Giành Lại Thanh Xuân Đã Mất

Chương 119

Không khí trong thang máy đột nhiên trở nên cứng ngắc. Hải Anh nhìn về phía Khánh, lại nhìn về phía người đẹp này một cái. Chậc, tổ hợp người đẹp đứng cạnh nhau đúng là bổ mắt thật. Không hiểu bọn họ có quan hệ gì với nhau nhỉ? Anh em họ à?

"Chào!" Khánh lịch sự lên tiếng, anh xoay người vào góc thang máy báo hại Hải Anh cũng bị xoay ra đối diện với người đẹp. Thang máy nhỏ hẹp theo đó biến thành hai phe đối diện trực tiếp: Hải Anh x Khánh vs Gái Lạ!
"Đây là vợ sắp cưới của tôi!"

"Anh không cần phải giả bộ với em làm gì.." Cô ta nở nụ cười xảo trá, đôi mắt xinh đẹp cong lên quyến rũ vô cùng. "..Tiếng gió không có bày đặt vợ sắp cưới gì chứ? Mẹ em đã kể với em rồi, đây là bảo mẫu mới kiêm mẹ nuôi của con chúng ta đúng không?"

Con chúng ta?

Éc éc!
Vợ cũ của Khánh!
Hải Anh ngạc nhiên trố mắt nhìn về phía anh, sau đó lại liếc qua người phụ nữ trước mặt một cái nữa. Mắt to, mũi cao, môi trái tim, gương mặt trứng ngỗng hoàn mỹ.. trang điểm cũng đẹp, ăn mặc thời thượng. Ai da, không ngờ vợ cũ của Khánh có "thực lực" thế này. Chết chết, tuy biết cô ta đã ngoại tình bị Khánh bắt được rồi mới li hôn nhưng Hải Anh vẫn cảm thấy nguy cơ đầy rẫy.
Họ ở với nhau bao nhiêu năm, còn cô và Khánh vẫn chỉ đang trong giai đoạn tìm hiểu. Thêm nữa, với một đứa trẻ như Khải thì mẹ ruột trăm phần trăm là hơn mẹ nuôi đúng không? Nhìn dáng vẻ cô ta hình như là muốn tới gặp Khánh để hàn gắn lại. Khánh sẽ phản ứng thế nào? Mong chờ quá!

"Đừng nói kiểu tôi cũng có phần ấy!" Khánh cười khẩy "Thế nào, bạn trai mới không chịu chi cho cô à?"

"Anh cũng nuôi nó mà.." Cô ta giả bộ giận dỗi dậm chân, nhưng không hề tiến lại gần mà đứng xa xa nhìn hai người - nhất là Hải Anh, với ánh mắt trào phúng. Cô không ngại bị người ta nhìn nhưng cái nhìn của người này thật sự làm người khác khó chịu. Đầy sự đánh giá và coi thường.
Tôi lại chịu thua loại phụ nữ xấu xa như cô?
Bỏ chồng, ngoại tình trước mặt chồng con giờ còn muốn quay mặt lại? Không biết xấu hổ!
"Thế cũng coi như có phần đi!"

"Khỏi, cảm ơn!" Khánh cười khẩy, nói ra một sự thật 'kinh hoàng' "Phần đó tôi xin gửi lại cho bạn trai cũ của cô."

Bạn trai cũ..
Hải Anh nhanh chóng động não, chợt phát hiện ra một điều khủng khiếp: Khánh nuôi một chú chim cúc cu to đùng rồi! Anh ta biết thế mà vẫn nuôi con của Vợ Cũ và người khác, người đàn ông này có bao nhiêu bác ái đây?
Bảo sao đời trước anh ta không có quá nhiều thời gian và tình cảm dành cho nó. Nếu là Hải Anh, có lẽ cô cũng không thể quá yêu thương Khải như vậy. Thì ra mọi thứ đều có nguyên do cả, và hình như nguyên do của việc Khánh được quay trở lại là vì anh chẳng làm sai bất kì chuyện gì, chỉ có lòng tốt cho đi..

"Vẫn lạnh nhạt y như xưa nha.." Cô ta nhướn mày, khoanh tay trước ngực "Nhưng không sao, em chính là thích tính cách này của anh đó.."

"Bớt đùa giỡn đi." Khánh cười khẩy, nói thẳng "Giới thiệu lại lần nữa: đây là vợ sắp cưới của tôi. Cô tránh xa một chút, còn nếu chân cô đau không thể tự tránh, tôi có thể nhờ người bế cô đi!"

"Anh dám?" Cô ta bĩu môi "Đùa một chút làm như mình cao quý lắm, tôi không thèm nhặt lại giày đã vứt đi đâu. Người yêu hiện tại của tôi chính là chủ tịch tập đoàn DD, anh ấy.."

"Alo? Chủ tịch DD à?" Khánh nhấc điện thoại ra gọi ngay, sắc mặt Vợ Cũ tái mét. Hải Anh đứng bên cạnh xem tấu hài mà không nhịn nổi cười, cô che miệng, giả bộ như bản thân muốn ho. "Sao thế? Vợ anh hôm nay không khỏe à? Tôi thấy cô người yêu của anh.. Cái gì, chỉ có vợ không có người yêu? Tôi nói bậy? Bậy cái đầu anh, có tin hợp đồng sắp tới chúng ta sập luôn không? Tốt, chung thủy mới được, nhắn tin đi!"

"Anh không phải làm màu!" Cô ta hừ mũi, đúng lúc này trong túi xách vang lên tiếng báo tin nhắn. Vợ Cũ lôi điện thoại ra, tái mặt lắp bắp "Shit! Coi như anh giỏi!"

"Tôi giỏi làm việc ngoài sáng, còn những việc trong tối phải học hỏi cô nhiều!" Khánh ngạo nghễ cười "Đổi một cái tên liền nghĩ mình biến được thành người khác à? Trong mắt tôi, cô vĩnh viễn dơ bẩn như vậy!"

"Anh vẫn còn hận em?" Cô ta đột nhiên thay đổi, ánh mắt lấp lánh tựa như vương nước. Lại khai quật được một ảnh hậu, thật mừng cho nền điện ảnh nước nhà huhu "Anh.. Anh vẫn còn nhớ đến em sao?"

"Người ta ngày ngày nhắc đến cái sừng trên đầu tôi, tôi không nhớ được à?" Khánh phẩy tay, ôm lấy Hải Anh "Thôi chúng ta đi đi em, anh chịu không nổi bầu không khí ô nhiễm này."

"Không được, em không cho phép!" Cô ta đưa tay kéo vội vạt áo Khánh "Em sẽ bảo Khải, gia đình chúng ta phải đoàn tụ! Em làm mọi chuyện chỉ để anh chú ý, ai bảo lâu như vậy anh còn không thèm nhìn em chứ?"

"Làm tôi chú ý?" Khánh không do dự cởi phăng áo ngoài, vứt lại làm cô ta ngã dúi vào thành thang máy. Đưa tay bấm nút mở, anh ta quay lại nói nốt câu "Một năm cặp với bảy tám người, chắc đại gia miền Bắc bị cô cặp qua hết rồi chứ gì? Không tìm được mối ngon muốn về với tôi? Khải nó thật nhục nhã khi có loại mẹ như cô!"

Cánh cửa thang máy vừa khép lại Khánh đã ôm chầm lấy Hải Anh, dáng vẻ hùng dũng hiên ngang nửa phút trước bốc hơi sạch sẽ. Cô xoa xoa đầu anh, động tác này làm Khánh kích động hẳn, anh đẩy cô vào góc hành lang, ôm càng chặt: "Biết vậy không cởi áo, anh lạnh quá đi mất!"

"Em quay lại thang máy lấy áo cho anh.." Hải Anh phì cười "..Chắc vợ anh không cầm áo đi đâu."

"Vợ nào?" Khánh xù lông ngay, anh chôn mặt vào áo khoác lông của cô, sung sướng nói "Em ấm thật, vợ ơi, vợ Hải Anh của anh ơi~"

"Cái áo lông của em ấm thật mới đúng!" Hải Anh tiếp tục hành động xấu xa là xoa xoa đầu Khánh. Xoa tới mức anh chịu không nổi nữa, ngẩng mặt lên bất chấp "Này, không được hôn em.."

Bao nhiêu lời lẽ đều bị nuốt sạch vào bụng. Khánh hôn sâu, hôn nồng nhiệt và ngọt ngào tới mức khiến cả người Hải Anh nhũn xuống. Mãi một lúc sau, khi tiếng nhạc chúc mừng năm mới vang lên hai người mới tách nhau ra.
Cần phải lên sân thượng rồi, nhưng nói thật, nếu lên đó mà gặp lại vợ cũ của Khánh một lần nữa Hải Anh cũng không vui lắm. Mặc dù anh chẳng có ý gì với cô ta, thậm chí bài xích nhưng cũng từng chung sống nhiều năm rồi. Xuất phát từ tâm lý 'tình địch', Hải Anh không ưa cô ta giống như Khánh không ưa Đức vậy.

"Em ghét cô ta không?" Khánh đột nhiên hỏi "Ghét đúng chứ? Anh nghĩ cô ta cũng lên sân thượng rồi!"

"Em không biết, nhưng vợ cũ của anh thật đẹp!" Cô nhún vai nhìn tay anh xiết chặt tay mình. Khánh dẫn Hải Anh trở lại điểm đợi thang máy, hai người vào nhưng anh không ấn nó đi lên mà lại ấn trở xuống. "Sao thế? Còn hơn một phút nữa là pháo hoa bắn rồi."

"Anh không muốn gặp lại cô ta, cũng không muốn hít thở chung một bầu không khí với người đó." Khánh dựa vào thang máy, nói thẳng. "Chắc em cũng nghe nói chuyện cô ta cắm sừng anh rồi hả. Nhưng điều anh chán ghét nhất ở người này không phải vì cô ta ngoại tình mà vì cô ta cố ý điều khiển anh."

"Có người đủ năng lực này à?" Hải Anh không rõ nội tình nên tò mò lắm. Cô nhìn người đàn ông đang co ro trước mắt mà bật cười. Hình như dưới xe có áo khoác của Hải Nam, chút nữa cho Khánh mượn tạm vậy "Chứng tỏ cô gái này không chỉ có sắc mà còn đủ tài."

"Tài năng? Chuyện không đơn giản như vậy đâu." Khánh lắc đầu, lại không nhịn được kéo Hải Anh qua ôm ôm "Có thời gian anh sẽ kể cho em sau được chứ?"

"Em luôn sẵn sàng."

Hai người nhìn nhau cười, mặc dù chẳng biết tiếp theo sẽ thế nào nhưng có đôi khi chỉ cần ở cạnh nhau là đủ. Hải Anh và Khánh bước xuống gara, cô lấy áo khoác cho Khánh mặc vào. Vừa xỏ tay xong anh thình lình tóm lấy tay Hải Anh, lôi cô chạy biến như thể có sát nhân hàng loạt đang đuổi theo hai người.
Lao ra đường lộ vắng hoe, Khánh và Hải Anh chạy một mạch tới khu vực đài phun nước cách đó không xa. Vừa tới nơi, chuông điểm 00h vang vọng bốn phía, nước trong đài vốn im lìm đồng loạt phun lên, phông nền của nó là bầu trời diễm lệ với ngàn vạn bông hoa pháo rực rỡ bắn tung tóe. Hải Anh nhìn lên trời, lại nhìn về phía người đàn ông bên cạnh. Ánh sáng từ pháo hoa và sự phản chiếu từ mặt nước làm gương mặt anh trở nên nhu hòa hơn lúc nào hết. Khánh hài lòng với kết quả của hành động bộc phát này, anh nhanh nhẹn bắt lấy nụ cười trên môi Hải Anh và rất thông minh khi khắc sâu nó bằng những dòng nước mắt hạnh phúc. Anh quỳ một chân xuống, nâng tay Hải Anh lên, trịnh trọng nói: "Xin hãy cưới anh!"

Bình Luận (0)
Comment