Giải Mộng

Chương 22

Xì xì xì…

Xì xì xì xì xì xì…

Ứng Triều Hà đẩy cửa ra, thanh âm kh ủng bố lập tức phóng đại. Sắc mặt cô càng thêm tái nhợt, gần như không thể đứng thẳng.

Đỡ khung cửa, Ứng Triều Hà miễn cưỡng đứng vững. Cô sợ hình dáng quỷ dị của đứa bé, bởi vậy không dám bật đèn. Căn nhà này trang bị không ít đèn cảm ứng, duy độc phòng đứa bé là không có. Tầm nhìn đen nhánh, chỉ có âm thanh quái dị nhắc nhở vị trí đứa bé.

Cô nắm chặt ôm gối, từng bước từng bước hướng mò tới bên giường.

Ứng Triều Hà sờ đến giường em bé. Tiếp theo, cô run rẩy tìm kiếm em bé, không cẩn thận đụng phải da thịt non mịn, ngón tay như bị điện giật thu về.

Xì xì xì.

Xì xì xì.

Tiếng kêu quái đản bên tai chưa ngừng lại. Ứng Triều Hà rơi lệ đầy mặt.

Trong lòng cô tích tụ nhiều cảm xúc hỗn loạn. Cô không nói gì hết, xác định được vị trí đứa bé, cô cầm gối đè lên.

Âm thanh quái dị yếu đi một chút.

Sắp được rồi, sẽ tốt lên thôi! Tiếng kêu quái dị sẽ ngừng lại.

Hai tay Ứng Triều Hà run khủng khiếp. Cô quyết tâm muốn quái vật vĩnh viễn biến mất, thế nên tay cầm chắc gối ôm.

Trong phòng an tĩnh lại, hết thảy dần lắng xuống.

Tầm mắt Ứng Triều Hà mơ hồ. Cô biết rõ mình khát vọng sự yên lặng, nhưng đáy lòng lại không trút được gánh nặng. Hơn nữa trái tim ngày càng nặng nề, như cơn sóng thần cuốn phăng cô đi.


Đột nhiên.

Đinh linh đinh linh linh.

Advertisement

Đinh linh linh.

Tiếng chuông đột ngột vang lên, Ứng Triều Hà hoàn hồn lui về phía sau. Cô thở hổn hển không cầm nổi gối ôm. Quái kêu lại bắt đầu ầm ĩ, Ứng Triều Hà rốt cuộc kiên trì không nổi nữa, ngồi xổm xuống khóc rống.

Lại thất bại.

Đinh linh đinh linh linh.

Đinh linh đinh linh linh.

Di động trong túi reo rồi im, im rồi lại reo… Có người lặp đi lặp lại gọi cho cô.

Ứng Triều Hà bụm mặt, qua thật lâu mới có thể rút ra chút tinh thần từ cảm xúc đau thương chồng chất.

“Chị Ninh, WC nhà em… Hỏng rồi. Chị ở dưới lầu chờ em, em xuống đây.”

“Xin chào.” Đầu bên kia điện thoại không phải người đại diện, mà là một giọng nam trẻ tuổi sạch sẽ: “Xin hỏi có phải là quý cô Ứng Triều Hà không? Đây là cửa hàng số 108 trên đường Kim Hoa.”

Ứng Triều Hà lẩm bẩm, “Kim… Kim Hoa…”

“Đúng vậy.” Âm thanh sạch sẽ đượm hai phần lo lắng, đoán ra gì đó từ giọng điệu Ứng Triều Hà: “Trước đó ngài đã tới đây nhờ Lâu tiên sinh giải mộng.”

Ứng Triều Hà phản ứng lại. Cô dán chặt điện thoại di động bên tai, vội vàng nói: “Đúng vậy, đúng đúng đúng. Tôi là Ứng Triều Hà, tôi đã đến đường Kim Hoa, có giải được mộng không? Có phải tôi… Có phải tôi sắp chết không.”


“Không phải, ngài đừng suy nghĩ bậy bạ.” Âm thanh sạch sẽ nói: “Sức khỏe của ngài gặp chút vấn đề. Tiểu quỷ nặng âm khí, gây ảnh hưởng đến cảm xúc. Ngài không sinh ra quỷ thai, tiểu quỷ cũng không phản phệ ngài, con ngài rất bình thường. Là do ngài mắc bệnh trầm cảm sau sinh, mong ngài kịp thời chữa bệnh. Bên chúng tôi cũng đề nghị ngài sớm xử lý tiểu quỷ.”

Nghe cả một đoạn dài, đầu óc Ứng Triều Hà trống rỗng, cũng may cô nắm được từ mấu chốt: “Đứa bé không có vấn đề gì!”

“Đúng vậy. Là do trầm cảm gây ảo giác.”

Ứng Triều Hà đè ngực, gánh nặng ầm ầm sụp xuống, cảm giác nhẹ nhàng này khiến cô nhất thời không biết làm gì. Mãi một lúc sau mới tìm được giọng nói của mình: “Làm sao các anh biết… Biết tôi nuôi tiểu quỷ.”

“Bởi vì giấc mơ.”

“Trong giấc mơ có quá khứ, cũng có dự báo.”

……

Cúp điện thoại, Lâm Tùy Ý khẽ nhìn Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh, tôi làm ổn không?”

Lâu Lệ ngồi uống trà không thèm liếc một cái. Đồng tử chân chính của Lâu Lệ, Lâu Lê bình luận: “Giống điện thoại chăm sóc khách hàng.”

Lâm Tùy Ý ngẫm nghĩ, hỏi: “Là khen hay chê vậy.”

“Anh nghĩ cái gì thế hả, đương nhiên là chê!” Lâu Lê xụ mặt: “Một chữ Ngài hai chữ Ngài, hạ thấp tư thái quá đáng! Người nào tới cửa hàng 108 mà không cầu xin tiên sinh nhà em giải mộng!”

Lâm Tùy Ý xin lỗi cực nhanh: “Xin lỗi xin lỗi, lần sau sẽ cải thiện thái độ.”

Lâu Lê còn muốn nói gì, Lâu Lệ buông chung trà, ngẩng đầu nhìn Lâm Tùy Ý: “Cậu không về nghỉ ngơi?”


Nói trắng ra là đuổi khách.

Lâm Tùy Ý đi ra từ cửa hàng số 108. Trời rạng sáng lạnh run người. Cậu đang tính chạy một hơi về nhà thì Lâu Lê đuổi theo gọi lại: “Lâm Tùy Ý, từ từ.”

Cậu quay đầu lại, Lâu Lê vứt áo lại đây, Lâm Tùy Ý cuống quít tiếp được, chợt ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt.

Quả nhiên, Lâu Lê nói: “Trời lạnh, tiên sinh nhà em cho anh.”

Lâm Tùy Ý ôm áo khoác, “Cảm… Cảm ơn Lâu tiên sinh.”

Lâu Lê hỏi: “Anh có tính mở cửa hàng buổi sáng không?”

“Có.” Lâm Tùy Ý nói: “Đóng cửa vài ngày rồi.”

Nói xong cậu mới phản ứng lại. Cậu ở trong mộng vài ngày nhưng ngoài đời trời còn chưa đến hừng đông. Cậu bị lẫn lộn thời gian trong mơ và ngoài đời.

Lâm Tùy Ý ôm áo: “Tôi sẽ chuẩn bị tốt ba bữa cơm cho Lâu tiên sinh.”

“Không phải chuyện này.” Lâu Lê nói: “Trời sáng Lâu tiên sinh sẽ đi bệnh viện một chuyến. Nếu anh muốn mở cửa hàng thì quên đi.”

Lâm Tùy Ý vội hỏi: “Cơ thể Lâu tiên sinh không thoải mái?”

“Không phải.” Lâu Lê giải thích: “Trong mộng hai anh gặp Người Trụy Mộng đúng không? Chắc là người đó sắp tỉnh dậy, Lâu tiên sinh muốn chuẩn bị.”

“Chuẩn bị?” Mặt mũi Lâm Tùy Ý hoang mang.

“Trong mộng còn có phóng viên.” Lâu Lê nói: “Tiên sinh lo cô gái đó chịu không nổi dụ hoặc, nói cái không nên nói. Vừa vặn tiên sinh tính ra cơ thể Người Trụy Mộng nằm ở bệnh viện, thế nên tiên sinh tự mình đi một chuyến. Vốn định dẫn anh theo cho biết việc đời… Ngoáp…”

Lâu Lê dụi mắt: “Anh về đi, em cũng về ngủ đây.”

Lâm Tùy Ý hiểu ý. Cậu nói nhanh: “Mấy giờ Lâu tiên sinh đi.”

“Khi nào trời sáng hẳn.” Lâu Lê dừng lại nhìn cậu: “Không phải anh muốn mở cửa hàng hả?”


Lâm Tùy Ý nói: “Không sao, bệnh viện rất gần, anh có thể đi rồi về mở cửa hàng.”

“Có kịp không?” Lâu Lê lại ngáp mấy cái, khó khăn nói: “Vậy khi nào trời sáng anh tới 108 chờ.”

Lâm Tùy Ý gật đầu: “Được.”

Cậu lấy di động nhìn đồng hồ, đã hơn 5 gần 6 giờ, qua một hai giờ nữa trời sẽ sáng.

“Tùy Ý ơi…” Sau lưng có tiếng gọi.

“Hả?” Lâm Tùy Ý theo tiếng quay đầu lại, thấy bác Vương quầy bán quà vặt: “Bác Vương.”

“Giờ này…” Bác Vương nhìn chằm chằm cậu, đánh giá trên dưới cậu rất lâu: “Một mình cháu đứng lầm bầm lầu bầu cái gì thế?”

“Cháu không có một mình…” thanh âm Lâm Tùy Ý thoáng chốc dừng lại, vội vàng nhìn Lâu Lê.

Nhưng nào còn bóng dáng Lâu Lê, rèm cửa trước cửa hàng 108 rũ thẳng không gợn sóng.

Về mất rồi?

“Cháu…” Bác Vương nhìn Lâm Tùy Ý đầy ẩn ý: “Đừng nói là cháu mới đi ra từ chỗ đó?”

‘Nơi đó’ chính là cửa hàng số 108.

Láng giềng trên đường Kim Hoa hơi bài xích cửa hàng 108, mà ông chủ đẹp trai Lâu Lệ không đời nào giải thích cho người ta biết ‘hoạt động kinh doanh’ của cửa hàng 108, hiểu lầm sẽ chỉ càng ngày càng nặng.

Lâm Tùy Ý không muốn người khác dùng ánh mắt phức tạp đối đãi với cửa hàng 108, cậu vội lảng sang chuyện khác: “Giờ này bác… Mở cửa hàng?”

Bác Vương nháy mắt mặt ủ mày ê, cho Lâm Tùy Ý xem cái chăn mình ôm trong ngực: “Cãi nhau, bị vợ đuổi ra ngoài.”

Không đợi Lâm Tùy Ý nói câu an ủi, bác Vương nhìn chiếc áo trong lòng cậu: “Cháu cũng bị vợ đuổi ra ngoài?”

“Dạ.” Lâm Tùy Ý theo bản năng gật đầu, đúng là cậu nhận được lệnh đuổi khách. Cậu khựng lại, sợ đến bay màu: “… Không, bác nói cái gì thế! Lâu tiên sinh không phải vợ cháu. Vợ cháu… À không, cháu không có vợ!”

Bình Luận (0)
Comment