Góc Chết Bí Mật (Bản Dịch)

Chương 90 - Muốn Trở Lại Cuộc Sống Người Thường Cũng Khó

Chương 90

Người dịch PrimeK Tohabong

Cuộc sống hiện tại của hắn, hết thảy đều xoay quanh Góc chết. Điều duy nhất có thể nói ra bên ngoài, chính là công ty ma của ông chủ, ừm, vẫn có sản phẩm, nên cũng không hẳn là công ty ma.

"Cái gì gọi là tạm được, em thấy anh ngại nói ra thì có?" Trần Bì lộ ra vẻ mặt biết tuốt.

Không có gì xấu hổ, từ đầu ai chẳng có quãng thời gian vất vả chứ.

Lý Trình Di cũng chỉ có thể phụ họa cười cười, hắn cũng không thể nói, chính mình mỗi ngày đều phải huấn luyện đến chạng vạng tối, học về chiến thuật chiến đấu, bắn súng gì gì đó. Tiền lương còn lấy 20 nghìn một tháng, đây nào có phải là công việc của y dược sinh học?

Thật sự ai hỏi sâu thêm thì hắn cũng không biết trả lời ra sao.

Hai người lại hàn huyên vài câu về vấn đề công việc của Lý Trình Di, rất nhanh liền chuyển đề tài về công việc của Trần Bì.

Cô bắt đầu oán giận mình mới về nước, rất nhiều thứ trong cuộc sống đều không quen, trong công việc, cấp trên cũng bỏ mặc nên mới mấy tháng mà đã vài lần xung đột với nhau.

Thành tích thì cấp trên hưởng, phiền toái cấp dưới gánh chịu. Lương đã không cao còn luôn rước bực vào mình.

Hiển nhiên Trần Bì coi hắn như là thùng rác để xả phiền não, thổ lộ hết những khó chịu trong công việc.

Lý Trình Di ngoài mặt không ngừng gật đầu phụ họa, nhìn thức ăn Trần Bì còn chưa ăn đã bắt đầu uống hết ly bia này đến ly khác, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ.

Sau khi trải qua Góc chết, giờ thấy nhìn những công việc phiền não này thì chỉ coi như lông hồng.

Hiện tại hắn nghe đối phương kể lại, không những không có cảm phiền phức, ngược lại cảm thấy giờ này khắc này, mới có không ít cảm giác chân thật của cuộc sống.

Rất nhanh, sau bữa cơm, hai người chậm rãi ra khỏi nhà hàng, Lý Trình Di gọi cho Trần Bì một chiếc xe, đưa cô lên xe.

“Gặp lại sau. "Trần Bì vẫy vẫy tay với hắn, váy liền áo của cô bị kẹp vào chiếc ghế, lộ ra hai đùi trắng nõn cũng không để ý.

Lý Trình Di lặng lẽ đưa tay kéo lại váy giúp cô, vẫy vẫy tay.

“Gặp lại sau”.

"Đừng sợ mất mặt, em nói cho anh biết, anh đừng chê em nói khó nghe, cái xã hội này chính là đều phụ thuộc vào nhau, mối quan hệ đều là trao đổi. Ba em giúp anh, nhưng anh vào đó làm thì tin tức gì của công ty đó có phải cũng đến tai ba em trước” Trần Bì ngồi trong xe, sau khi uống vài cốc bia đã bắt đầu lơ mơ.

“Đúng, đúng. "Lý Trình Di gật đầu lia lịa. Đáng tiếc, hắn hiện tại nói không chừng lúc nào cũng có thể bị kéo vào Góc chết, có lẽ về sau, càng ngày càng xa cách người bình thường.

“Được được, em nói gì đúng hết" Lý Trình Di có chút buồn cười gật đầu.

Đừng ngại, đi thôi, hẹn gặp lại. "Trần Bì lớn tiếng nói.

“Hẹn gặp lại. "Lý Trình Di đóng cửa xe.

Taxi từ từ tăng tốc, đi về phía trước.

Hắn đứng lên, cũng định gọi xe về nhà, nhưng lấy điện thoại di động ra nhìn giá.

18 đồng.

Lại lặng lẽ cất điện thoại di động đi.

Vừa nghĩ tới chính mình muốn mở vườn thực vật, muốn mua thiết bị bay, đều cần tiền, hắn cũng cảm giác hiện tại tiêu đồng nào cũng có chút xót ruột.

Phải nghĩ cách kiếm tiền rồi.

Xoay người, hắn đang muốn đi về phía trạm xe buýt, đột nhiên dừng bước, ánh mắt hơi ngưng lại.

Ngay trước cửa một quán bar đối diện hắn, một đôi nam nữ lui tới, người phụ nữ tóc vàng mắt xanh, mặc cả bộ quần áo màu trắng.

Mary Ann!

Lý Trình Di liếc mắt một cái liền nhận ra cặp mắt kia của người phụ nữ, tuy rằng lúc trước gặp ở nhà, cô ta không lộ mặt, nhưng bím tóc màu vàng nổi bật kia, còn có loại khí chất dịu dàng đặc thù này, làm cho người ta vừa gặp đã khó quên.

Mary Ann dường như đang nói chuyện với một người đàn ông da đen cao gầy với một nụ cười nhẹ nhàng môi.

Mà người da đen thì có chút nôn nóng bất an, không ngừng khoa tay múa chân.

Bên này mới nhìn qua một cái, Mary Ann liền lập tức chú ý tới ánh mắt của Lý Trình Di, liếc nhìn sang bên này.

Thấy là Lý Trình Di, cô dịu dàng cười cười với hắn.

“Ai? "Tầm mắt người da đen cũng nhìn theo, không kiên nhẫn hỏi.

“Là em trai của tiểu thiên tài kia, thật trùng hợp. "Mary Ann cười nói.

“Lý Trình Cửu kia sao? "Người da đen nhíu mày.

"Uh, cô ta thiên phú rất tốt, chỉ là tính tình quá thối, đắc tội không ít người. Cái nghề Kỹ sư điều khiển thiết thông minh này, không vốn liếng, không người ủng hộ thì chả làm được cái gì. Cô ta kiêu ngạo cho rằng, thiên phú cộng thêm với cố gắng là có thể đạt được hết thảy, nhưng đáng tiếc..." Mary Ann nhìn Lý Trình Di chậm rãi đi xa, nhẹ giọng trả lời.

"Tôi không thích cô gái đó kia, chanh chua, tính tình nóng nảy, cô ta không phải là sống chết đều không đồng ý sao? Còn nói cái gì, cho dù chúng ta giết chết cả nhà cô ta cũng không quan tâm." Người da đen nói.

"Lúc đầu là như vậy, sau đó tôi đã đi đến nhà cô ấy, sẵn sàng động thủ. Thời điểm then chốt cô ta đã đổi ý." Mary Ann đưa tay kéo lại cổ áo che bớt bộ ngực để lộ ra quá nhiều.

“Đồ phế vật, không làm được vứt bỏ tất cả thì đừng có kêu, ngược lại vô duyên vô cớ lộ ra nhược điểm của mình. "Người da đen khinh thường nói.

“Kỳ thật ngay từ đầu hẳn là cô ta cũng không quan tâm. Cô ta tuy rằng vì tư lợi, tính tình nóng nảy, nhưng cuối cùng, hẳn là nghĩ rõ ràng, có nhiều thứ, trên thế giới này một khi không còn, vậy vĩnh viễn cũng không còn, sẽ không có thuốc hối hận. Cho nên cuối cùng cô ta đổi ý”.

Mary Ann quay lại và đi về phía xa dọc theo quầng sáng dưới ánh đèn đường.

Đi thôi.

"Đi cái gì, tiền của tôi đâu?!? tiền lương đâu??? Cô đã hứa sẽ trả tiền cho tôi!!" người da đen đột nhiên nghĩ đến mục đích của mình, đích, nhanh chóng đuổi theo kích động kêu lên.

“Tiền lương tìm tôi làm gì? Kinh phí không phải đều ở trong tổ sao? "Mary Ann không thèm để ý.

Hai người dưới tầm mắt Lý Trình Di dần dần đi xa, rất nhanh dưới ánh đèn đường, đi vào góc khuất, biến mất không thấy.

Bình Luận (0)
Comment