Hạ Xưa

Chương 4

Dù Đỗ Như Mộng không hàng ngày trình diện, nhưng lê vẫn tới tay Tô Châu đều đặn.

Trên thư cũng không có mấy lời ân ái, chỉ là vài câu quan tâm thông thường. Khác hẳn với Đỗ đại tiểu thư ghẹo người mỗi khi gặp gỡ.

Đỗ Như Mộng tựa như đóa hồng mê hoặc lòng người, trong độ nở rộ, cách theo đuổi của nàng luôn khác biệt với những người khác—— Ít nhất cũng khác với mấy kẻ muốn lấy Tô Châu làm vợ lẽ.

Sau khi thấy vẻ vô liêm sỉ và mấy trò lưu manh của đại tiểu thư, cùng với đó là điệu bộ thẹn thùng, xấu hổ, Tô Châu cảm thấy vị đại tiểu thư này chẳng có chỗ nào giống đại tiểu thư cả.

Vậy nên khi đại tiểu thư bừng bừng sát khí giẫm trên giày cao gót, cao ngạo đứng bên cạnh cô, Tô Châu tin rằng, chuyện sắp xảy đến sẽ rất thú vị.

Đại tiểu thư đã không để Tô Châu thất vọng. Nàng bắt lấy bàn tay đang muốn lau nước mắt cho Lương Tiểu Nguyệt của Tô Châu, dương dương tự đắc, ngữ khí đầy vẻ khinh thường: "Đừng tơ tưởng người con gái của tôi nữa, bỏ ngay dáng vẻ khốn khổ ấy đi."

Rồi nàng cau mày, vòng tay ôm quanh eo Tô Châu, "Em rất không hài lòng việc chị trêu ghẹo phụ nữ sau lưng em" viết đầy trên mặt, lại nói: "Mới có mấy ngày không tới, bệ hạ, ngài là đang muốn nối lại tình xưa với hoàng hậu hay sao?"

Cái nàng đang nói tới là việc Lương Tiểu Nguyệt được mệnh danh là hoàng hậu Việt kịch còn Tô Châu được phong là hoàng đế. Hơn nữa, cách dùng từ này còn ám chỉ tình cũ nhen nhóm, hiển nhiên Đỗ đại tiểu thư biết hai người họ là người yêu cũ.

Thực tế cũng không hẳn là người yêu cũ, tuy rằng Tô Châu thích Lương Tiểu Nguyệt, nhưng suy cho cùng cô cũng không nói ra, đợi đến khi muốn nói thì Lương Tiểu Nguyệt lại cho cô một cái tát—— trao mình cho ông chủ nhà hát Đường Kiệt.

Đỗ đại tiểu thư cảm thấy mình không cần phải bao dung như vậy, nếu muốn nối lại tình xưa với chị, nàng nhất định phải giế t chết ý định đó ngay từ trong trứng nước.

Nghĩ tới cảnh vừa rồi Tô Châu muốn chạm vào gương mặt Lương Tiểu Nguyệt, chạm tới mặt rồi sau đó chưa biết chừng còn sờ mó chỗ khác—— Đỗ đại tiểu thư từ trước tới nay chưa từng có tâm tư với phụ nữ nhà lành—— Nàng uất ức nhìn Tô Châu.

Tô Châu: "..."

Lương Tiểu Nguyệt lúng túng nín khóc, sống mũi hơi cay cay. Cô ta thấy Tô Châu không cự tuyệt Đỗ Như Mộng đến gần, nén lại chua xót mà chạy ra ngoài.

Đỗ đại tiểu thư mặt mày hớn hở, giống như vừa thắng trận, cảm giác tự hào trỗi dậy.

Tô Châu chẳng thèm đáp lại nàng. Tinh thần xuống thấp, thoát khỏi vòng tay Đỗ Như Mộng, về chỗ của mình nhặt lấy mấy món đồ trang sức, một câu cũng chẳng nói với nàng, cúi đầu bước ra ngoài.

Đỗ Như Mộng biết trong lòng cô không vui, suy nghĩ một chút rồi đuổi theo Tô Châu, sáp đến bên tai Tô Châu: "Chúng ta ra sông Hoàng Phố chơi nhé."

Tô Châu không phản ứng lại.

"Chị à~" Đỗ Như Mộng ồn ào bằng chất giọng nũng nịu dùng đến cả trăm lần mà chưa một lần thành công, còn câu lấy cánh tay Tô Châu cọ cọ trong lòng.

Khóe miệng Tô Châu giật giật, ngẩng đầu vô cảm nhìn Đỗ đại tiểu thư tùy hứng, nói: "Cô đi một mình đi."

"Không chịu! Người ta muốn đi cùng chị cơ~" Cũng không phải lần một lần hai Đỗ đại tiểu thư trơ trẽn, nàng tin tưởng nguyên tắc trăm hay không bằng tay quen.

Tô Châu thật muốn đỡ trán thở dài, nhưng tay đã bị Đỗ Như Mộng kẹp chặt trong lòng, cô không kéo ra được. Cô đẩy nhẹ Đỗ Như Mộng ra: "Nóng." Rồi cách xa một chút.

Ai ngờ Đỗ đại tiểu thư mặc kệ tháng bảy nóng bức, sống chết dính chặt lấy cô. Tô Châu hết cách, đành phải im lặng để nàng dán chặt vào mình như keo da chó.

Đỗ Như Mộng van xin cô đến sông Hoàng Phố, cô không muốn đi, bị Đỗ Như Mộng làm phiền đủ rồi, liền lấy cớ đi tìm Mã phu nhân chơi bài.


Đúng thật là Mã phu nhân muốn chơi bài cùng cô, chỉ là không phải hôm nay. Những gì cô nói đều là vớ vẩn, đại tiểu thư lại tin là thật.

Đỗ Như Mộng nói: "Chị thích Mã phu nhân?"

Tô Châu hít vào một hơi thật sâu, mấy ngày này Đỗ Như Mộng không gặp cô, tình cảm bị ngâm thành giấm rồi đúng không? Hũ giấm chua đến ê răng suýt nhấn chìm Tô Châu, mà giờ liên lụy cả Mã phu nhân... Phụ nữ trung niên cũng không tha—— Quả thực là cầm thú!

Cô thở dài, cũng không làm gì được đại tiểu thư: "Đại tiểu thư, tôi và Mã phu nhân chỉ là bạn chơi bài thôi."

Đỗ đại tiểu thư sững sờ, không rõ lời giải thích của Tô Châu có ý gì. Nhìn vẻ mặt bất lực của Tô Châu, lại nghĩ lại những gì mình vừa nói, liền biết rằng Tô Châu đã hiểu lầm. Nàng khó tin nhìn Tô Châu: "Em chỉ cảm thấy Mã phu nhân là người tốt, mà bà ấy có ý định nhận chị làm con... Chị nghĩ đi đâu thế?"

Tô Châu nghẹn họng, khuôn mặt trắng bóc phiêm phiếm hồng, cô cắn môi, vừa giận vừa thẹn: "Ai nghĩ gì chứ?!"

Nhìn gương mặt đỏ bừng, đó gọi là ngượng ngùng, chẳng còn anh khí khi hóa trang xướng kịch, hoàn toàn hóa thành dáng dập của một cô gái nhỏ. Nhưng nét thùy mị của Đỗ đại tiểu thư đã bị hủy hoại.

Đôi mày hẹp dài màu khói của Đỗ Như Mộng dịu đi thành nét quyến rũ trời sinh, màu sơn móng tay tươi tắn như sắc son trên môi. Đầu ngón tay điểm lên ngực Tô Châu, nàng cười nói: "Chị nói sao thì là vậy. Nhịp tim dồn dập như vậy, kẻo vọt ra ngoài đấy."

Tô Châu ban đầu khá bình tĩnh, nhưng lồ ng ngực đột nhiên bị Đỗ Như Mộng chạm vào, nhịp tim của cô đột nhiên không thể kiềm chế, cô quên mất tâm tình nặng nề mà Lương Tiểu Nguyệt vừa mang tới, trái tim non nớt không ngừng bị Đỗ Như Mộng khuấy động.

"Cô..." Tô Châu giả vờ bình tĩnh mà gạt bàn tay tinh nghịch của nàng ra, khuôn mặt đỏ bừng nghiêm túc nói, "Không biết lớn nhỏ, làm sao có thể tùy tiện lấy Mã phu nhân ra làm trò đùa?"

Đã đạt được mục đích, tâm trạng Đỗ Như Mộng vui vẻ, nàng hết mình phát huy sở trường nữ lưu manh của mình, lại quen thói cũ chọc ghẹo Tô Châu: "Phải rồi~ Em không dám tùy tiện giễu cợt Mã phu nhân nữa, kẻo lại bị chị đánh."

Thù dai là bản tính của đại tiểu thư, trêu ghẹo con gái nhà lành là sở thích của nữ lưu manh. Đỗ Như Mộng phát huy tối đa cả hai khía cạnh này.

"..." Nàng vừa nói ra, Tô Châu thật sự cảm thấy áy náy. Nhưng ai bảo Đỗ Như Mộng lần nào cũng giở trò lưu manh như vậy, lần trước cô cũng không hề dùng sức, chẳng qua là da mặt Đỗ Như Mộng nhạy cảm mà thôi.

Nữ lưu manh không đúng đắn, Tô Châu nghĩ mình nên tránh xa Đỗ đại tiểu thư một chút, nếu không cô cũng hóa không đúng đắn mất.

Cô nghĩ từ khi quen biết đại tiểu thư, cô vẫn luôn là người đàng hoàng, nhưng mỗi khi đại tiểu thư mở miệng cô lại bị cuốn theo, bản thân cũng không nhận ra.

"Cô không nói bậy bạ thì tôi cũng chẳng làm gì cô." Tô Châu quay đi, không nhìn Đỗ Như Mộng.

Đại tiểu thư không biết xấu hổ mà ghé vào tai cô, nhẹ nhàng nói: "Vậy là em nói bậy bạ thì chị sẽ làm gì đó à? Biết sớm thì đã nói bậy bạ nhiều hơn rồi."

Tô Châu vừa kìm nén được một chút thì sắc đỏ lại lan khắp khuôn mặt. Lần này là đỏ rực, nếu véo thì nhất định sẽ chảy máu. D ái tai đỏ bừng vì hơi nóng của Đỗ Như Mộng, thậm chí cô còn có thể nghe được tiếng tim mình đập, tâm trí hiện lên dáng vẻ quyến rũ mê hoặc của Đỗ Như Mộng nói làm gì đó, bên tai là hơi thở mềm mại nóng bóng trong từng âm tiết. Cô chưa từng gần gũi với ai đến thế, cô đã nghe qua rất nhiều lời tục tĩu, nhưng rốt cục chẳng có ai dám thẳng thừng nói "làm gì đó" với một cô gái. Mặt cô nóng đến mức Đỗ Như Mộng cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ, gần như đốt cháy khuôn mặt anh tú ấy khỏi da thịt, cô cảm thấy máu trong người đang sôi bởi nhiệt độ đáng sợ này, thậm chí còn có thể nghe thấy âm thanh sùng sục bọt khí.

Đỗ đại tiểu thư, cô học kỹ thuật mê hoặc này ở đâu vậy!

Cũng may trong rạp không có ai, hai người im lặng đứng trong rạp, không ai nhìn thấy tình huống hiện tại, cũng không ai chứng kiến tư thế thân mật của hai người và dáng vẻ mặt đỏ tía tai chưa từng thấy của Tô Châu.

Đỗ đại tiểu thư bị Tô Châu vô ý quyến rũ. Cổ họng nàng khô khốc, vô cùng khó chịu, tứ phía tĩnh mịch. Trời đã chuyển tối, hai người cơ hồ ở trong một thế giới riêng không bị ai quấy phá.

Bây giờ nên làm gì? Đỗ đại tiểu thư cắn môi, bờ môi đỏ rực được đầu lưỡi làm ẩm càng trở nên tươi tắn hơn. Hơi thở của nàng có chút bất thường.

Tô Châu vội đẩy Đỗ Như Mộng ra, khó khăn mà ấp úng: "... Tôi... Tôi muốn về... Cô... Tôi về trước đây..."


Trong mắt Đỗ Như Mộng ám một màn sương, bị Tô Châu đẩy ra, nàng không phòng bị mà lùi lại nửa bước.

Tô Châu rảo bước nhanh như trốn chạy.

Đỗ Như Mộng siết chặt quai hàm, không đuổi theo Tô Châu. Trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ—— Tô Châu là đồ tiểu yêu tinh độc ác!

Nàng kỳ thực rất muốn ôm cô, nhưng điều này sẽ khiến cô kháng cự nàng hơn, bây giờ có thể làm Tô Châu đỏ mặt đã là một bước tiến lớn rồi.

Nàng chậm rãi bước ra khỏi rạp, đăm chiêu ủ dột.

Tài xế thấy đại tiểu thư buồn rầu, cũng nghĩ đến Lương Tiểu Nguyệt vừa khóc vừa chạy ra ngoài cách đây không lâu, sau đó Tô Châu mặt đỏ bừng đi ra, như thể đang bỏ chạy, cuối cùng là sắc mặt dục cầu bất mãn của đại tiểu thư...

Tài xế ngạc nhiên, mối liên hệ như vậy, vì sao ông ta có thể kết luận đại tiểu thư là nữ lưu manh chứ... Ông có nên nhờ Đỗ tiên sinh phái vài thuộc hạ cho đại tiểu thư không, để đại tiểu thư giải quyết vấn đề giữa Lương Tiểu Nguyệt và Tô tiểu thư...

Vậy nên, khi tài xế quan tâm khéo léo đề nghị Đỗ Như Mộng lần tới đem người theo cùng, rồi khi ông nói thêm: "Tôi hiểu cô, đại tiểu thư, hãy thoải mái tận hưởng tuổi trẻ của mình", Đỗ Như Mộng mới nhận ra rằng bản thân có sức ảnh hưởng khá lớn.

Nàng chỉ đang theo đuổi người mình thích, tại sao tất cả mọi người xung quanh đều nghĩ đó là kỳ lạ? Đỗ đại tiểu thư rất hồn nhiên.

Nàng giải thích: "Tôi không có việc gì thì kéo người theo làm gì? Càng không phải thiếu gia ác bá, cường thương dân nữ*"

*强抢民女: Bắt nguồn từ một vụ án xảy ra vào năm Càn Long thứ 40. Giang Tô Tú và Lưu Điến Thần đã bắt con gái của một gia đình thanh bạch làm vợ.

Xét thấy đại tiểu thư là con gái của Đỗ tam gia, người tài xế không dám đơn thuần tin tưởng vào lời nàng, liền phân tích một chút, chốc lát trong lòng liền thầm cho đại tiểu thư một cái like. Không hổ danh đại tiểu thư, đại tiểu thư cường thương dân nữ có được tính là "thương" (cướp đoạt, giành giật) không? Chỉ có ác bá cường hào mới cướp đoạt thôi, còn đại tiểu thư là "theo đuổi"!

Ánh mắt bái phục không thể nói rõ của tài xế làm Đỗ đại tiểu thư không nói nên lời.

Mỗi khi nghĩ đến chuyện xảy ra tại rạp hát hôm đó, Tô Châu vô cùng khổ sở, cô thấy phiền phức khi nhìn thấy Đỗ Như Mộng, vậy nên chỉ cần Đỗ Như Mộng tới, cô sẽ đóng kín cửa, không gặp khách.

Người mặt mỏng né người mặt dày, Đỗ đại tiểu thư rất phiền não. Nàng càng không thể kéo người tới phá cửa đột nhập, làm sao dám, Tô Châu khẳng định là người trung trinh tiết liệt, đến chết không đổi. Hơn nữa, người theo đuổi thì phải "đuổi theo", Tô Châu không gặp nhưng hàng ngày nàng vẫn đến, bị chặn ở cổng cũng vậy thôi, Tô Châu sẽ không nhịn được mà ra ngoài đi?

Một ngày một quả lê vẫn không bị gián đoạn. Tô Châu nào biết Đỗ Như Mộng đã bỏ ra bao nhiêu công sức để liên tục giao lê đến một cách an toàn trong thời cuộc hỗn loạn hiện nay. Tuy rằng Tô Châu không chịu gặp đại tiểu thư, nhưng cô vẫn tiếp nhận lê của đại tiểu thư. Mỗi lần mở thư ra, đều có thể thấy ngữ khí cầu hòa của đại tiểu thư: "Em hứa sẽ không hồ nháo nữa." "Mẹ nhớ chị lắm." "Đừng cứ mãi ở trong nhà, ra ngoài đi dạo đi."

Tô Châu không có ý định để Đỗ Như Mộng gặp mình, việc cô ở một mình trong nhà, cũng không phải hoàn toàn do Đỗ Như Mộng. Cô cần phải chỉnh lý tâm tình của bản thân một chút. Cô nhớ đến vẻ mặt đau khổ cùng những giọt nước mắt của Lương Tiểu Nguyệt hôm đó, dường như lục phủ ngũ tạng đang xoắn lại với nhau mà phát đau.

Ban đầu Lương Tiểu Nguyệt sống cùng nhà với cô, sau này được mẹ đỡ đầu đón về sống trong nhà. Trong phòng vẫn còn rất nhiều đồ đạc vẫn chưa được đem đi của cô ta.

Cô đang ngồi trước bàn trang điểm, vuốt v e nước hoa của Lương Tiểu Nguyệt, trong lòng chán nản mất mát. Nhớ khi ấy ở cùng Lương Tiểu Nguyệt, cho dù không dùng nước hoa thì trên người vẫn nhiễm phải mùi hương của người kia, người khác đều giễu cợt quan hệ thân thiết của hai người họ.

Cùng nhau ăn cơm, thi thoảng sẽ ấm áp mà gắp thức ăn cho đối phương, cùng nhau chơi đùa, sẽ ôm lấy người ấy trong vòng tay lúc chơi trốn tìm, cùng tay trong tay đi mua sắm, cùng nhau bị sư phụ phạt đứng, cùng nhau ngủ, sưởi ấm đối phương trong lòng.

Cô cho rằng dù cho cô không nói, không thừa nhận, Lương Tiểu Nguyệt vẫn sẽ phát giác rằng cô yêu mình. Tuy cô không hứa hẹn điều gì với Lương Tiểu Nguyệt, nhưng cô đã trao đi toàn bộ thanh xuân của mình, tình yêu đầu đời của mình cho người nọ. Dù cô vẫn luôn giả ngốc, nhưng khi có người nói có lẽ cô đã phải lòng Lương Tiểu Nguyệt, cô sẽ cảm thấy gượng gạo và bất an trong lòng, sợ Lương Tiểu Nguyệt không thể tiếp nhận. Cô cũng từng khẳng định Lương Tiểu Nguyệt yêu cô, kiểu tình yêu giống với cô.


Nhưng rồi Đường Kiệt và Lương Tiểu Nguyệt ôm nhau, giống như khi cô và Lương Tiểu Nguyệt trong vòng tay đối phương, cô bỗng cảm thấy thế gian đang dần sụp đổ, tình cảm vì Lương Tiểu Nguyệt mà xây dựng trong phút chốc đã thành đống đổ nát.

Cô vờ như không biết gì, vẫn ngoan cố chờ Lương Tiểu Nguyệt tẩy trang rồi cùng nhau quay về, cho đến ngày nọ.

Cô và Lương Tiểu Nguyệt đang chuẩn bị về nhà, Đường Kiệt bước tới, Đường Kiệt nói sẽ đãi hai người ăn khuya.

Cô cảm thấy không khỏe nên từ chối. Đường Kiệt ép Lương Tiểu Nguyệt đi cùng mình. Cô đứng đó rất lâu, Lương Tiểu Nguyệt chỉ quay đầu một lần, trong mắt tràn đầy hổ thẹn.

Là hổ thẹn, không phải sợ hãi, cũng không phải van cầu.

Cô không biết mình đã quay về ngự viên như thế nào.

Cô ngồi bất động trong phòng đợi Lương Tiểu Nguyệt cả đêm. Cô cảm nhân được mùi hương của Lương Tiểu Nguyệt còn vương vấn trong không khí ở căn phòng tối, bị giày vò trong đêm đen.

Khuôn mặt đẫm nước mắt tự bao giờ.

Cô đã khóc thầm suốt đêm, trong bóng đêm, một người chịu đựng cơn đau tê tâm liệt phế.

Cô không biết đau ở đâu, nhưng thật sự rất đau.

Cô tự hỏi phải chăng là con tim tan vỡ, đau đớn đến độ không thể khóc thành tiếng.

Lương Tiểu Nguyệt cả đêm không về. Khi về đã là hừng đông. Trên mặt đầy vẻ mỏi mệt. Trên cổ còn vài vết tích màu đỏ ái muội.

Cô ta không thấy Tô Châu đâu.

Sau đó được mẹ đỡ đầu đưa về nhà. Từ đó xa cách với Tô Châu. Tô Châu không đợi cô ta nữa.

Khi gặp lại Tô Châu, trong mắt Tô Châu đã không còn chút dịu dàng nào, thậm chí còn lạnh lẽo đến đáng sợ.

Lương Tiểu Nguyệt không muốn mất đi Tô Châu, thế nhưng, đã đánh mất rồi. Cũng không thể quay lại trước kia.

Tô Châu hận Lương Tiểu Nguyệt, nhưng cô càng không thể buông bỏ Lương Tiểu Nguyệt. Vào cái ngày Lương Tiểu Nguyệt ngửa bài với cô, là lần đầu tiên cô xúc động.

Cô nhéo cổ tay Lương Tiểu Nguyệt đến khi đỏ bừng, thống khổ tràn ngập trong mắt: "Đường Kiệt không thật lòng với cậu."

Còn cậu? Cậu có thật lòng với tôi không? Lương Tiểu Nguyệt không hỏi thành tiếng. Nước mắt rơi như mưa, nhìn Tô Châu nói: "Vậy thì có sao chứ? Thứ hắn ta có thể cho tôi, cậu không có..."

Tô Châu run rẩy buông tay, toàn thân phát run, trong mắt đỏ ngầu, sắc môi nhợt nhạt. Cô nghẹn ngào cúi đầu, kìm nén nức nở, đoạn tuyệt: "Từ giờ về sau, tôi không còn liên quan tới cậu nữa."

Lương Tiểu Nguyệt đột nhiên kéo Tô Châu vào lòng khóc lớn: "Tôi không muốn như vậy, tôi không muốn..."

Tô Châu nhẫn tâm đẩy cô ta ra, bỏ đi mà không ngoảnh lại. Cô không hận Lương Tiểu Nguyệt được, cô đã từng yêu người kia rất nhiều. Miệng vết thương đẫm máu đau đến nỗi Tô Châu không dám hít thở.

Mười một năm, ròng rã mười một năm trời.

Cô và người bạn thanh mai trúc mã, cuối cùng thứ mất đi không phải là thân phận nữ tử, mà là quyền thế, quyền thế!

Tô Châu bất ngờ ném lọ nước hoa vào tường, một tiếng choang và lọ thủy tinh bị vỡ thành từng mảnh, nước hoa cũng văng tung tóe khắp nơi, mùi hương nồng nàn thấm vào tận trong đáy lòng, không thể thở nổi.

Cô khóc trên bàn trang điểm, nỗi bi ai không thể dùng ngôn từ diễn tả.


Cô chỉ là một con hát.

Chỉ là con hát, làm sao xứng đáng có tình yêu?

Ngáp một cái, Đỗ Như Mộng vô cùng buồn chán mà than phiền với Đỗ tiên sinh đang đọc báo: "Cha, dạo này chị phớt con, mỗi lần con đến đó đều đóng chặt cửa."

Đỗ tiên sinh không thèm ngẩng đầu, dửng dưng đáp: "Con mà chịu để ý đến cha nhiều như Tô Châu thì vui biết mấy."

"Cha~" Đỗ Như Mộng đứng dậy đi vòng ra phía sau Đỗ tiên sinh, vòng tay qua cổ Đỗ tiên sinh ra vẻ nũng nịu, "Cha nói gì thế! Con không quan tâm cha lúc nào? Cái cà vạt này, đồng hồ này là chính con chọn cho cha mà."

Đỗ tiên sinh bật cười, đặt tờ báo xuống, vỗ nhẹ vào tay Đỗ Như Mộng nói: "Nói đi, con muốn cha làm gì? Chẳng lẽ giúp con phá cổng nhà Tô Châu?"

Đỗ Như Mộng ngồi xuống cạnh Đỗ tiên sinh, nói: "Chốc nữa cha gọi cho chị mời chị tới nhà ta ăn cơm. Cha, đã lâu rồi chúng ta không cùng nhau ăn cơm đó."

"A Đoan." Đỗ tiên sinh cười ha hả, gọi tài xế đến, "Đến ngự viên mời Tô tiểu thư tới ăn cơm."

Người tài xế nhận lệnh rồi rời đi, Đỗ Như Mộng cười hì hì nói: "Cha thật tốt với con."

Ngay khi Đỗ tiên sinh định nói gì đó thì hạ nhân thông báo ông có điện thoại. Đỗ tiên sinh nhận điện thoại, nụ cười vụt tắt, trên mặt không nhìn ra gì nhưng vô cùng nghiêm túc. Cúp điện thoại, ông cầm mũ chuẩn bị ra ngoài, áy náy nhìn đại tiểu thư nói: "Cha có việc phải ra ngoài, bữa này con với mẹ và chị con ăn đi."

Tuy rằng đại tiểu thư đôi khi không đáng tin, nhưng lại không dám quấy rối chuyện quan trọng. Nàng gật gật đầu, dõi theo Đỗ tiên sinh đang rời đi.

Gió thổi báo giông tố sắp đến*. Đỗ Như Mộng luôn cảm thấy có chuyện sắp xảy ra.

*山雨欲来风满楼: Không khí căng thẳng trước khi bùng nổ chiến tranh, biến động

Nhưng cho dù cuồng phong bão tố sấm sét ở thế giới ngoài kia có dữ dội đến mấy, thì mỗi ngày trong thế giới của Đỗ đại tiểu thư cô luôn phải xuân về hoa nở, trời trong nắng ấm. Cô vui vẻ ngân nga, chạy về phòng mình, nhịp chân ung dung, xoay vòng eo nhỏ và ngân nga một bài hát tiếng Anh, chọn đi chọn lại những trang phục yêu thích trong tủ quần áo.

Nói nữ vi duyệt kỷ giả dung* quả không sai, chỉ cần là nữ nhân, khi sắp đối diện với người mình yêu, dẫu cho người yêu có là nữ nhân, đều sẽ không kìm nổi lòng mà ăn mặc đẹp đẽ hơn, để có thể thu hút sự chú ý từ đối phương, hoặc để được đối phương xem trọng. Đỗ đại tiểu thư bình thường thích trưng diện cho mình rực rỡ như hoa hồng, hoặc nói đúng hơn là rực rỡ như loài khổng tước. Nàng khao khát cả thế gian sẽ thuần phục dưới váy mình.

*女为悦己者容: Phụ nữ sẽ vì người mình yêu mà làm đẹp

Hiện tại nàng không có ý định thuần phục thế giới, nàng chỉ cần Tô Châu chịu nhìn nàng lâu hơn là được. Nghĩ bản thân dốc hết tâm tư để lấy lòng một người phụ nữ không có hứng với nàng, điều này đã làm thất bại nhân sinh quan cao ngạo của Đỗ đại tiểu thư.

Đỗ đại tiểu thư cầm hai mảnh y phục, căm hận mà siết quai hàm. Nàng thề rằng sau khi có được Tô Châu, nàng sẽ bắt Tô Châu thay bộ quần áo nàng thích rồi đi lại trước mặt nàng mỗi ngày. Nàng mơ hồ nhớ đến dáng vẻ Tô Châu mặc kịch phục, toàn bộ khí huyết trong người đều dâng trào, rỗi nghĩ đến một nàng có được Tô Châu, nàng sẽ để Tô Châu mặc kịch phục và xướng "Lương Chúc" cho một mình nàng nghe, hát xong nàng sẽ giúp Tô Châu c ởi đồ...

Đại tiểu thư đột nhiên buông áo trong tay, bịt mũi.

Chết tiệt, nàng thực sự là nữ lưu manh sao?

Tại sao nghĩ đến Tô Châu là nàng dễ liên tưởng tới mấy thứ bậy bạ chứ? Thật chẳng ra làm sao.

Đại tiểu thư trên mặt hiện lên sắc đỏ ngại ngùng hiếm thấy, tuy rằng xung quanh không có người, nhưng vẫn thẹn thùng che mặt.

C ởi đồ...

Dừng! Đỗ Như Mộng tự tát mình thật mạnh, cố gắng gạt bỏ những điều không nên nghĩ tới ra khỏi tâm trí.

Lẽ nào toàn thân nàng thật sự phát ra loại hơi thở "huyễn tưởng" kỳ dị ư, nghiêm trọng đến mức ảnh hưởng tới những người xung quanh?

Đỗ đại tiểu thư vô cùng lo lắng cho an toàn của chính mình và thanh danh băng thanh ngọc khiết của bản thân.

Bình Luận (0)
Comment