Giang Hồ Này Vì Ta Mà Trở Nên Kỳ Quái (Bản Dịch)

Chương 36 - Nghi Ngờ Của Lão Tiên Sinh

“Lão tiên sinh đang nhìn cái gì vậy?”

Lúc Tiêu Tử Phong phát nước ở đó liền chú ý đến lão già này, chỉ nhìn lão già này một cái, liền hiểu lão già này không đơn giản.

Mặc dù nói trong thôn quét dọn rất sạch sẽ, nhưng tới lui ở chỗ này, trừ phi giống nàng có thể lướt trên mặt đất 1 centimet, bằng không không có khả năng đế giày không dính chút bụi đất nào.

Nếu đối phương có trình độ làm được chuyện này thì cũng chỉ có thể giải thích, thực lực của người này cường đại.

“Thần nữ.”

Lại nhìn một lần, vị thần nữ này vẫn kinh diễm như trước.

“Ngài khỏe chứ, tại hạ là Hồ Tứ Tài, là đại phu thôn khác.”

Tại sao những cao nhân ẩn thế này đều thích làm đại phu?

Bất quá đổi góc độ ngẫm lại, cao nhân như vậy làm đại phu hẳn là cứu được nhiều người.

Dù sao ngươi muốn chọc giận người ta, người ta có thể sẽ trở về nghề cũ.

“Hồ lão tiên sinh.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

"Ta thấy nước thuốc mà Thần nữ phát không có bất kỳ thành phần dược liệu nào, cho nên nói thứ trị liệu cho mọi người cũng không phải là nước kia, mà là do ngươi, đúng hay không?”

Qủa nhiên bị phát hiện, bất quá cũng nằm trong dự đoán của Tiêu Tử Phong.

Thứ mà hắn làm, một khi đụng phải đại năng y thuật cao siêu thì rất dễ bị nhìn ra manh mối.

“Xem như vậy đi.”

Sau khi Hồ Tứ Tài nhận được đáp án khẳng định này, thì liền trịnh trọng cúi đầu với Tiêu Tử Phong.

Tiêu Tử Phong vội vàng đỡ lão tiên sinh dậy.

“Lão tiên sinh cần gì đến mức này?”

Trên mắt Hồ Tứ Tài mang theo kính nể.

"Người tu hành có thể dựa vào nguyên khí bản thân mà trừ độc ra ngoài, hoặc là thuật sư dựa vào bí pháp, hoặc là người luyện độc trước mượn độc dược của bản thân trợ giúp người khác lấy độc trị độc, nhưng điều này đều có hao tổn đối với bản thân, mỗi ngày nhiều người như vậy."

Lão phu kính nể Thần nữ đại nghĩa.

Từ trong thôn này một đường đi tới, nhìn xem trong thôn có đủ loại biến hóa, các thôn dân phồn vinh, thu được tiền công đức cũng không có bỏ làm của rieeng, mà chia đều cho thôn làng.

Trước tiên còn cảm thấy thần nữ này là người của một giáo phái nào đó, vì lôi kéo lòng người, tranh quyền đoạt thế mà làm ra chuyện.

Hiện tại, nhìn thấy chuyện xảy ra trong thôn này, ông cảm thấy đối phương gánh vác được xưng hô Thần nữ này.

Già có người dưỡng, trẻ có chỗ nương tựa, không tiếc bản thân hao tổn, chỉ vì cứu trợ người khác......

Đối với người như vậy, ông chỉ có bội phục vô tận, bình thường chính ông cũng tự nhận làm việc thiện nhiều năm, nhưng tuyệt đối không làm được đến mức này.

Tiêu Tử Phong: ...

Đối mặt với chuyện như vậy, hắn có thể giải thích như thế nào?

Nếu người ta đã tự cho một lý do tốt thì mình cứ tiếp nhận đi.

Hơn nữa trang B như vậy, cảm giác cũng rất thoải mái.

“Không có gì cả, tùy tâm mà làm, tùy tính mà làm.”

Hồ Tứ Tài cười.

“Một người tùy tâm mà làm, tùy tính mà làm, nếu người trong thiên hạ đều như Thần nữ, vậy sự hòa hợp an bình cũng không còn là điều xa xỉ nữa.”

“Ta thấy lão tiên sinh khí độ phi phàm, chắc cũng là người tu hành!”

“Thuật sư tam giới nho nhỏ không đáng nhắc tới.”

"Lão tiên sinh khiêm tốn rồi, Thuật sư tam giới đều là tồn tại lông phượng sừng lân trong toàn bộ Đại Chu.”

“Nghe nói thuật sư có thể xem thiên tượng, bói tương lai, có thể tính toán cho ta hay không.”

“Nếu Thần nữ có nhã hứng, lão phu liền lớn mật tính 1 quẻ cho Thần nữ, không biết tính ở phương diện nào?”

Tiêu Tử Phong suy nghĩ một hồi.

“Họa phúc một năm tới của ta.”

"Được!"

Hồ Tứ Tài vừa mới chuẩn bị bấm ngón tay, tính 1 quẻ thì đột nhiên dừng lại.

Trong tối tăm có một cỗ thiên ý nói cho ông biết, một ngón tay này nếu như bóp xuống, sinh tử khó liệu.

Thế cho nên nụ cười trên khóe miệng ông lập tức biến mất.

Ngẩng đầu nhìn trời, cảm giác có một thanh lợi kiếm treo lơ lửng phía trên, chỉ cần ông dám bấm ngón tay này, một thanh lợi kiếm kia sẽ rơi xuống.

Ý trời không thể làm trái!

Tiêu Tử Phong cũng thấy được biến hóa trên mặt Hồ Tứ Tài.

Xem ra mạng này của mình không được tốt lắm, bất quá ngẫm lại cũng đúng, đối với phương thế giới này hoặc là thiên địa mà nói, một kẻ xuyên việt như hắn đã tương đương với dị số.

Không tốt cũng là bình thường.

“Được rồi.”

Bị ngăn cản, Hồ Tứ Tài mới nhìn biểu tình trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia.

“Xem ra Thần nữ đã sớm đoán trước.”

“Chỉ biết một ít, ta biết mệnh cách của mình có một ít vấn đề không tốt, lúc này đây để cho lão tiên sinh giúp ta tính một quẻ, cũng chỉ là vì nghiệm chứng phỏng đoán ở trong lòng.”

“Thì ra là thế.” Hồ Tứ Tài vuốt vuốt râu của mình, đáp lại.

Trên đường đi hai người nói rất nhiều chuyện.

Trong tư tưởng của Tiêu Tử Phong luôn có ảnh hưởng của kiếp trước, nhất là khi đi vào xã hội phong kiến này.

Rất nhiều giáo dục đối với họ mà nói là không có hiệu quả, có một số tư tưởng, họ rất khó tiếp nhận.

Thời đại mà hắn đang ở, có lẽ tiếp tục phát triển về sau, không nhất định là tốt, nhưng từ thời đại đó nhìn về phía trước, nhất định là tốt nhất.

Thế giới này vẫn còn là thời cổ đại, có quá nhiều thứ hắn sẽ không đi tiếp nhận cùng học tập, cho nên hắn cũng không có bị thế giới này đồng hóa.

Hồ Tứ Tài đối với tư tưởng trong lời nói của Tiêu Tử Phong, chỉ cảm thấy kinh ngạc.

Tiêu Tử Phong cũng hiểu được dừng lại, có chút tư tưởng, trong bối cảnh thế giới hiện nay, cũng không thích hợp nói ra.

Rất nhiều thứ đều phải tuần tự tiến hành, giáo huấn quá mức sẽ mang đến là thống khổ.

Sau khi trao đổi một hồi, sắc trời dần tối, Hồ Tứ Tài cũng xin ở lại trong thôn.

Trưởng thôn tìm chỗ ở cho ông.

Phải biết đây chính là người được Thần nữ coi trọng, nhất định phải chiêu đãi.

Sau khi trở về, Tiêu Tử Phong tự hỏi phải làm thế nào để kéo Hồ Tứ Tài lên thuyền giặc.

Thông qua quan sát cử chỉ hôm nay của đối phương, mặc dù là một Thuật sư tam giới, nhưng làm người tương đối hiền hòa giống như lão Lý, quan trọng hơn là để ý đến người bình thường.

Cái này rất khó được, thực lực cao cường còn có thiện tâm, ở trên thế giới này cũng rất là hi hữu.

Như vậy cho dù ngày sau hắn rời đi, Cửu Thiên Giáo cũng có thể có một người chủ trì đại cục.

Bình Luận (0)
Comment