Hạ Thuỷ Thanh Khê

Chương 2

4.

Mới rạng sáng ta đã nghe thấy tiếng cãi vã từ tiểu viện bên cạnh.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

“Tiểu thư, hình như Dương tiểu thư và Triệu di nương có tranh chấp.” Liên Tâm tình cờ đi vào phòng bếp lấy đồ ăn sáng, đi ngang qua sân bên cạnh đã nghe thấy tiếng cãi vã.

Triệu di nương là tiểu thiếp được cha ta mang về mấy năm trước, dưới gối không có con cái, làm người khiêm tốn, sao có thể dễ dàng cãi vã với Dương Phiêu Phiêu.

Ta thậm chí còn chưa ăn sáng, đi bộ sang tiểu viện.

Khi đến sân tiểu viện, ta thấy Triệu di nương đang quỳ dưới đất, bồn hoa bên cạnh đã bị đập nát.

Triệu di nương không có sở thích nào khác, chỉ thích trồng hoa.

"Ngươi chỉ là tiểu thiếp của cha ta mà còn dám nói chuyện với Phiêu Phiêu với thái độ như vậy!" Bùi Lập kéo Dương Phiêu Phiêu ra bảo vệ ở phía sau và quát một cách thô lỗ với Triệu di nương.

"Bùi lang, chàng đừng tức giận. Đó là lỗi của ta. Ta là người có lỗi, lẽ ra không nên đụng phải Triệu di nương." Dương Phiêu Phiêu trốn sau lưng Bùi Lập và nói với vẻ mong manh, cam chịu. "Đừng vì ta mà làm Triệu di nương mất hứng. Ta sẽ xin lỗi Triệu di nương." Nói xong, Dương Phiêu Phiêu bước tới chỗ Triệu di nương và quỳ xuống.

Nhìn thấy người mình yêu phải cam chịu như vậy, Bùi Lập kéo Dương Phiêu Phiêu lên, chỉ vào Triệu di nương vô tội nói: "Lại đây, cho nàng ta quỳ ở đây cả ngày lẫn đêm, không cho nàng ta ăn gì."

Ta nghe hạ nhận phía sau kể lại toàn bộ câu chuyện, hóa ra Dương Phiêu Phiêu thích bông hồng trong luống hoa, khi đưa tay hái thì bị gai của hoa hồng đâm vào.

Dương Phiêu Phiêu không chịu nổi ấm ức và yêu cầu Triệu di nương cắt bỏ bông hoa đó đi..

“Không phải nàng ta chỉ dám ức hiếp Triệu di nương thấp cổ bé họng thôi sao?”

Lời nói của tiểu đồng vào tai ta và nhắc nhở ta rằng hôm nay chính là Triệu di nương thì hôm sau có thể sẽ nhắm vào ta.

Liên Tâm đưa ta quay trở lại viện, ta bảo cô ấy đến tiệm hoa mua cho ta những bông hoa quý hiếm nhất và gửi đến sân của Dương Phiêu Phiêu, tất nhiên, tiền đều ghi từ túi Bùi Lập, hắn muốn làm người đẹp vui vẻ thì đó cũng là một cái giá phải trả.

Liên Tâm làm việc vô cùng nhanh chóng, chưa đầy một giờ, vô số bồn hoa đã được chuyển từ tiệm hoa đến sân của Dương Phiêu Phiêu.

Dương Phiêu Phiêu cho rằng đây thực sự là một món quà của Bùi Lập, vui mừng đến mức mỉm cười không ngớt, Bùi Lập nhìn nụ cười này, nghiến răng nghiến lợi lấy ra một trăm lượng vàng.

Bởi vì sự việc này mà cả Bùi phủ đều biết Dương Phiêu Phiêu là người mà Bùi Lập yêu thích, nếu Dương Phiêu Phiêu không vui thì kết cục cũng sẽ bi thảm như Triệu di nương.

Lời đàm tiếu càng lan rộng, hạ nhân và tỳ nữ đều cho rằng địa vị của Dương Phiêu Phiêu cao hơn Triệu di nương. Lời nói đó đã truyền đến tai phụ mẫu ta.

Phụ thân ta không nói gì, chỉ lấy trong kho ra rất nhiều vàng bạc châu báu đưa cho Triệu di nương.

Nhưng mẫu thân ta không đơn giản để Dương Phiêu Phiêu dễ dàng như vậy, lần đầu tiên bà đổi nơi Dương Phiêu Phiêu đang ở thành một tiểu viện cũ nát phía sân sau với lý do nàng ta chưa kết hôn.

Bùi Lập không đồng ý, phụ thân ta cũng không muốn gặp hắn, mẫu thân ta hiểu thái độ của phụ thân và trở nên cứng rắn hơn, Dương Phiêu Phiêu đột nhiên từ vị trí được săn đón trở thành một người ngoài cuộc vô danh.

"Tiểu thư, chiêu thức của người thật sự rất tốt!"

Bùi Lập đúng là một con lợn, hắn đã làm Triệu di nương xấu hổ trước mặt mọi người, hắn đang cố gắng bảo vệ Dương Phiêu Phiêu, nhưng hắn lại quên rằng Triệu di nương là tiểu thiếp của cha mình, nếu hắn tát vào mặt Triệu di nương như thế này thì sẽ giống như tát vào mặt phụ thân, sao phụ thân ta có thể để hắn làm như vậy?

Khi mẫu thân ta nhìn thấy Dương Phiêu Phiêu dám cưỡi lên đầu Triệu di nương, bà đương nhiên sẽ lo lắng rằng một ngày nào đó Dương Phiêu Phiêu sẽ cưỡi lên đầu bà, bà đương nhiên sẽ ra tay và bẻ gãy đôi cánh của Dương Phiêu Phiêu.

Khi ta đang đốt trầm hương và đọc thơ, thì nghe thấy tiếng bước chân huỳnh huỵch và tiếng quát tháo của Bùi Lập từ bên ngoài.

"Bùi Khê, chính mày là người đứng sau gây rắc rối cho Phiêu Phiêu!"

Bùi Lập đạp cửa mở ra, ta đóng cuốn sách lại đúng lúc đối mặt với Bùi Lập, cả người đang đầy tức giận.

"Đại ca, có chuyện gì vậy?"

"Đừng giả vờ không biết. Chính người đi nói với mẫu thân rằng Phiêu Phiêu đã có một đứa con trai đúng không?"

5.

"Con của Phiêu Phiêu là con của ta, ta sẽ coi nó như con ruột của mình!"

Hạ nhân ở một bên nghe được lời này, đều sửng sốt đến dừng mọi động tác.

Liên Tâm ở bên cạnh biết Dương Phiêu Phiêu đã sinh con, cô ấy sốc đến mức tay đang cầm ấm trà run lên, trà bắn tung tóe vào mu bàn tay ta.

“Không sao đâu.” Ta mỉm cười với Liên Tâm rồi quay lại tiếp tục xem màn trình diễn của tên ngốc này.

"Bùi Khê, ta không ngờ ngươi đã xấu xa đến mức đi kể với mẫu thân."

"Ta đã nói cái gì?"

"Ngươi lại đi nói với mẫu thân rằng Phiêu Phiêu có một đứa con riêng!"

“Nếu ta không nói, đại ca có dám chắc là không có người khác nói cho mẫu thân biết không?”

Bùi Lập trở nên bối rối trước sự ngụy biện của ta, hắn không biết phản ứng thế nào trong giây lát nhưng sau đó nói thẳng: "Nàng có con riêng thì sao? Ta yêu nàng!"

Lời nói của hắn thế là đủ rồi, Bùi Lập, một kẻ không có đầu óc, nhất định sẽ biến chuyện này thành chuyện lớn để chứng minh hắn yêu Dương Phiêu Phiêu đến mức nào.

"Ngươi nói với ta điều này cũng vô dụng thôi, ở Bùi phủ này, người quyết định không phải là Bùi Khê ta"

"Ngươi dám nói ra điều đó trước mặt cha mẹ sao?" Bùi Lập nghe ta nhắc đến phụ thân thì vô thức im lặng, thực chất hắn vẫn sợ hãi sự uy nghiêm của phụ thân.

Nhưng cá đã cắn câu, sao ta có thể buông dễ dàng như vậy.

"Xem ra tình cảm của đại ca dành cho Dương tiểu thư không mấy chân thành." Ta nhìn hắn rồi trêu chọc, "Dương tiểu thư nếu biết được sẽ rất đau lòng. Trên đời ai cũng có thể khinh thường nàng ấy, nhưng ca ca Bùi Lập, sao có thể khinh thường nàng ấy cho được? Phải không đại ca?”

"Xem ra ca ca đối với Dương tiểu thư không có bao nhiêu thành ý!"

Lời nói của ta khiến Bùi Lập tức giận, hắn hất tay áo đi về phía thư phòng của phụ thân ta.

Ta cố ý đến muộn nửa khắc, vừa bước đến thư phòng đã nghe thấy tiếng đồ sứ va đập xuống sàn nhà.

"Chuyện gì vậy? Làm sao phụ thân con biết chuyện này?" Sau khi mẫu thân ta biết Bùi Lập đi tìm phụ thân, bà vội vàng chạy tới nhưng đã quá muộn để ngăn Bùi Lập lại.

Mẫu thân biết Dương Phiêu Phiêu có con riêng vì ta là người nói ra, ta không nói với phụ thân vì trong thâm tâm ta biết phụ thân là người đa nghi. Nếu ta nói thẳng với ông ấy thì sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của phụ thân, giống như lần trước trong thư phòng, cha ta đã cảnh báo ta rằng tương lai của Bùi gia chỉ có thể được giao cho Bùi Lập.

"Con không biết chuyện gì đã xảy ra với ca ca, ca ca nhất quyết phải nói chuyện cùng phụ thân. Con phải làm sao bây giờ?" Ta cũng giả vờ lo lắng nhìn mẫu thân.

Mẫu thân ta đã nghĩ đến việc nhân cơ hội này đuổi Dương Phiêu Phiêu ra ngoài, nhưng bà lo lắng rằng Bùi Lập sẽ không thay đổi ý định đó và sẽ làm trái ý cha ta.

Tương lai của Bùi gia không chỉ phụ thuộc vào Bùi Lập, phụ thân ta còn có một đứa con riêng bên ngoài, mẫu thân ta rất lo lắng nhỡ đâu phụ thân sẽ nhân cơ hội này để đưa đứa con riêng kia về Bùi gia.

Tiếng cãi vã trong thư phòng càng lúc càng lớn, ta và mẫu thân phải vào trong để can ngăn họ lại.

Khi vào đến thư phòng, ta thấy đồ đạc trong nhà bị đập nát, vương vãi khắp nơi. Phụ thân ta đang ngồi trên ghế thái sư, lấy tay che trán, nhắm mắt lại không nhìn Bùi Lập đang đứng trước mặt.

Bùi Lập vẫn có vẻ không sợ hãi, hiển nhiên là không biết sự nghiêm trọng của sự việc.

Hắn không biết phụ thân ta có một đứa con riêng ở bên ngoài, hắn kiêu ngạo cho rằng mình là người thừa kế duy nhất của Bùi gia, cho nên dù có gây ra bao nhiêu rắc rối, phụ thân ta cuối cùng cũng sẽ thỏa hiệp. Ông không thể làm gì nếu không có hắn.

Mẫu thân ta hiểu rõ phụ thân hơn Bùi Lập nhiều, bà cũng biết phụ thân có con riêng bên ngoài, chính vì sự cản trở của bà nên suốt những năm qua đứa con riêng đó không thể đặt một chân vào cửa Bùi gia được.

"Bùi lang, Bùi lang!" Giọng nói của Dương Phiêu Phiêu vang lên từ bên ngoài thư phòng.

Ta quay lại thì thấy Dương Phiêu Phiêu đang vội vàng chạy tới đây, thậm chí còn không quy củ, đi mỗi chân một chiếc giày.

"Bùi lang, Bùi gia chủ, Bùi mẫu, ta không có con riêng, ta không có!" Dương Phiêu Phiêu vừa bước vào cửa đã quỳ xuống đất và không ngừng dập đầu với hy vọng họ sẽ tin.

Ta đương nhiên tin rằng Dương Phiêu Phiêu không có con riêng, là do ta đã thêu dệt ra chuyện này.

Trong mắt cha mẹ ta, hành động của Dương Phiêu Phiêu chỉ có nghĩa là lương tâm cô ta đang cắn rứt. Ta đảm bảo, khi Bùi Lập nhìn thấy Dương Phiêu Phiêu như thế này, hắn sẽ mất trí và muốn bảo vệ cô ta.

"Phiêu Phiêu, con của nàng là con của ta, ta sẽ đối xử tốt với nó!" Bùi Lập không muốn nhìn thấy Dương Phiêu Phiêu chịu khổ như vậy nên đã bế bổng nàng ta lên và trút cơn giận lên ta và mẫu thân.

"Sao các người có thể ác độc như vậy? Làm sao Phiêu Phiêu có thể chịu khổ như vậy! Các người không sợ bị quả báo sao?" Những lời này là nhằm vào ta và mẫu thân, nhưng ý nghĩa đằng sau đều nhắm vào phụ thân. Làm sao có thể phụ thân có thể làm việc này à? Không thể chấp nhận được.

"Được, được, được, ta lại nuôi dạy ra được một nghịch tử như thế này!"

Phụ thân buông bàn tay đang che mặt xuống, ánh mắt trở nên lạnh lùng, ta biết phụ thân đã lựa chọn bỏ rơi đứa con vô dụng này.

“Nếu ngươi đã kiên trì muốn làm như vậy thì ta sẽ chấp thuận. Hai ngươi sẽ kết hôn vào ngày mồng ba tháng Giêng âm lịch.”

Sau khi phụ thân ta nói xong, ông không nhìn đám người Bùi Lập nữa, thay vào đó ánh mắt ông nhìn sang mẫu thân ta một cách sâu sắc, điều này nhằm thông báo cho bà rằng người thừa kế của Bùi gia đã đổi chủ.

Mẫu thân ta lập tức ngã ngồi xuống đất, Bùi gia mà bà đã bảo vệ gần hết cuộc đời sẽ sớm không còn là của bà nữa. Nhiều năm như vậy, bà luôn lén lút phái người ám toán đứa con riêng kia, nhưng liên tục thất bại, mối thù này đã được kết lại từ lâu, từ nay về sau nếu nó trở về thì làm sao bà có được kết cục tốt?

"Khê nhi, ngươi đi cầu xin cha ngươi..."

Mẫu thân luôn nghĩ đến ta sau cùng, khi không có chuyện gì xảy ra, bà lạnh lùng gọi ta là "Bùi Khê", nếu có chuyện gì xảy ra và cần ta chịu trách nhiệm thì mẹ sẽ gọi ta là "Khê nhi".

"Mẫu thân, người làm sao mà bối rối? Phụ thân đã đồng ý cho ta cưới Phiêu Phiêu!"

Bùi Lập sợ ta thật sự nghe lời mẫu thân mà đi can gián phụ thân, hắn bế Dương Phiêu Phiêu trên tay bước tới gần ta và đe dọa nói: “Nếu ngươi dám nói một lời trước mặt phụ thân cản trở hôn lễ của ta với Phiêu Phiêu, ta sẽ không bao giờ để yên cho ngươi!”

Nói xong, hắn vui vẻ bế Dương Phiêu Phiêu rời đi.

Ta lắc đầu với mẫu thân, nói rằng ta không thể làm gì được.

Hãy để hắn tận hưởng hạnh phúc đi, nó sẽ không kéo dài được lâu đâu.

6.

Phụ thân ta vẫn dành cho Bùi Lập chút tôn nghiêm cuối cùng, thay vì mang đứa con riêng về ngay trong ngày, ông lại trì hoãn việc này đến ngày hôm sau.

Ngày hôm sau, toàn bộ trên dưới Bùi gia đều biết rằng đứa con thất lạc bên ngoài của phụ thân ta cuối cùng đã được tìm thấy.

Tất nhiên, không chỉ có Bùi gia mà cả dân chúng trong thành đều biết chuyện này.

Phụ thân ta đã quang minh chính đại đưa đứa con rơi Bùi Ẩn trở về Bùi gia và cho anh ta vị trí đại thiếu gia. Mẫu thân của Bùi Ẩn, Dương thị đã qua đời vì bệnh tật nhiều năm trước cũng trở thành Đại phu nhân trong từ đường của Bùi gia.

Bằng cách này, mẫu thân ta đã trở thành vợ kế, còn ta và Bùi Lập trở thành Nhị thiếu gia và Tam tiểu thư.

Mặc dù mẫu thân ta vẫn chịu trách nhiệm quán xuyến Bùi gia nhưng những phu nhân ở các chi khác bị bà chèn ép nhiều năm qua đã không ngừng cười nhạo chuyện này.

Ta luôn giữ thái độ khiêm tốn trong Bùi gia nên họ cũng không nhắc gì đến ta quá nhiều.

Khi biết tin, Bùi Lập đã đập phá hết đồ đạc có giá trị trong phòng hắn rồi chạy sang phòng mẫu thân ta.

Mẫu thân ta vì tức giận công tâm, thân mình mệt mỏi, ra lệnh cho hạ nhân không cho Bùi Lập vào gặp.

Bùi Lập chỉ tìm đến ta sau khi bị mẫu thân từ chối.

"Bùi Khê, ta và muội hãy cùng nhau đi tìm phụ thân!" Điều đầu tiên Bùi Lập nói khi nhìn thấy ta là bảo ta đi cùng hắn để chất vấn phụ thân.

Ta bình tĩnh rút tay lại, nói: “Làm sao chúng ta có thể thay đổi quyết định của phụ thân?”

"Tại sao, ta rõ ràng là trưởng nam Bùi gia, vì sao lại xuất hiện một đứa con rơi Bùi Ẩn nào đó, tại sao ta lại trở thành Nhị thiếu gia?"

Đến bây giờ Bùi Lập vẫn không hiểu tại sao.

"Phụ thân nhất định bị kẻ xấu lừa gạt, ta nhất định đi tìm để hỏi cho ra nhẽ mới được!" Bùi Lập vội vàng chạy đi tìm phụ thân.

"Tiểu thư, nếu người không đi thuyết phục... Nhị thiếu gia…." Liên Tâm nhìn bóng dáng Bùi Lập đang rời đi, "Nhị thiếu gia hiện tại đang rất tức giận. Nếu Nhị thiếu gia đến đó nhưng không chịu nhìn vào sự thật là do bản thân mình thì cũng không giải quyết được gì, đúng không ạ?"

Chỉ là vấn đề tức giận thôi sao?"

Ngay cả Liên Tâm cũng hiểu được sự thật, nhưng Bùi Lập lại không hiểu được cho nên hắn không xứng đáng làm người thừa kế.

“Cha ta sẽ không gặp hắn đâu” Bây giờ phụ thân sẽ không gặp hắn và ta chắc chắn rằng ông sẽ không bao giờ cho hắn cơ hội gặp lại ông ấy nữa.

Bùi Lập bây giờ chỉ là một quân cờ bị bỏ rơi. Nhưng còn chưa đủ, so với những gì hắn đã đối xử với ta ở kiếp trước thì đây chỉ là món khai vị mà thôi.

Đến tối, Liên Tâm mới biết phụ thân ta quả thực không hề gặp Bùi Lập, Bùi Lập vẫn đang cho rằng hắn ta là một thiếu gia với phẩm giá xuất chúng, hắn dám quát tháo và ồn ào khi đến viện của phụ thân. Lập tức phụ thân đã ra lệnh cấm túc hắn trong vòng nửa tháng, tĩnh tâm tại phòng, không những thế, sân viện của Bùi Lập còn bị đổi sang thành một viện hẻo lánh ở sân sau. Còn nơi hắn ở bây giờ đã trở thành nơi ở của Bùi Ẩn.

Liên Tâm về nói cho ta biết một tin tức chấn động: phụ thân ta đã giao quyền quản lý Bùi gia cho Bùi Ẩn.

Ta không ngạc nhiên lắm khi nghe tin này, ta biết chuyện đó sớm hay muộn sẽ xảy ra, chỉ không ngờ nó lại đến sớm như vậy.

Lần đầu tiên ta gặp Bùi Ẩn là năm ngày sau khi anh ta trở lại Bùi gia.

“Tiểu thư, Đại thiếu gia tới rồi.” Lúc Liên Tâm đi vào truyền tin, ta đang vẽ tranh ở trên thư án.

Ta đặt bút xuống và ngước lên nhìn Bùi Ẩn.

Bùi Ẩn trông rất điềm tĩnh, ở anh ta toát ra khí chất thanh lãnh, chớ ai lại gần. Ta có thể nhìn thấy ẩn ý lạnh lẽo trong mắt anh ta, tên ngốc Bùi Lập đó làm sao có thể là đối thủ của anh ta?

"Đại thiếu gia." Ta cung kính đi tới trước mặt hắn, cúi đầu chào, ngửi thấy một mùi hương phấn vừa quen vừa lạ.

“Tam muội.” Bùi Ẩn đi tới bàn cờ ngồi xuống, mời ta chơi một ván với hắn.

Kỳ nghệ của Bùi Ẩn rất mạnh mẽ và ta đã phải tính toán cẩn thận trong từng bước đi, ở nước đi cuối cùng, Bùi Ẩn đã bộc lộ một sơ hở, chút nữa thôi là ta đã thắng cuộc rồi.

"Đại thiếu gia, muội nhận thua."

"Cờ hoà. Từ giờ trở đi, mỗi người chúng ta nên dựa vào năng lực của chính mình." Bùi Ẩn liếc nhìn quân cờ trong tay ta, trong mắt hiện lên một tia thích thú, rất nhanh đã khôi phục bình thường.

Sau khi Bùi Ẩn rời đi, Liên Tâm mới dám thở mạnh, bước tới gần ta và hỏi thầm ta: “Tiểu thư, cờ hoà là gì?”

Ta mỉm cười cay đắng và lắc đầu.

Trước đây ta đã may giá y cho Dương Phiêu Phiêu rồi đưa cho Bùi Lập, mùi phấn trên người hắn là do Dương Phiêu Phiêu bôi lên. Bùi Ẩn đã sắp xếp để Dương Phiêu Phiêu tiếp cận Bùi Lập, Bùi Ẩn dùng tay của ta kéo Bùi Lập xuống, sau đó anh ta có thể đường đường chính chính trở lại Bùi gia.

Bùi Ẩn đã chơi một ván cờ rất hay bằng cách mượn hoa hiến Phật.

Anh ta tính toán chu đáo như vậy, sao có thể lộ ra khuyết điểm nhỏ này chứ. Đây là cố tình tiết lộ cho ta biết rằng Dương Phiêu Phiêu và anh ta cùng hội cùng thuyền.

Nếu ta đoán không lầm thì anh ta cũng muốn dùng tay ta để thoát khỏi Dương Phiêu Phiêu.

Đáng tiếc anh ta đi sai lầm rồi, mục tiêu của ta chưa bao giờ là Dương Phiêu Phiêu.
Bình Luận (0)
Comment