Giường Anh Chia Em Một Nửa

Chương 149


Chương 149 NƯỚC ẤM HẦM ẾCH
"Hóa ra vẫn chưa cưa được à." Dương Hữu Vi cố hết sức kìm nén nỗi thất vọng trong giọng nói nhưng chẳng mấy chốc lại cười khà, "Có mục tiêu là tốt, chỉ sợ cháu mãi không ưng cô nào thôi, bất luận thế nào, đây cũng là chuyện vui mà..."
Ngừng giây lát, ông lại tò mò hỏi, "Cưa lâu chưa?"
Tần Kiết im lặng giây lát, "Cũng một thời gian rồi ạ."
Dương Hữu Vi: "Một thời gian là bao lâu? Một tuần hay hai tuần?"
Tần Kiết nín thinh.
"Chắc cũng chưa quá một tháng nhỉ?" Thấy Tần Kiết không nói gì, Dương Hữu Vi chẳng buồn che giấu giọng điệu thất vọng nữa, "Tiểu Kiết, cháu cưa gái thế là không được đâu, phí cả cái mã đẹp trai!"
Tần Kiết: "..."
Dương Hữu Vi vẫn lải nhải ở đầu kia, "Người IQ cao thường EQ thấp, câu này đúng là miêu tả cháu đấy."
Tần Kiết: "...!Chú Dương à, cháu chỉ chưa nói rõ với cô ấy thôi mà."
"Gì cơ?" Dương Hữu Vi kinh ngạc, "Vẫn chưa tỏ tình à?"
Tần Kiết day thái dương đã âm ỉ đau, "Chưa nói rõ ạ."

"Có gì khác nhau đâu? Chẳng phải đều là yêu thầm sao? Tiểu Kiết à, không phải chú nói cháu đâu, thời đại nào rồi còn chơi cái trò...!đám thanh niên các cháu vẫn gọi là gì nhỉ, mập mờ à, đúng rồi, còn chơi trò mập mờ nữa, cẩn thận vịt luộc còn mọc cánh bay, miếng đến miệng lại rơi mất đấy."
Nghe từ mập mờ của ông Dương Hữu Vi, Tần Kiết dở khóc dở cười, "Chú đừng nói cháu thế chứ, cô nhóc nhà cháu đâu phải vịt cũng không phải miếng, quá lắm chỉ là một con ếch xanh đáng yêu thôi, còn cháu đang định nước ấm hầm ếch."
Dương Hữu Vi ồ lên, "Xem ra lần này cháu nghiêm túc thật rồi, từ nhỏ tới lớn, hễ muốn cái gì là cháu nói thẳng ra ngay, lần đầu tiên thấy cháu rụt rè thế đấy."
Tần Kiết chỉ cười không đáp.
Không phải lần này nghiêm túc, mà là xưa nay vẫn nghiêm túc.
Dương Hữu Vi: "Được rồi, lát nữa chú còn có cuộc họp, không nói chuyện với cháu nữa, chiều nay dắt luôn nàng ếch của cháu đến nhé, để chú xem mặt."
"Chú Dương à, người ta là con gái hay xấu hổ, chú đừng nói..."
Chẳng đợi Tần Kiết nói hết câu, ông Dương Hữu Vi đã cười, "Yên tâm, không làm cô nhóc của cháu sợ chạy mất đâu, cháu liệu thân cháu ấy, nhớ đậy nắp nồi cho kỹ, đừng để nước chưa kịp ấm để hầm ếch thì ếch đã nhảy đi mất."
Nghe Dương Hữu Vi miêu tả, Tần Kiết phá lên cười, sau khi chào ông Dương rồi cúp máy, anh lại lướt ngón tay tìm "nàng ếch".
...
Trần Ân Tứ mở mắt ra cầm lấy di động, liền thấy ngay tin nhắn WeChat của Tần Kiết.
Thầy Tần: "Chiều nay dẫn em tới chỗ này."
Tin nhắn gửi từ một giờ trước.
Trần Ân Tứ bực bội gõ một dấu hỏi chấm rồi lại bổ sung thêm mấy chữ, gửi đi.
Trần Ân Tứ: "Đi đâu?"
Thầy Tần: "Đến nơi khắc biết."
Làm gì mà bí mật thế...
Trần Ân Tứ bĩu môi, dùng ý nghĩ trả lời Tần Kiết một tiếng "ờ" rồi buông di động xuống đi rửa mặt.
Xong xuôi trở ra, cầm di động lên, cô thấy Tần Kiết lại gửi tới một tin nhắn.
Thầy Tần: "Ở nhà đợi tôi nhé?"
Trần Ân Tứ không phải nhân viên chính thức của Ngân Hà, thường ngày tới Ngân Hà cũng chẳng có giờ giấc cố định, cô nghĩ chiều phải đi chỗ khác nên sáng cũng chẳng định ra ngoài, bèn đáp lại bằng biểu tượng "được".
Thầy Tần: "Chắc khoảng một giờ tôi đến."

Trần Ân Tứ gửi lại biểu tượng "được" lần nữa.
Thầy Tần chôm luôn biểu tượng cảm xúc của cô, gửi lại cho cô.
Nói là một giờ đến nhưng mười hai giờ năm mươi, Trần Ân Tứ đã nhận được tin nhắn của Tần Kiết.

Trước mười hai giờ, Trần Ân Tứ đã sửa soạn xong xuôi, chuẩn bị ra ngoài bất cứ lúc nào, sau khi thay giầy, cô còn cố ý nấn ná trong nhà chừng ba mươi giây mới xách chiếc túi đã để sẵn trên tủ giày ở lối ra, bước ra cửa.
Thấy cô ra, Tần Kiết giơ tay ấn mở khóa cửa xe, đợi cô ngồi vào xe mới bỏ di động xuống, nổ máy.
Trần Ân Tứ cứ lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng, mãi tới khi xe chạy ra khỏi cửa khu nhà, cô mới nhìn thấy di động của Tần Kiết.
"..."
Tên chó chết này hôm qua bị cô chửi cho một trận té tát, lập tức đặt mua ngay một chiếc di động trắng, cô cứ tưởng anh ta chỉ làm vậy, lát sau sẽ hủy đơn, không ngờ...!hôm nay lại đổi di động thật.

Truyen DKM.com
Chừng mười phút sau, Trần Ân Tứ lại liếc nhìn chiếc di động giống hệt của mình kia.
Chẳng hiểu sao, trong đầu cô lại hiện lên hai chữ "đồ đôi", vành tai bất giác nóng bừng, bèn ngoảnh nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn anh nữa.
Không phải Trần Ân Tứ không tò mò muốn biết Tần Kiết đưa mình đi đâu, khi tới nơi, trông thấy bệnh viện Đông Hoa, cô còn thoáng ngỡ ngàng.
Tần Kiết không hề để ý đến thái độ ngạc nhiên của cô, sau khi đỗ xe chỉ buông một câu "đến rồi" rồi xuống xe trước.
Trần Ân Tứ cũng không hỏi thêm, sau khi xuống xe, cô theo Tần Kiết đi thẳng vào tòa nhà của viện nghiên cứu.

Từ thang máy đi ra, Tần Kiết dẫn Trần Ân Tứ đi thẳng đến cuối hành lang, gõ cửa, nghe bên trong nói vọng ra "mời vào", Tần Kiết bèn xoay tay nắm cửa, dắt cô vào.
Đó là một văn phòng, có mấy người đợi sẵn bên trong, chẳng biết đang túm tụm nói chuyện gì.
Tần Kiết và Trần Ân Tứ đến, làm ngắt quãng cuộc thảo luận của họ, người đàn ông đứng đầu chừng hơn năm mươi tuổi nhìn ra cửa hỏi, "Tiểu Kiết đến rồi à?"
Tần Kiết khẽ gật đầu chào, "Tiến sĩ Dương."
Tần Kiết dẫn theo người đến, còn là một cô gái, cô gái nọ lại đeo khẩu trang, khiến mọi người không ngừng đổ dồn mắt nhìn vào.

Chẳng đợi được hỏi, Tần Kiết đã tự động giải thích, "Đây là học trò tôi, đang bị cảm."
Mọi người ồ một tiếng, không hỏi thêm nữa.
Tần Kiết tiện tay kéo ghế cho Trần Ân Tứ, đợi cô ngồi xuống mới tiện thể ngồi xuống cạnh cô, nói với Tiến sĩ Dương, "Tiến sĩ Dương, các chú tiếp tục đi."
Tần Kiết và Trần Ân Tứ đến cũng không làm đứt mạch suy nghĩ của mọi người, chẳng mấy chốc bên trong văn phòng lại nghiêm túc thảo luận về ca bệnh.
"Tình hình đại khái của người bệnh là thế này, ngực có khối u đã thành ác tính, cần mổ gấp, nhưng vị trí khối u lại rất khó xử lý, nằm ngay gần động mạch chủ của tim, rất rất gần, gần như áp sát vào động mạch chủ..." Tiến sĩ Dương vừa nói vừa mở các tấm phim chụp lên cho mọi người xem, "Nếu làm phẫu thuật theo cách truyền thống thì quá mạo hiểm, kết quả nghiên cứu của bác sĩ chủ trị ở các bệnh viện lớn đều khuyên không nên mổ mà cứ điều trị bằng thuốc thôi, nhưng khối u đã lớn, cách tốt nhất là cắt bỏ, mới có thể trị được tận gốc, nên hi vọng duy nhất trước mắt là robot chữa bệnh..."

Bình Luận (0)
Comment