch Dương, cực kỳ nghiêm túc mà nói: "Nhưng mà chính anh làm em cảm thấy, bản thân trở thành phiền toái của anh."

"Anh yên tâm, em sẽ tự chăm sóc bản thân, sẽ nỗ lực điều tiết tâm trạng của mình cùng tính tình, ngoan ngoãn ngủ ngoan ngoãn ăn cơm, không thoải mái thì gặp bác sĩ ngay. Nếu ngày nào đó thật sự không cách nào khống chế cảm xúc được nũa, em sẽ nói hết với anh. Bởi vậy, ngày thường anh đừng tiêu phí quá nhiều thời gian lo lắng cho em, được không? Em thật sự không có việc gì, đều chỉ là một vài vấn đề nhỏ mà thôi."

Nhìn đáy mắt kiên định và nghiêm túc của Hứa Tân Di, hầu kết Dịch Dương lăn lộn lên xuống, một nụ hôn rơi vào trên má cô: "Ừ."

Hứa Tân Di cảm thấy mỹ mãn, cười nói: "Vậy anh làm việc tiếp đi, em về phòng nghỉ ngơi trước."

Ở dưới ánh mắt của Dịch Dương, Hứa Tân Di chậm rãi rời khỏi phòng làm việc.

Từ bàn làm việc của Dịch Dương tới cửa, cô không nghe thấy phiền não của anh nữa.

10 giờ, xác thật tới thời gian nên ngủ.

Hứa Tân Di nằm xuống nghỉ ngơi, trong lúc ngủ mơ, cảm nhận được như có người nằm xuống bên cạnh, không mở mắt, nhưng cô biết là Dịch Dương, mơ mơ màng màng cuộn tròn người vào lòng anh, duỗi tay ôm eo anh.

Nhiệt độ cơ thể ấm áp cùng hương vị quen thuộc, đều làm cô vô cùng an tâm.

Đang nằm ngủ say, trong đầu Hứa Tân Di đột nhiên hiện lên một câu, kích thích đến làm cô đột nhiên tỉnh giấc.

Đầu giường chỉ chừa một cái đèn ngủ, dưới ánh đèn tối tăm Hứa Tân Di thấy Dịch Dương nằm trên chiếc giường nhỏ kia, không lướt qua " Lôi Trì " nửa bước.

Cô thật cẩn thận chống khuỷu tay đở nửa người trên, nhướng người lấy di động Dịch Dương đặt ở đầu giường.

Hành động này làm cơ bắp cô cặn ra, đau nhe răng trợn mắt, thật vất vả mới lấy được, cầm trong lòng bàn tay... Dịch Dương nghiêng đầu, làm Hứa Tân Di giật mình toàn thân cứng lại, cả người cứng đờ không dám động.

Như ăn trộm.

Cô lặng lẽ mở khóa di động của Dịch Dương, tại màn hình chủ giao diện, tìm được mục đồng hồ báo thức, lựa chọn click mở.

Dời đồng hồ báo thức từ 5:00 thành 8:00.

Sau đó lặng lẽ đặt di động trở vế chỗ cũ.

Dịch Dương nghiêng người hơi tỉnh, Hứa Tân Di vội nằm trở lại, chen vào trong lòng ngực Dịch Dương.

"Dịch Dương?"

Nửa mộng nửa tỉnh, Dịch Dương dựa vào bản năng trở về một câu: "Ừm?"

"Em lạnh."

Dịch Dương nhích lại gần người cô, ôm Hứa Tân Di vào trong lòng ngực, chặt hơn, chặt hơn nữa chút.

Hết phiên ngoại 1
Bình Luận (0)
Comment