Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 97

Binh sĩ trong doanh trại nghe tin Vương gia toàn thắng trở về đều kích động đổ ra ngoài đón, kết quả toàn bộ bị Cao Lâm xua trở về, hỏi: “Liễu nhị công tử đâu?”

“Không biết, sáng sớm nay đã không thấy đâu rồi, hình như cũng không xuống núi khám bệnh.”

Lần này Lương Thú xuất chinh mang theo Khổ Hựu, mà Liễu Huyền Triệt thân là đại phu đương nhiên cũng phải đi theo. Trước khi đi hắn còn đặc biệt dặn dò đệ đệ, ở phương diện trau dồi tay nghề y thuật không thể nhàn hạ bỏ bê ngày nào, còn ra luật lệ cách năm mười ngày phải xuống chân núi ngồi lều khám bệnh một lần —— Nói là cách năm mười ngày, nhưng bá tánh ở thôn xóm chung quanh nghe danh thần y đều đổ xô rồng rắn đi khám bệnh, cách năm mười ngày mới khám thật sự không thể xong.

Chuyện này khiến sâu lười mệt gần chết.

Cùng làm A Ninh mệt gần chết theo.

Thậm chí Liễu Huyền An còn nghĩ, để ta ở lại trong thôn cũng được mà, dù sao cả đại ca và Vương gia đều không ở quân doanh, lại đỡ phải chạy đi chạy lại mệt nhọc. Thế nhưng hộ vệ Kiêu Vương phủ phụ trách bảo vệ y và Ngự lâm quân lại không đồng ý, dù sao nơi này vẫn là Tây Nam, là hang ổ Bạch Phúc giáo, không ai biết trong bóng tối đang có thứ gì dơ bẩn nhìn chằm chằm. Vương gia đã có lệnh, Liễu nhị công tử nhất định không được qua đêm bên ngoài.

Vì thế Liễu Huyền An đành phải một nắng hai sương chạy qua chạy về, dùng vó ngựa lần lượt đo hết chiều dài đường núi, cuối cùng hai ngày trước khi Lương Thú trở về đã thành công khiến bản thân mệt đến ngã bệnh, sốt như cục than hồng nằm trên giường không mở nổi mắt.

Lương Thú ôm ngực diễn nửa ngày vẫn không thấy tiên ngủ bốn vạn tám ngàn tuổi nhà mình xuất hiện, lại đụng phải mấy đại thẩm xách giỏ rau xanh đang hỏi thăm xem Liễu nhị công tử đã khỏi bệnh chưa, còn bắt phải nhận trứng gà mới chịu ra về.

Kiêu Vương điện hạ nghe xong còn lòng dạ nào mà ôm ngực nữa, lập tức vung roi ngựa vù vù phi về chỗ ở. Trong viện rất yên ắng, A Ninh ngồi trên bậc tam cấp lật xem một cuốn sách thuốc rất dày. Tiếng ồn ào vừa rồi ngoài cửa doanh trại không truyền vào hậu viện nên nhìn thấy Vương gia đột nhiên xuất hiện, cậu thật sự kinh ngạc, vội vàng đứng lên.

“Tiểu An đâu?” Lương Thú xoay người xuống ngựa.

“Đang ngủ ạ.” A Ninh nói nhỏ, “Công tử nhiễm phong hàn, tối hôm qua vẫn nóng như than, mãi đến khi trời gần sáng mới hạ sốt.”

Sau khi hạ sốt toàn thân khoan khoái, là thời điểm thích hợp để ngủ nướng. Bình thường Liễu Huyền An am hiểu nhất là chuyện ngủ, sấm rền sét đánh cũng bất động, ngủ đến mức cứ thế nhảy ra khỏi tam giới. Toàn bộ tiếng động thế tục đối với y mà nói còn nhẹ hơn cả lông hồng, thứ đè nặng trên người chỉ có duy nhất một tấm chăn bông —— nhiều lắm là thêm một cánh tay của Kiêu Vương điện hạ.

Lương Thú tựa nửa người vào đầu giường, dùng ngón cái hơi cọ cọ đôi môi cánh hoa khô nứt, cúi đầu yêu thương hôn một cái.

A Ninh nhanh nhẹn bưng nước ấm vào, lại hỏi: “Vương gia có muốn ăn chút gì không?”

“Không cần.” Lương Thú hoạt động gân cốt đau nhức, rửa mặt qua loa xong cũng cởi áo leo lên giường, kéo người vào lòng mình cùng ngao du trong ba ngàn đại đạo.

Suối nước nóng hôm nay nóng hơn ngày thường rất nhiều. Liễu nhị công tử cũng ngâm mình bên trong, mái tóc ướt sũng dán lên lưng không quá thoải mái, Lương Thú liền giúp y quấn lên.

Kiêu Vương điện hạ trên giường ngủ quá say, bất cẩn xoay người một cái đè vào tóc của người bên gối, vì thế Liễu nhị công tử trong đầm nước liền kêu một tiếng “Ái da”.

Lương Thú không buông tay, vẫn kéo tóc y, hỏi: “Gần đây sao thường xuyên chạy vào chỗ ta mãi thế?”

Liễu Huyền An nói, đương nhiên là vì ta nhớ Vương gia rồi.

Cho dù ban ngày mệt mỏi cỡ nào, buổi tối cũng phải cố gắng nằm mơ, ngâm mình xuống suối nước một lát mới chịu được.

Lương Thú đề nghị: “Nếu đã thế, ngươi có thể ở lại đây luôn.”

Liễu Huyền An không chịu, vì y cảm thấy Kiêu Vương điện hạ trong hiện thực sắp trở về rồi, mình vẫn mau chóng đi thì hơn.

Lương Thú ra lệnh: “Không được đi!”

Liễu Huyền An không nghe, kéo theo áo choàng ướt sũng tháo chạy xuyên qua từng tầng mưa rồi đến mây nóng cháy, cứ thế ngã về hiện thực.

Được người trong lòng vững vàng tiếp được.

Lương Thú ôm sát người đang ngọ nguậy trong ngực mình, nửa mơ nửa tỉnh cúi đầu hôn y. Vì thế Liễu nhị công tử lại mờ mịt cho rằng mình nằm mộng thế này cũng tốt, không chịu rời giường tiếp tục nằm yên.

Một người hành quân tác chiến suốt mấy ngày liền, người kia cũng khám bệnh ròng rã hết mấy ngày, mệt mỏi thẩm thấu vào cốt tủy cần phải nghỉ ngơi thật nhiều, cho nên hai người ngủ liền một giấc hết nửa ngày cộng thêm một đêm. Đến tận sáng sớm hôm sau, Liễu Huyền An mới duỗi eo thần thanh khí sảng tỉnh dậy.

Phía sau có người kéo tóc y.

Liễu Huyền An: “…”

Lương Thú cười khẽ: “Đau đầu à? Quay qua đây ta nhìn thử xem.”

Liễu Huyền An có thể phân biệt được rõ ràng giọng nói của Kiêu Vương điện hạ trong hai thế giới, tuy thanh tuyến giống nhau nhưng một bên luôn đẹp đẽ sang quý biếng nhác, bên còn lại sinh động hiền hòa hơn rất nhiều. Y chậm rãi quay đầu nhìn người đang tựa vào đầu giường, nhìn nửa ngày đại não mới kêu ong ong, kinh ngạc hô: “Vương gia?”

Vừa mở miệng liền nhận ra giọng mình khàn khàn nghe rất kỳ cục. Lương Thú bước xuống giường rót cho y chén trà ấm áp, Liễu Huyền An nuốt xuống hơi khó khăn nhưng lại rất khát, liền nhịn đau uống một hơi nửa ấm nước mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Y hỏi: “Vương gia trở về từ bao giờ?”

“Chiều hôm qua.” Lương Thú cũng súc miệng mấy cái rồi nằm về giường để Liễu Huyền An chui vào lòng mình, vươn tay thử độ ấm trên trán y. Người không còn sốt, lại có vẻ mềm mại hơn trước kia nên hắn tiện tay bóp thêm hai cái, “Làm sao lại khiến mình mệt mỏi đến đổ bệnh?”

Liễu Huyền An đáp, vì Vương gia không cho phép ta ngủ lại dưới chân núi.

Đối mặt với câu trách móc này, mặt Lương Thú vẫn không đổi sắc bình tĩnh trả lời, ừm, ta cũng bị bệnh, ngực rất đau, đau suốt một đường trở về.

Liễu Huyền An không tin: “Nhưng vừa rồi Vương gia đứng dậy rót nước vẫn còn tốt mà, hơn nữa còn có đại ca đi theo quân xuất chinh.”

“Đau vẫn là đau.” Lương Thú kiên trì, hơn nữa cơn đau này rất cổ quái, lúc hành quân chịu được, đối mặt với Liễu đại công tử thậm chí còn bình phục một khoảng ngắn ngủi. Chỉ khi trở lại vùng an toàn, trở lại trên giường người trong lòng mới lập tức nơi này khó chịu, nơi kia không thoải mái, tóm lại là chỗ nào cũng đau.

“Ngươi xem, bị thương cả rồi.”

Băng vải trước ngực do Cao Lâm quấn cho, độ dày rất kinh người nhưng không hù dọa được Liễu nhị công tử, bởi vì y chỉ cần nhìn sắc mặt và tư thái hoạt động của hắn đã phán đoán được rồi, độ sâu miệng vết thương tuyệt đối không vượt quá một phân. Mà sự thật đúng là như vậy, mở băng ra đã thấy vài chỗ bắt đầu kết vảy.

Lương Thú không hề chột dạ: “Hôn một cái sẽ không đau nữa.”

Liễu Huyền An cúi đầu chọc chọc vào ngực hắn mấy cái, Lương Thú bị chọc hơi nhột liền túm người đến trước ngực mình dịu dàng hôn môi.

Hôm qua hắn đúng là bị đau ngực, hành quân mấy ngày liền không nghỉ làm vết thương cũ tái phát, có điều sau một đêm ngủ ngon đã tốt hơn đến tám phần, bây giờ còn quấn một chỗ với người trong lòng, chút đau đớn sót lại đã sớm bị ném lên chín tầng mây.

Liễu Huyền An hơi nằm sấp, nói: “Lần này Vương gia xuất chinh, tin thắng lợi liên tiếp báo về. Ta xuống chân núi chẩn bệnh nghe bá tánh khắp nơi nghị luận, nói không đầy hai năm nữa Bạch Phúc giáo sẽ bị nhổ cỏ tận gốc.”

“Hai năm là đánh giá cao chúng rồi.” Lương Thú đồng ý, “Chờ mùa xuân sang năm ta chắc chắn sẽ mang ngươi quay về Vương thành.”

Mùa xuân ở thành Mộng Đô, chỉ nghe một chút thôi đã cảm thấy cảnh tượng ngày xuân hoa nở đẹp không sao tả xiết. Liễu Huyền An nằm trong ổ chăn ấm áp nghe Lương Thú miêu tả, trong đầu đã cẩn thận dạo quanh hai mươi bốn con phố ngang dọc trong vương thành, sau đó lấp đầy chúng bằng những tửu quán trà lâu, nhạc phường tơ phủ náo nhiệt.

Kết quả tự vẽ cho mình mệt nhọc luôn.

Ngủ tiếp là hay nhất.

Ở một đầu khác, đội ngũ do Khổ Hựu suất lĩnh cũng về tới nơi. A Ninh chào hỏi: “Đại công tử!”

“Vì sao chỉ có mình ngươi, Tiểu An đâu?” Liễu Huyền Triệt hỏi.

“Đang ở cùng Vương gia trong hậu viện.” A Ninh cơ trí không nhắc tới chuyện “ngủ suốt mười canh giờ”, chỉ hiên ngang lẫm liệt tỏ vẻ hình như đang thảo luận quân vụ!

Kết quả bị Khổ Hựu nghe được: “Quân vụ gì?” Nhìn tư thế là rất muốn lao đi nghe một chút.

A Ninh: “…”

Vào thời khắc mấu chốt, may có Liễu đại công tử đúng lúc lên tiếng, lôi tên bệnh nhân không nghe lời trở về nghỉ ngơi.

Cao Lâm nghe nói Khổ Hựu đã quay lại cũng đi qua chỗ ở tìm hắn, bước vào phòng thấy người không ngoan ngoãn nghỉ ngơi mà đang ngồi bên bàn, ngón tay cầm bút phác họa, miệng rì rầm nghe không rõ là nói gì.

Cao phó tướng đứng dựa vào cửa cảm khái, bộ dạng lẩm bẩm của ngươi bây giờ bị nói là Bạch Phúc giáo mua chuộc thành công, đang ngồi niệm chú cũng có người tin đấy.

Vừa dứt lời đã suýt ăn phải một cây bút lông chấm đẫm mực phi tới, Cao Lâm nghiêng đầu né tránh, cười tiến lên nắm vai hắn: “Vừa trở về cũng không nghỉ ngơi, đi vẽ bản đồ gì thế.”

Khổ Hựu dựa người vào ghế, buồn rầu nói: “Ta đau đầu quá.”

“Thời ở Tây Bắc cũng không phải chưa theo Vương gia đánh giặc bao giờ, sao bây giờ mới đau đầu.”

“Không giống.”

Ở Tây Bắc Vương gia là Thống soái toàn quân danh xứng với thực, bản thân là phó tướng chỉ cần nghe theo lệnh chỉ huy của hắn sai đâu đánh đó là được. Bây giờ được điều về Tây Nam trở thành người cầm trịch, phải biết đứng độc lập nắm rõ toàn cục.

Khổ Hựu thở dài một tiếng: “Ta vốn cho là mình đã làm tốt lắm rồi.”

Nhưng sự thật chứng minh chỉ có bản thân nghĩ như vậy thôi. Cùng một số lượng người như vậy ngựa như vậy, địa hình như vậy, Vương gia lại có thể như thần binh trời giáng đánh cho Bạch Phúc giáo tan tác khắp nơi trốn đông trốn tây, đó là chiến thuật mà mình vắt hết óc cũng không thể nghĩ ra được.

Khổ Hựu nói xong lại bổ sung một câu, ngươi cười cái rắm gì.

“Được được được.” Cao Lâm chừa mặt mũi cho hắn mà miễn cưỡng không cười, bắt đầu phân tích: “Vấn đề không nằm ở mưu lược, Vương gia cho ngươi tiếp quản Tây Nam là để ngươi học được cách bình tĩnh. Mọi người ai cũng có đấu pháp riêng, ngươi thương xuân bi thu thì ích gì.”

Khổ Hựu nói: “Tóm lại ta phải suy nghĩ về nhân sinh một chút đã.”

“Ừ, cứ tiếp tục suy nghĩ phần ngươi đi.” Cao Lâm rót cho hắn một chén nước, “Nghĩ xong lại qua phòng dụng hình tìm ta.”

Giáo chúng tà giáo bị bắt lúc này đã đến con số ba trăm, mỗi người chỉ cần khai ra một câu cũng đủ làm Bạch Phúc giáo lột một tầng da, mà chuyện cấp bách nhất phải giải quyết chính là đám quỷ đồng tử.

Thể lực Liễu Huyền An khá tốt, nằm hai ngày đã tiếp tục chạy xuống thôn dưới ngồi chẩn bệnh. Lúc này Lương Thú cũng theo cùng, hắn gỡ bỏ áo giáp nặng nề bớt đi vài phần sát khí, lại khoác một thân cẩm bào trắng tinh, lấy ngân quan búi tóc, thân cao như ngọc đứng một chỗ thế mà lại có thêm một chút gần gũi bình dị.

Cho nên bá tánh không bị hắn dọa bỏ chạy, vẫn xếp thành hàng chờ chẩn bệnh. Bệnh nhân thứ nhất mang vẻ mặt sầu khổ, vừa ngồi xuống đã nói một tràng dài vừa nhanh vừa nhỏ.

Mặc dù thính lực Liễu Huyền An rất tốt nhưng lại không quen thuộc khẩu âm trong vùng, nghe không hiểu: “Cái gì ạ?”

Bệnh nhân nặng nề lặp lại.

Liễu Huyền An vẫn không hiểu, đang muốn yêu cầu đối phương nói chậm thì Lương Thú đã không nhịn được trước, mở miệng giải thích: “Hắn nói gần đây luôn buồn nôn nôn khan, không có tinh thần ăn uống nên muốn kê đơn thuốc khai vị. Không phải chứ, ta nói bệnh trạng thế này có gì đáng để nhăn nhó nào?”

Bệnh nhân nơm nớp lo sợ: “… Hồi bẩm Vương gia, là vì ta ta ta căng thẳng quá.”

Lương Thú nhìn bộ dạng run lẩy bẩy của hắn cũng buồn bực theo, ngươi căng thẳng làm gì, chẳng lẽ hôm nay ta còn chưa đủ hòa ái sao?

Liễu Huyền An trấn an người bệnh mấy câu đơn giản rồi viết một đơn thuốc khai vị kiện tì, nói với A Ninh: “Người tiếp theo.”

Một thanh niên khoảng đầu hai mươi bước vào. Lương Thú rút kinh nghiệm người trước, thấy đối phương ngồi xuống lập tức ra lệnh: “Lúc miêu tả bệnh trạng thì nói lớn một chút!”

Sắc mặt thanh niên trắng bệnh: “Hả?”

Lương Thú nhíu mày: “Sao hả, không nghe hiểu bổn vương nói gì à?”

Ngữ điệu của hắn rất bình thản, nhưng cho dù Kiêu Vương điện hạ có bình thản thì vẫn giống như đang uy hiếp người ta, thế gian không có bao nhiêu người chống đỡ nổi.

Thế nên thanh niên đành phải bi tráng lớn tiếng: “Ta, ta bị hư thận!”

Lương Thú: “…”

Ánh mắt hắn có chút cảm thông: “Được rồi được rồi, cho phép ngươi nói nhỏ lại.”

Liễu Huyền An cẩn thận chẩn bệnh, Lương Thú ngồi một bên cố sức không cười, vẫn treo thái độ thiên hoàng quý tộc vân đạm phong khinh trên mặt. Chờ cho người trẻ tuổi kia rời khỏi, hắn mới lập tức “Phụt” một tiếng.

“Nếu Vương gia còn quấy rầy nữa ta sẽ đổi A Ninh vào đấy.” Liễu Huyền An ném bút, “Thận hư thì có gì hay mà cười.”

“Không biết, ta chưa hư bao giờ.” Lương Thú hắng giọng, tựa đầu ghé sát vào tai y, “Hay là ngươi thử xem?”

Ánh mắt Liễu Huyền An dứt khoát nhìn ra cửa, không thử!
Bình Luận (0)
Comment