Hận Đời Này Không Thể Giết Người

Chương 14 - Lý Tản Nhân

Hắn ta không quan tâm cô ta , vẫn ngồi đó tiếp tục uống rượu . Cô ta cười mỉm , nhẹ nhàng bước đến , ngồi xuống bàn , hắn ta khó cịu nhìn cô

- Cô đến đây làm ?

- Không có gì , chỉ là cảm thấy buồn chán thôi

- Đừng nói vòng vo nữa . Đến tìm tôi có chuyện gì ?

- Tam hoàng tử thật thông minh

- Mau nói

- Được , muốn tìn ngài để hợp tác cùng làm một chuyện

- Hợp tác , ai là cho Ngô cô nương có hứng thú muốn đến tìm ta hợp tác vậy a ?

- Là Vân Thy Lạc , tôi muốn cô ta phải C.H.Ế.T

- Cô ta ? Tại sao bổn hoàng tử lại phải giúp ngươi giết chết cô ta

- Bởi vì tại cô ta mà Nhị hoàng tử và thái tử ghét ngươi

- Đó chỉ là cái cớ của cô . Thực chất cô là muốn lợi dụng tôi

- Cái này tôi ...

- Vì cô ghét cô ta , tại cô ta đã cướp mất TRỊNH HỮU PHÁC . Tôi nói đúng không ?

- Tôi ....

- Muốn lợi dụng bổn hoàng tử , cô không có cửa

- Nhưng ... Nhưng không phải ngài cũng ghét cô ta sao ?

- Tại sao tôi phải ghét cô ta chứ ? Chỉ vì đại ca và nhị ca tôi yêu cô ta sao ? Hoang đường

- Tôi biết thái tử , nhị hoàng tử và các hoàng tử khác đều ghét ngài . Nhưng sao ngài có thể chắc rằng , hai bọn họ chỉ vì yêu chung một người mà không thể cùng hợp tác lại để giết ngài . Không biêt tam hoàng tử ngài đã từng nghe câu nói " Kẻ thù cũng có thể hợp tác vì người họ yêu " không ?

- Được , vậy thì chi bằng chúng ta làm một cuộc giao dịch đi

- Gia dịch ?

- Phải , dù sao bổn hoàng tử cũng muốn xem kịch . Vậy chi bằng cô thử sức mình , nếu một mình cô không giết được cô ta , thì có thể chạy đến cầu xin ta , đến lúc đó có thể bổn hoàng tử sẽ nghĩ lại mà giúp cô đó .

- Chuyện này ....

- Thế nào ? Không muốn bổn hoàng tử giúp sao ?

- Được , ngài nói phải giữ lời đó .

- Yên tâm

- Vậy tôi ra ngoài trước ?

- Ukm

Ngô Vấn Lan ra ngoài , đóng cửa phòng lại , trên đường đi về phòng , cô ta bực tức vì những lời coi thường của Tiêu Dạ Nam

- Tưởng Tiêu Dạ nam ngươi là hoàng tử thì hay lắm sao . Ăn chơi , cờ bạc lại còn bị mọi người ghét bỏ . Cái tên khốn khiếp như ngươi rồi cũng sẽ chết sớm thôi

Đang lẩm bẩm chửi rủa thì cô đi ngang qua hồ sen thấy Vân Thy Lạc đang đi quanh bên hồ đọc sách , nhìn cô , cô ta nở nụ cười nham hiểm bắn từ tay một viên đá thật mạnh vào chân cô làm cô vấp , rơi xuống nước , bỗng nhiên lúc đó , Vân Thy Lạc lại có thể nói lại được , cô kêu lên

- Cứu , Tiêu Trùng Khiếp , Vân Thiên Dật , cứu muội

Tiêu Trùng Khiết và Vân Thiên Dật đang ở trong tiết học y thuật nghe thấy giọng nói quen thuộc này liền bỏ sách đó chạy ra , những môn sinh khác cũng chạy theo ra . Vừa chạy ra thì bọn họ thấy Trịnh Hữu Phác vừa mới cứu cô lên bờ , hiện đang định bến cô vào phòng . Tiêu Trùng Khiết tiến lại đẩy anh ra , một tay ôm cô về phòng , rồi đi ra nhờ Vu Khuê thay quần áo cho cô . Qua một canh giờ , cô tỉnh lại , vừa định bước ra khỏi giường thì nghe có tiếng mở cửa . Vu Khuê từ ngoài cửa bước vào , tay bê khay đồ ăn , thấy Vân Thy Lạc tỉnh dậy , cô bước vào cười một cái , đặt khay lên bàn .

- Lạc Nhi , muội tỉnh rồi

- Ukm

Bỗng nhiên Tiêu Trùng Khiết từ ngoài cửa bước vào

- Lạc Nhi , muội có nhớ là ai đã làm muội ngã , và muội phục hồi giọng nói từ lúc nào không ?

- Ukm , Ta nhớ lúc đó ta đang đi quanh hồ đọc sách thì bỗng nhiên từ đâu có một viên đá đập mạnh vào chân ta , ta vấp phải nên ngã xuống hồ . Lúc đó bỗng nhiên ta có thể nói được nên ta liền gọi huynh và ca ca đến cứu ta .

- Được rồi , nói được ra tốt rồi

- Ca ca ?

- Muội đỡ hơn chưa ?

- Ta khỏe rồi , không sao đâu ?

Ngô lão sư cũng đã đứng ngoài từ lúc nào liền nói ghẹo

- Tiểu thử thối , nếu ngươi thật sự chết ở cái hồ bảo vật của ta , thì ta sợ rằng bao nhiêu bạch liên ở đó đều sẽ bị ca ca ngươi và tên tiểu tử Tiểu Trùng Khiết này đốt sạch mất

- Sư phụ , ngài đang nói cái gì vậy ?

- Ha ha đươc rồi , Lạc Nhi , con xem ai tới thăm con nè

Mọi người tập trung ánh mắt nhìn ra cửa , từ ngoài một cụ già tầm tuổi Ngô lão sư bước vào , nhìn Vân Thy Lạc cười tươi . Cô rời khỏi giường chạy đến , ôm lấy ông

- Sư phụ , cuối cùng ta cũng được gặp người rồi . Ta nhớ người lắm đó . Năm đó người không nói gì mà bỏ đi , là Ngô lão sư phải vất vả nuôi ta đó

Người đó là sư phụ của Vân Thy Lạc - Lý Tản Nhân nổi tiếng khắp thiên hạ, cô từ nhỏ đã đi theo ông học kiếm pháp , ông cùng Ngô lão sư là bạn lâu năm . Khi cô được 7 tuổi , ông không một lời nói mà bỏ đi , cô không ăn suốt một tuần và tự nhốt mình trong phòng , là Ngô lão sư khuyên cô mãi , cô mới có thể như bây giờ . Ở bên cạnh , được Ngô lão sư nuôi dưỡng , năm cô 13 tuổi cô mới trở về hoàng cung . Ông vuốt nhẹ lưng , an ủi cô

- Lạc Nhi ngoan , đừng khóc nữa . Sư phụ về bên con rồi ?

- Sư phụ con nhớ người lắm đó ! Người phải hứa là sau này người sẽ không bỏ Lạc Nhi đi nữa

- Được được , lão già này hứa với con .

Gặp được sư phụ của mình , cô cùng ông và mọi người ngồi nói chuyện , cô còn đích thân cùng Vu Khue , Vân Thiên Dật , Tiêu trùng Khiết và Trịnh Hữu Phác vào bếp nấu ăn , rồi cùng nhau ăn cơm , cô toàn nấu những món mà trước đây Lý Tản Nhân dạy cô nấu . Cô còn cùng với Lý Tản Nhân và Ngô Lão sư đi lên rừng hái thuốc , học kiếm đạo ,.... Còn cùng nhau đi săn đêm , rất vui vẻ . Khoảng 3 tuần sau đó , bỗng có một người thân mặc giáp , tay cần thánh chỉ , phi ngựa đến Mệnh Đào , sinh được cầu kiến

Bình Luận (0)
Comment