Giấu Trăng

Chương 103


Thịnh Vọng Thư cầm hai ly cà phê, ngồi lên ghế sau xe máy.
Ngôn Lạc nhẹ nhàng giẫm chân ga, chở cô đi ra khỏi con hẻm nhỏ kia.

Làn gió khẽ lướt qua sườn mặt, mang theo cảm giác ấm áp nhàn nhạt, ôn nhuận mà thoải mái.

Ngôn Lạc chạy cực kỳ chậm, hai người đi dọc theo đường phố, thản nhiên tự tại thưởng thức phong cảnh ở ven đường.
Họ đi thẳng đến chỗ bờ sông, Ngôn Lạc dừng xe, Thịnh Vọng Thư cởi mũ bảo hiểm ra leo xuống xe.
Mặt sông gợn sóng lăn tăn, hai bên bờ tường mọc đầy cỏ dại tươi tốt, hai người vai sát vai đứng bên bờ sông vừa thưởng thức phong cảnh ở xa xa vừa thong thả ung dung uống cà phê.
Ánh nắng bao trùm lên hai người họ, phản chiếu hai chiếc bóng thon dài tạo thành cặp ảnh ngược trên mặt sông.
Uống xong cà phê, họ lại tiếp tục lên đường.
Thịnh Vọng Thư đưa ra đề nghị muốn lái xe chở Ngôn Lạc.
“Được thôi.” Ngôn Lạc giơ tay lên đội mũ cho cô, hơi hơi thấp đầu xuống để giúp cô cài quai mũ, đặt chìa khóa vào lòng bàn tay cô.
Thịnh Vọng Thư tra chìa khóa vào ổ, cưỡi lên xe, một chân chống trên đất, học theo dáng vẻ trước đó của anh, giơ giơ cằm với anh: “Lên xe.”
“Tuân lệnh!” Ngôn Lạc không đứng đắn cười một tiếng, chiếc chân dài sải bước, lên xe.
Chiếc xe máy bé xíu chở hai người cao chân dài, ngược lại bởi vì không lái được mà có phần hơi loạng choạng.
Rõ ràng trước đó thấy Ngôn Lạc lái tùy ý như thế, đợi đến khi chính mình cầm tay lái, cô mới phát hiện cũng không đơn giản như vậy.
Thịnh Vọng Thư lái loạng chà loạng choạng, nhiều lần không khống chế được tay lái mà lệch về hướng bờ sông, cô không kìm nén thét chói tai rồi cười to.
Ngôn Lạc vẫn giữ dáng vẻ bình thản như không có chuyện gì, cũng chẳng tỏ vẻ như đang sợ hãi.

Chỉ khi cô chạy chệch hướng mới duỗi tay hơi đỡ một phen, giọng nói phát ra tràn ngập dự dung túng: “Lỡ có phóng xuống sông cũng đừng sợ, anh sẽ cứu em lên.”
“Bớt xem thường người ta đi.” Thịnh Vọng Thư không phục, hừ hừ.
Cũng may là chưa đến vài phút, cô đã nắm được tiết tấu trong sự co quắp và không quen tay kia, tốc độ cũng dần nhanh hơn.
Tiếng gió gào thét, ánh chiều tà đổ về phía tây dần bị hai người họ bỏ lại sau lưng, làn váy của cô và áo sơ mi của Ngôn Lạc cùng tung bay trong gió, tùy ý chạy đi trong ráng chiều.

Đến chạng vạng, Ngôn Lạc trả xe máy lại.
Họ tìm được một nhà hàng khá hợp mắt để dùng bữa, vận may cũng không tệ, những món đã gọi đều rất hợp khẩu vị.
Màn đêm buông xuống, hai người nắm tay cùng nhau bước ra khỏi nhà hàng tản bộ dọc theo phố, cuối cùng lại bước vào một quán bar nhỏ.

Thịnh Vọng Thư gọi một ly Bloody Mary, đứng ở quầy bar giải một câu đố về số mà ông chủ để lại.
Ngôn Lạc lắc lắc ly Whiskey, lơ đãng nhấp từng ngụm một, chân dài chấm đất, nghiêng đầu tựa người tựa vào quầy bar, không chút để tâm mà nhìn cô giải đố.
Ánh đèn màu băng lam chiếu lên khuôn mặt anh, khiến cho thần thái vốn cực kỳ giống với một vị công tử bột càng thêm phần lạnh nhạt, bạc tình.
Nhưng, ánh mắt rơi xuống trên mặt Thịnh Vọng Thư kia lại nóng bỏng vô cùng.
Anh giống như đang xem kịch hay, cả quá trình chẳng nói một câu nào, chỉ khi Thịnh Vọng Thư suýt chút nữa đi vào nhầm chỗ thì mới giơ tay lên gõ gõ một chút, lặng lẽ nhắc nhở cô.
Thịnh Vọng Thư thông minh, lập tức nhận ra ngay, tránh đi chỗ sai, chẳng mấy chốc đã giải ra được câu đố.
Bartender cười nói chúc mừng, cầm lấy máy chụp ảnh của quầy bar muốn chụp cho hai người một tấm, bảo đây là quy tắc của quán, phàm là những khách hàng giải đố thành công đều sẽ được chụp ảnh treo trong quán.
Thịnh Vọng Thư cười cười, quay đầu hỏi Ngôn Lạc: “Anh có bằng lòng chụp ảnh không?”
“Sao cũng được, tùy em.” Ngôn Lạc nói rồi, đột nhiên giơ tay câu lấy cổ cô, mỉm cười kéo cô vào lòng, hơi ngưỡng cằm lên, tùy ý giơ chữ V với camera.
Không e dè gì mà cười lên.
Bartender chớp lấy thời cơ nhấn nút chụp.
Ảnh đã chụp xong, Thịnh Vọng Thư mượn camera nhìn thử xem, trong ánh sáng mơ hồ, trên quầy rượu ở bên cạnh có vô số bình rượu, mái tóc đen của người đàn ông bên cạnh xõa tung và tùy tính, tóc mái trên trán hơi hơi rối, hiện ra vài phần tản mạn phóng túng, nhàn nhạt cười với ống kính.

Mà cô thì bị anh ôm trong lòng, nhẹ tựa vào đầu vai anh, khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay được bả vai rộng lớn tôn lên đến mức càng thêm tinh xảo, mi mắt cong cong, trong mắt rực rỡ lung linh.
Là một tấm ảnh chụp cực kỳ có cảm xúc hòa cùng bầu không khí nơi đây.

Thịnh Vọng Thư thích cực kỳ, mượn laptop của quán bar ngay tại chỗ, tấm ảnh đó lại rồi gửi vào hòm thư của chính mình.
Cô lại gọi một ly vang sủi, mỉm cười chạm cốc với Ngôn Lạc: “Ngày đầu tiên của tuần trăng mật cực kỳ vui vẻ, cảm ơn ông Ngôn.”
Ngôn Lạc khẽ chạm ly với cô, cúi người cười nhẹ bên tai cô: “Ngày hôm sau sẽ càng vui vẻ hơn, bà Ngôn ạ.”
Càn rỡ uống đến ngà ngà say, hai người mới rời khỏi quán bả.
Bởi vì Thịnh Vọng Thư đã giải được câu đố, họ không chỉ được miễn phí mà còn được ông chủ tặng cho một túi bánh sừng bò vừa mới nướng xong.
Bóng đêm yên tĩnh, làn gió khẽ đong đưa, Thịnh Vọng Thư giống như được vô số bọt khí vui vẻ nâng lên, cả người đều lâng lâng.
Cô nhón mũi chân ôm lấy cổ Ngôn Lạc đi ra khỏi quán bar, bước chân tùy tình đạp lên những phiến đá ở con hẻm nhỏ ngoài quán, cực kỳ đắc ý mà tranh công với Ngôn Lạc.
“Nhờ em thông minh tài trí nên anh mới được uống một chầu rượu chùa đấy.”
Ngôn Lạc thuận theo những lời cô nói, gật gật đầu: “Cảm ơn sự thông minh tài trí của em.”
Thịnh Vọng Thư lại huênh hoang: “Đi theo bổn tiểu thư đây thì sẽ có thịt ăn.”
“Ừ, đi theo Thịnh đại tiểu thư thì sẽ có thịt ăn.” Ngôn Lạc cong môi cười, kéo cánh tay đang treo trên cổ anh của cô xuống, đứng thẳng người dậy, rũ mắt nhìn cô.
“Công chúa điện hạ, có còn đi thẳng được nữa không?”

“…” Thịnh Vọng Thư đờ ra mất một giây, giơ ngón trỏ chỉ về phía anh, cười cười nói.

“Để em thử xem sao.”
Nói xong, chờ hai giây, cô cau mày nhìn về phía Ngôn Lạc: “Thế thì anh buông tay ra đi chứ.”
Lúc này Ngôn Lạc mới buông bàn tay đang nắm tay cô ra, hai tay đặt hờ ở hai bên để bảo vệ cô.
Con hẻm nhỏ có hơi tối tăm, Thịnh Vọng Thư híp mắt lại, giơ chân nhấc tay một cách vô cùng cẩn thận, miệng lẩm bẩm đếm: “Một, hai, ba.”
Đi được đến trước ba bước, cô dừng lại, quay đầu liếc mắt nhìn ra sau: “Vẫn còn thẳng.

Nhưng mà…”
Cô liếm liếm môi, giảo hoạt bật cười khẽ dưới ánh sáng tù mù của con hẻm tối, bất thình lình đi ra phía sau Ngôn Lạc, giả vờ muốn bò lên lưng anh: “… em mệt quá, không muốn đi nữa.”
Ngôn Lạc nhanh chóng xoay người lại, cánh tay thò ra câu lấy hông cô, lập tức túm cô vào lòng.
Anh cúi đầu, khoảng cách giữa hai người bị kéo gần chỉ trong chớp mắt, hơi thở gần như đều phả lên mặt đối phương.
“Không muốn đi nữa à?” Anh đè thấp giọng, hỏi.

“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Thịnh Vọng Thư đáp một cách đương nhiên: “Anh cõng em.”
Ngôn Lạc hơi rũ mi, lẳng lặng nhìn cô: “Ai cõng em?”
Thịnh Vọng Thư: “Anh.”
“Anh là ai?”
Ngón tay Thịnh Vọng Thư ngo ngoe rục rịch mà muốn ôm lấy cổ anh, hàm hồ đáp: “Ngôn Lạc.”
Ngôn Lạc không dấu vết đẩy tay cô ra, âm cuối hơi dương lên, trắng trợn táo bạo mà hướng dẫn: “Nói lại lần nữa, anh là ai?”
Thịnh Vọng Thư giương mắt, chạm phải ánh mắt anh.
Trong đôi mắt đào hoa trong trẻo kia cất giấu hứng thú và chờ mong.
Sau hai giây im lặng, cô chịu thua, lẩm bẩm nói: “Ông xã.”
“Ừ.” Ngôn Lạc vừa lòng mà cười khẽ một tiếng, hơi ngồi xổm xuống trước mặt cô, giống như cúi đầu xưng thần với cô.
“Lên, ông xã cõng em.”


Hôm sau khi hai người tỉnh giấc, thời tiết vẫn rất đẹp, bầu trời xanh biếc trong vắt.
Sau khi phơi nắng ở quầy bar lộ thiên của khách sạn một lát và dùng cơm trưa xong, hai người đi đến Bocca della verità (1).
Bên ngoài giáo đường người đến người đi tấp nập, có các du khách đến từ khắp các nơi trên toàn thế giới.
Một tay Ngôn Lạc cầm tay Thịnh Vọng Thư, nhét một cái tay khác vào chiếc miệng rộng của bức chân dung thần Triton (2), cười nhìn về phía cô: “Nào, thực hiện lời hứa đi.”
Thịnh Vọng Thư thoáng giật mình ngơ ngác, không kịp phản ứng lại: “Thực hiện lời hứa gì cơ?”
“Quên rồi à?” Ngôn Lạc hơi hơi nhướng mày, cũng không tỏ ra thất vọng mà vẫn bình tĩnh như gió nhẹ mây trôi, cười cười.
“Năm đó khi xem phim anh đã từng hứa với em, sẽ cùng em đến La Mã, để em cho tay của anh vào chiếc miệng rộng của Triton.”
Thịnh Vọng Thư lờ mờ nhớ ra, lại cảm thấy buồn cười: “Vì sao khi ấy em lại muốn nói như thế?”
“Vì anh nói kiểu tóc mới của em khó coi.” Ngôn Lạc cười nhạt.
Thịnh Vọng Thư bị chọc cười thành tiếng: “Sao hồi xưa em lại vô lý thế nhỉ?”
“Có à? Anh không thấy thế.” Ngôn Lạc không tỏ ý kiến.

“Lúc đó đúng là anh đã nói dối, kiểu tóc mới của em rất đáng yêu.”
Thịnh Vọng Thư nhớ lại một lát: “Là cái kiểu tóc hai mái kia hả?”
“Không phải.” Ngôn Lạc đáp.

“Là mái bằng.”
“À, hình như là thế.” Thịnh Vọng Thư ngơ ngác gật đầu, một lát sau, lông mi của cô chợt run lên, không thể tin được mà nhìn thẳng vào anh.

“Ngôn Lạc, não của anh là máy in à? Sao mà cả những chi tiết vụn vặt như thế mà cũng nhớ rõ ràng vậy?”
“Không phải.”
Ngôn Lạc cười đáp: “Bởi vì đó là chuyện liên quan đến em.”
Anh không nói rõ ràng cho lắm, nhưng Thịnh Vọng Thư lại nghe hiểu hết thảy.
Bộ não của anh không phải là máy in.
Có thể nhớ rõ ràng như thế là vì những điều nhỏ nhặt không đáng kể đó đều có liên quan đến cô.
“Anh có ngốc hay không?”
Thịnh Vọng Thư ghét bỏ mà cau mày, lại cầm lòng không đậu mà nhón mũi chân lên, hôn lên khóe môi của anh một cái.
Cô cười mắng: “Ngốc chết đi được.”

Đến đêm, hai người quay về khách sạn.
Họ mua hai chai rượu vang sủi và hai chiếc ly thủy tinh màu lục đậm ở ven đường.
Sau khi rửa mặt, Ngôn Lạc rót rượu vào ly thủy tinh, bỏ thêm một viên đá, Thịnh Vọng Thư thì ngồi xổm ở một bên tìm đĩa CD.

Hai người ôm nhau ngồi trên thảm, lại xem bộ “Roman Holiday” kia một lần nữa.
Cánh tay Thịnh Vọng Thư kề sát vào anh, làn da mềm mại nhẵn nhụi của người phụ nữ lơ đãng cọ xát trên cánh tay anh, giống như đang khẽ cọ trên thần kinh của anh, tạo ra cảm giác ngứa ngáy rất nhỏ.
Lúc công chúa Anne ướt đẫm và Joe ôm hôn nhau, Ngôn Lạc lại không giống như thuở thiếu thời ra vẻ ghét bỏ mà đẩy Thịnh Vọng Thư ra mà là nghiêng đầu, hôn lên đôi môi cô.
Bộ phim kết thúc, màn hình tối om, ánh sáng cũng mờ đi, ngoài cửa sổ chẳng biết là đổ mưa khi nào.
Chiếc ly thủy tinh xoay tròn ngã lăn ra đất, rượu tẩm ướt mặt thảm.
Hai người họ tập trung tinh thần làm tình trước mặt kính cửa sổ bị nước mưa làm cho ướt mờ, rồi lại ôm nhau ngủ trong tiếng mưa rơi.
Trước khi rời khỏi La Mã để đi đến trạm kế tiếp, Ngôn Lạc đưa Thịnh Vọng Thư đến Fontana di Trevi (3).
Lấy hai đồng tiền xu từ trong túi ra, anh đưa cho cô một đồng, ý bảo cô hãy ước điều gì đó.
Thịnh Vọng Thư đứng ở bên cạnh đài phun nước suy nghĩ một lúc thật lâu mà cũng chưa tung đồng tiền xu kia ra.
Ngôn Lạc buồn cười liếc nhìn cô, hỏi: “Sao không ném?”
Đuôi mắt Thịnh Vọng Thư khẽ nhếch lên, mang theo ý cười nghiêm túc, đáp: “Làm người không nên quá tham lam, giờ em đã có đủ nhiều rồi, không nên lại khẩn cầu có được càng nhiều nguyện vọng hơn nữa.”
Ngôn Lạc không tỏ ý kiến nhướn đuôi lông mày, siết chặt đồng tiền xu kia trong tay.
Thịnh Vọng Thư khẽ hạ giọng, lại lặng lẽ nói tiếp: “Hơn nữa, trước kia em từng thử rồi, hình như đài phun nước này không linh nghiệm cho lắm.”
“Thế à?” Ngôn Lạc tò mò hỏi.

“Lúc trước em ước điều gì?”
Thịnh Vọng Thư ngước mắt nhìn anh, cười mà không nói.
Mãi một lúc lâu sau, cô mới ho khẽ một tiếng, nhẹ giọng đáp: “Lần trước khi đến đây, em đã ước một điều, hy vọng sau này mình sẽ không bao giờ thích anh nữa.”
Nghe thế, ánh mắt Ngôn Lạc khẽ lóe lên.
Thịnh Vọng Thư nhún vai, cười nói: “Anh xem, có phải là đài phun nước này không linh nghiệm đúng không?”
Lông mi Ngôn Lạc khẽ rũ xuống, bị ánh sáng mặt trời chiếu vào, tạo thành một chiếc bóng nhàn nhạt phủ xuống mí mắt.
Một lát sau, anh cười khẽ một tiếng không rõ ý vị: “Nhưng anh lại thấy nó cũng linh nghiệm lắm.”
“Lần trước khi anh đến đây, anh đã từng ước một điều, hy vọng trời cao có thể cho anh thêm một cơ hội để được yêu em thêm lần nữa.”
Anh nhấc mí mắt lên, ánh mắt đen láy sáng ngời, trắng trợn mà nhìn ngắm khuôn mặt cô: “Em xem, nó đã nghe được nguyện vọng của anh rồi.”
Chúng ta không chỉ yêu nhau, hơn nữa còn được ở bên nhau.
(2) Bocca della verità = The Mouth of Truth, một địa danh ở La Mã.

Theo như truyền thuyết ở nơi này, nó sẽ cắn đứt lìa tay của kẻ nói dối nếu kẻ đó đặt tay vào miệng nó hoặc là những kẻ đang đặt tay vào miệng nó mà dám nói dối  
(3) Triton của thần thoại La Mã hay Poseidon của thần thoại Hy Lạp, là vị thần cai quản biển khơi và các đại dương
(4) Fontana di Trevi = Trevi Fountain: Đài phun nước Trevi
------oOo------.

Bình Luận (0)
Comment