Giả Trai Lại Bị Nam Thần Coi Trọng

Chương 53

Ôn Noãn và Ôn Hàn quay về đúng thân phận của mình, tất cả đều trở về quỹ đạo.

Ôn Noãn và Giang Trác vẫn học cùng lớp, Ôn Hàn dựa vào thành tích của bản thân làm bài trắc nghiệm khảo hạch, vinh quang tiến vào lớp cuối cùng cả khối, thậm chí còn phải đối mặt với nguy cơ bị ở lại lớp, dù sao thì lần ngoài ý muốn kia cũng làm lỡ hết một năm học của anh.

Ôn Hàn nhất quyết không muốn học lại, mấy anh em tốt của anh như bọn Phương Triết Hàn đều ở lớp 12, bắt mình anh đơn độc ở lớp 11, vậy cũng quá thảm rồi.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

May là ở nhà có Ôn Noãn giúp anh phụ đạo, bản thân anh cũng tự nguyện chăm chỉ học tập, thành tích miễn miễn cưỡng cưỡng coi như còn theo kịp tiến độ của lớp cuối cùng, không bị bỏ quá xa.

Các bạn học biết nửa năm qua bản thân sớm chiều chung đụng với “Ôn Hàn” thời điểm cô là con gái càng khiếp sợ hơn, lại cảm giác giống như lẽ ra nên như vậy.

Ôn Noãn thay đồ nữ, càng xinh đẹp hơn so với lúc mặc đồ nam. Trước đây, trong trận đấu bóng rổ, bọn họ cũng đã nhìn thấy, cô gái này không dịu dàng uyển chuyển như mấy cô nàng khác, trên người cô mang theo khí chất anh hùng mà con gái ít có, loại khí chất tiềm tàng này của cô có thể hấp dẫn đa số ánh mắt mọi người.

Một đám nam sinh đấm ngực dậm chân, hận chính mình lúc trước không bỏ được mặt mũi trai thẳng, không “xuống tay” với “Ôn Hàn” sớm một chút, kết quả là để cho Giang Trác chiếm hết tiên cơ, ôm được mỹ nhân về.

Nói thật, trong lòng bọn họ không có ý gì với “Ôn Hàn” là không có khả năng. Cái tên này tỏa mị lực ra khắp nơi, cho dù ai nhìn thấy cũng không nhịn được phải nhìn thêm hai cái, nhưng sau khi qua được “cơn ghiền”, cái gì nên kinh hãi thì vẫn kinh hãi.

Không có can đảm vượt qua giới tính luyến ái.

Nếu không sao lại nói Giang Trác trâu bò chứ, lúc đầu cậu ta ở văn phòng, trước mặt tất cả bạn học và giáo viên, kinh thiên động địa nói một câu: “Em không thích con trai, nhưng em thích Ôn Hàn”, đổi lại là thằng con trai khác, thật sự không có dũng khí nói ra câu này.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Bởi vì có Ôn Noãn giả trai hoàn mỹ phía trước, hiện tại các bạn học nhìn Ôn Hàn, hình như cũng cảm thấy anh thuận mắt hơn rất nhiều, cũng có không ít nữ sinh thầm thương trộm nhớ Ôn Noãn, bây giờ lùi lại một bước nhét không ít thư tình thức ăn vào hộc bàn Ôn Hàn.

Nếu không thể ở bên nhau thì tìm bạn trai có diện mạo giống cô như đúc, hình như cũng không tồi.

Lại nói, tuy tính cách Ôn Hàn dông dài, nhưng dáng vẻ thì tuyệt đối là cực phẩm chất lượng hàng đầu. Bởi vậy, lần này trở lại trường, danh tiếng của anh cũng tăng lên rất cao.

Buổi chiều, Ôn Hàn dựa cửa sổ, gửi tin nhắn cho cô bạn Tôn Nhã Văn từng yêu thầm.

Lúc trước Ôn Hàn tuyệt đối không được vào được mắt Tôn Nhã Văn, hiện tại không ngờ, cô lại chủ động add anh, câu chào hỏi đầu tiên chính là hy vọng có thể làm bạn với anh.

Nói làm bạn bè chẳng qua là mượn cớ thôi, con gái có vòng bạn bè rất thân thiết, có ai mà cố ý add người khác chỉ để làm bạn thôi chứ.

Hơn phân nửa chính là có ý muốn tiến thêm một bước.

Ôn Hàn thụ sủng nhược kinh [1], mỗi một tin nhắn đều lập tức trả lời, có điều trò chuyện một hồi, cô gái dường như không còn quan tâm đến anh nữa.

[1] thụ sủng nhược kinh: được yêu mà lo sợ

Ngón tay anh trượt trên màn hình điện thoại, nhìn nội dung trò chuyện với cô, hai ba tin đều không rời khỏi “Ôn Noãn”, trong lời nói tất cả đều là sùng bái và yêu thích đối với Ôn Noãn.

Ôn Hàn sâu sắc cảm nhận, con mẹ nó anh chỉ là một công cụ, cô nàng này chủ động làm quen với anh, sợ là muốn làm chị em bạn dì thân thiết với Ôn Noãn thôi!

Lúc này, phía sau truyền đến một tiếng “chậc”.

Ôn Hàn quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Ninh Manh ngồi phía sau bàn mình, cúi người nhìn màn hình điện thoại của anh, không biết đã ở chỗ này bao lâu rồi.

“Cậu… Cậu làm gì ở đây?”

Triệu Ninh Manh đưa một lon coca lạnh tới tay anh: “Mua cho cậu này.”

“Cảm ơn.”

Ôn Hàn nói chuyện phiếm đến miệng lưỡi khô khốc, anh nhận lon nước lạnh, ngửa cổ uống ực ực một hớp lớn, hình như cảm thấy hơi xấu hổ, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cô một cái.

Cô mặc một chiếc áo thun màu trắng đơn giản, phối với chiếc quần jeans size lớn rộng thùng thình, không giống các cô gái cứ đến mùa hè là thích mặc váy khác.

Hai người đã biết nhau từ khi còn ở nhà trẻ, Ôn Hàn vẫn luôn xem cô là bạn thân.

Không nói tới việc hai người đều xem nhau là bạn thân, không hề có cảm giác rung động, mà Triệu Ninh Manh là một cô gái có tính cách hào phóng, không phải kiểu con gái Ôn Hàn thích.

“Đưa tôi xem xem, tán gẫu như nào.”

Ôn Hàn đưa điện thoại cho cô, cô vừa quét mắt, liền cười ___ ___

“Cậu xác định cô gái này đang muốn làm bạn gái cậu? Đây rõ ràng là đang mê muội Ôn Noãn nha.”

Ôn Hàn thở dài một tiếng, trong lòng lặng lẽ rơi nước mắt, ngoài mặt vẫn cậy mạnh, nói: “Chỉ cần có cơ hội gặp mặt, tôi sẽ khiến Nhã Vân nhìn thấy mặt tốt của tôi.”

Triệu Ninh Manh uống một ngụm coca, biểu cảm không được tự nhiên, tùy tiện hỏi một câu: “Ồ, vẫn muốn bên nhau?”

“Đây không phải nói nhảm sao? Nhã Vân là nữ thần của tôi.”

“Cậu thích cô ta chỗ nào vậy, cậu có hiểu rõ con người cô ta không?”

“Cô ấy múa siêu đẹp, hơn nữa nói chuyện cũng rất dịu dàng, điểm nào cũng là gu của tôi.”

Triệu Ninh Manh sờ sờ cổ họng của mình, cô đã từng nghe Tôn Nhã Vân nói chuyện, giọng điệu từ tốn nhỏ nhẹ, dịu dàng thì dịu dàng thật, lại có chút yểu điệu của con gái.

Thẩm mỹ của Ôn Hàn đúng là mười mấy năm vẫn không đổi, từ lúc học tiểu học, lúc hai người còn là bạn cùng bàn, cô rất hay thấy anh tặng cho mấy em gái đáng yêu bàn trên bánh gấu anh thích ăn nhất.

Triệu Ninh Manh không nói, thực ra cô vẫn luôn muốn thử hương vị của bánh gấu.

Cô im lặng một lát rồi nhảy xuống bàn, nói: “Cho cậu một đề xuất nhỏ, lúc cậu trả lời tin nhắn, đừng có trả lời quá nhanh, khiến người ta có cảm giác, cậu đang ôm điện thoại chờ tin nhắn của người ta. Cái gì có quá dễ dàng đều không được trân trọng.”

Ôn Hàn gãi gãi đầu: “Vậy sao?”

“Cô ta bao lâu mới trả lời tin nhắn của cậu, cậu cứ canh từng đó thời gian rồi trả lời cô ta.”

“Anh em tốt, tôi tin cậu một lần, nếu như thành công tôi sẽ mời cậu ăn cơm.”

“Ai muốn ăn cơm của cậu?”

Triệu Ninh Manh đút tay vào túi, xoay người đi ra khỏi phòng học.

Ôn Hàn ở sau lưng gọi lớn: “Êi! Tôi có một đề toán không biết làm, cậu giảng cho tôi với.”

“Tìm em gái của cậu đi!”

Giọng điệu của cô có chút khó chịu.

Ôn Hàn nghe khẩu khí của cô hơi giống đang mắng người, lầu bầu một câu: “Nó bận yêu đương, làm gì có thời gian quan tâm tôi chớ.”

Phía sau, âm thanh của Ôn Hàn xa dần, bước chân Triệu Ninh Manh càng lúc càng nhanh, trước mắt là một mảnh mơ hồ, lúc xuống góc cầu thang, vừa vặn đụng ngay Diệp Thanh đang đi lên.

Trong miệng Diệp Thanh ngậm cây kem, kéo cô lại, bất mãn nói: “Đi đường không nhìn à, đâm chết người tôi không chịu trách nhiệm đâu nhá.”

Nhưng mà không ngờ, đập vào mắt cậu là đôi mắt phượng hẹp dài của cô gái chứa đầy nước mắt, chóp mũi ửng đỏ, cô gắt gao cắn môi, nước mắt đầy mặt.

Trái tim Diệp Thanh chậm một nhịp.

“Tôi… Có phải tôi đụng cậu bị thương rồi không? Thật xin lỗi.”

“Không có, không cần xin lỗi.” Cô gái cố chấp đưa tay lau nước mắt, cúi đầu rời đi.

Diệp Thanh nhìn theo hình bóng cô rời đi, trong lòng có chút nghẹn lại, khó chịu không giải thích được.



Không quá một tháng, Ôn Hàn và Tôn Nhã Vân đã ở bên nhau.

Có điều, Ôn Hàn luôn oán giận Ôn Noãn, Tôn Nhã Vân thích nhìn chằm chằm vào mặt anh. Thỉnh thoảng, anh thậm chí còn cảm thấy, Tôn Nhã Vân giống như đang tìm bóng dáng Ôn Noãn trên người mình.

Hai anh em trừ bỏ khuôn mặt bên ngoài rất giống nhau ra thì từ lời nói cử chỉ đến khí chất thần thái đều khác hẳn.

Thực ra người Tôn Nhã Văn thích căn bản không phải là Ôn Hàn của hiện tại.

Vì vậy Ôn Hàn cảm thấy rất thất bại, thường xuyên kể khổ với Ôn Noãn.

Ôn Noãn ngồi ở trước bàn, ngậm cán bút làm bài tập ___ ___

“Anh, em còn tưởng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, anh sẽ trưởng thành. Không ngờ vẫn như cũ, không nhận ra li/ếm cẩu [2] sẽ có kết cục gì.”

[2] Ý là một người không thích mình, nhưng cứ theo đuôi, hết lần này đến lần khác tự hạ thấp phẩm giá của mình, dùng nhiệt tình đổi lấy sự lạnh lùng.

“Anh có li/ếm đâu.” Ôn Hàn gãi gãi đầu: “Triệu Ninh Manh dạy anh rồi, không được đối xử quá tốt với bạn gái.”

Ôn Noãn có chút kinh ngạc: “Triệu Ninh Manh còn dạy anh theo đuổi bạn gái sao?”

“Đúng rồi.” Ôn Hàn nằm trên sofa, tay gối sau đầu, lười biếng nói: “Anh với cậu ấy là bạn thân rất nhiều năm rồi.”

“Chỉ có anh mới xem người ta là bạn thân thôi.” Ôn Noãn cạn lời nói: “Anh có biết cô ấy thích anh không?”

“Hả…”

Ôn Hàn ngừng một chút, nói: “Anh có nghe người khác nói, có thể là có đi, nhưng mà bản thân anh không cảm nhận được.”

Ôn Noãn lắc đầu: “Anh đúng là hết thuốc chữa rồi, người ta là con gái, có chị em bạn dì của mình, mắc chi lại phải lạch bạch chạy đến làm bạn thân với anh, động não chút đi.”

“Anh với Triệu Ninh Manh, không có khả năng đâu, tụi anh chỉ có thể là bạn bè thôi.”

“Vì sao?”

“Bởi vì tụi anh vẫn luôn là bạn bè, giả dụ bảo anh nắm tay cậu ấy thì chả khác gì anh tự nắm tay mình vậy. Cái này có thể phát ra tia lửa của tình yêu sao?”

“Là do anh không thích cô ấy, cảm thấy người ta không đủ dễ thương, không đủ hương vị con gái.” Ôn Noãn nhếch miệng, nói: “Được thôi, anh không thích, nhưng lại có người thích.”

Ôn Hàn bỗng ngồi dậy, hỏi: “Có ý gì?”

“Không có ý gì.” Ôn Noãn lẩm bẩm nói: “Gần đây Diệp Thanh và cô ấy đi rất sát nhau, thường hay thấy hai người ở chung với nhau, hình như Diệp Thanh đang dạy cô ấy cách đấu quyền pháp.”

“Không phải chứ, cậu ấy còn học công phu, đã sắp thành đàn ông tới nơi rồi còn học công phu, sau này làm sao gả đi đây?”

“Người ta có gả được hay không, cần anh phải lo à?”

“Không phải, dầu gì anh cũng là bạn thân cùng lớn lên với cậu ấy mà.”

Ôn Noãn khinh bỉ nhìn anh một cái: “Anh đặt sai trọng điểm rồi, trọng điểm ở đây không phải là cô ấy học công phu mà là Diệp Thanh đó, hiểu không? Công phu của Diệp Thanh là tuyệt kỹ độc môn không thể truyền cho người ngoài, lần trước em học lén, chút nữa là bị cậu ta đánh chết rồi, cậu ta có thể chủ động dạy Triệu Ninh Manh, cái này chẳng phải là đã nói rõ vấn đề rồi sao?”

Ôn Hàn suy nghĩ một chút, nói: “Nói không chừng người ta chỉ nhất thời nổi hứng thôi.”

“Có điều hình như em có nhìn thấy trên bản vẽ tranh châm biếm của Diệp Thanh, có vẽ bức họa của cô nàng Triệu Ninh Manh này nha.”

Ôn Hàn nhíu lông mày, nói: “Đã lớp 12 rồi, cả ngày không chịu lo học hành, từ sáng đến tối toàn làm mấy chuyện vô dụng này, lần sau anh gặp cậu ấy, nhất định nghiêm túc phê bình mới được.”

Ôn Noãn quan sát vẻ mặt của anh, cười nói: “Chỉ cho phép mình mình được yêu đương, anh, anh quá tiêu chuẩn kép rồi đó.”

Ôn Hàn nói không lại liền nằm xuống ghế sofa, trong lòng rầu rĩ, chỗ nào cũng không thoải mái.

Lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng chuông xe đạp lảnh lót.

Nghe thấy tiếng chuông Ôn Noãn lập tức bỏ bút xuống, đứng lên chạy vào nhà vệ sinh chải chuốt trang điểm. Ôn Hàn đi tới bên cửa sổ, vén rèm ra nhìn xuống dưới.

Quả nhiên, Giang Trác đang đẩy xe đạp, đợi cô.

Ôn Hàn đánh giá Giang Trác từ xa, tên này thoạt nhìn cũng rất anh tuấn, đầu tóc màu bạc rất hợp với làn da trắng của cậu ta, nhìn từ xa giống như thiếu niên bước ra từ trong truyện tranh. Cho dù cậu ta chỉ mặc một bộ đồng phục cũ, cũng dìm không nổi vẻ thanh tú.

Anh nhìn lại bản thân trong gương.

Có lúc, khí chất còn quan trọng hơn quần áo bên ngoài. Nguyên nhân tại sao Ôn Noãn giả thành anh lại có thể được hoan nghênh như vậy cũng nằm ở đây. Nói trắng ra là do bản thân anh không có khí chất.

Ôn Noãn vội vã xuống lầu, Ôn Hàn không thoải mái hô lên: “Về nhà sớm chút!”

“Em biết rồi.”

Ôn Noãn chạy ùa xuống lầu như cơn gió, lúc ra cửa lại sửa sang lại dung nhan một chút, ổn định tâm trạng, sau đó từ từ đi đến trước mặt cậu.

Chàng trai biếng nhác dựa xe đạp, đôi mắt hơi rũ xem điện thoại. Cậu nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên nhìn cô.

Tóc cô  đã dài hơn nhiều, cột một cái đuôi nhỏ ở sau đầu, vừa hoạt bát vừa đáng yêu.

Giang Trác vươn tay kéo sợi dây thun trên đầu cô, mấy sợi tóc mềm mại xõa tung, rớt trên vai cô.

“U trời, em cực khổ lắm mới cột được đó.”

Giang Trác ghét bỏ nói: “Khó coi chết đi được.”

“Khó coi sao?” Ôn Noãn xoa xoa mũi: “Em cột rất lâu đó.”

Giang Trác lấy dây thun màu đen trên cổ tay cô ra, đồng thời cầm tóc cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng chải.

Ôn Noãn muốn quay đầu lại nhìn cậu, cậu lẩm bẩm: “Đừng nhúc nhích.”

Cô ngoan ngoãn không nhúc nhích, tùy ý để Giang Trác cột đuôi ngựa cho mình.

Động tác của cậu rất dịu dàng cẩn thận tựa như đang tỉ mỉ nghịch món đồ cậu yêu thích nhất.

Tóc Ôn Noãn rất ngắn, nhìn qua giống như một cái đuôi nhỏ ngắn ngủn, dùng dây thun màu đen buộc chặt lại.

“Được rồi đó.”

Cô giơ tay sờ tóc mình, cười nói: “Tay nghề không tệ nha, còn biết thắt bím tóc nhỏ cho con gái nữa.”

“Trước kia không biết.” Giang Trác không chút để ý giải thích nói: “Gặp em rồi là biết thôi.”

Ôn Noãn hiểu được ý trong lời này của cậu, tự nhiên cảm thấy có chút lãng mạn, cô lại hỏi: “Vậy còn có cái gì mà trước đây anh không biết, sau khi gặp được em mới biết không?”

Cặp mắt hẹp dài xinh đẹp của Giang Trác nhìn cô vài giây, nhìn đến mức Ôn Noãn cảm thấy có chút không được tự nhiên, cúi đầu: “Nhìn em làm gì?”

Giang Trác cúi người ghế sát vào tai cô, dịu dàng nói: “Còn có rất nhiều, về sau em sẽ biết.”

Ôn Noãn bị hơi thở ấm áp của cậu trêu chọc đến mức tim đập bấn loạn, gương mặt nóng bừng.

Giang Trác lên xe, quay lại nói: "Lên đi, anh chở em đến chỗ này chơi rất vui."

Ôn Noãn nhìn yên sau xe đạp, cậu rất dụng tâm, lót thêm một lớp đệm mềm ở yên sau.

Ôn Noãn đi đến trước mặt Giang Trác, vòng cánh tay cậu để lên vai mình, sau đó dựa vào trong lòng cậu, để cậu vòng tay qua ___ ___

“Em muốn ngồi đằng trước.” 

“Đây là xe đạp.” Giang Trác nhìn phía trước chỉ có một cái giàn ngang, nói: “Không sợ cấn à?”

“Em lạnh, muốn ngồi phía trước.”

Nói rồi cô chủ động ngồi lên, dựa vào trong lồ ng ngực của Giang Trác: “Xuất phát thôi!”

Giang Trác thu mắt, nhìn cô gái nhỏ trong lồ ng ngực. Vóc dáng của cô nho nhỏ gầy gầy, khủy tay chống lên đầu xe, cái ót dựa ngực cậu, phảng phất có thể ngửi được mùi hương ngọt ngào của hoa quế và sữa bò trên người cô.

Chân Giang Trác giẫm bàn đạp, vững vàng chạy đi.

Toàn bộ người Ôn Noãn cuộn lại trong lồ ng ngực cậu, không biết cố ý hay vô tình mà cùng cậu dựa vào nhau, thực ra Giang Trác có thể cảm giác được cô nhóc này thuộc hệ dính người.

Từ sau ngày ở bên bờ sông ấy, Giang Trác liền cảm nhận được vô cùng rõ ràng ___ ___

Ôn Noãn càng ngày càng dính cậu.

Ngày thường lúc có chuyện, cô có thể không để ý đến cậu, nhưng mà chỉ cần ở bên nhau, kiểu gì cô cũng sẽ gần gũi cậu theo bản năng.

Giang Trác cọ cằm vào ót cô, dịu dàng hỏi __ __

“Lạnh không?”

“Lạnh, hay là anh ôm chặt em chút đi!”

Giang Trác cười cười: “Anh đang đạp xe.”

Thế là Ôn Noãn xoay người, ôm chặt eo cậu: “Vậy thì em ôm anh.”

“Giúp anh kéo khóa áo khoác ra.”

Ôn Noãn không hiểu ngẩng đầu nhìn cậu, “Rẹt” một tiếng, kéo dây khóa, ở bên trong cậu mặc một chiếc áo thun màu xám mỏng manh.

Cậu rủ mắt xuống, nhìn cô: “Ôm như vậy, sẽ ấm áp hơn chút.”

Ôn Noãn ngược lại có chút ngượng ngùng, quay người, hai tai nóng lên: “Ai thèm… ôm anh vậy đâu.”

Một tay Giang Trác giữ chặt cô, ấn cả người cô vào lồ ng ngực mình, cách một lớp áo phong phanh, cô có thể cảm nhận được thân nhiệt nóng bỏng của thiếu niên này.

“Giang Trác, cả đời này chúng ta sẽ bên nhau mãi sao?”

“Nếu không kiếp này em còn muốn bên ai?”

“Vậy thì tốt rồi.”

Ôn Noãn dựa vào lồ ng ngực rắn chắc của cậu: “Sau này học đại học, anh không được thay lòng đổi dạ nha.”

“Thay lòng đổi dạ là sao?”

“Chính là lỡ có gặp được cô gái xinh đẹp hơn em, anh liền thích người ta.”

“Em cảm thấy… anh thích em là vì em đẹp?” Giang Trác cười lớn: “Em tự tin quá rồi đấy nhá!”

Ôn Noãn nghĩ kiểu nào cũng cảm thấy câu này không có ý tốt, liền quay đầu trừng mắt nhìn cậu: “Em không đẹp à?”

Khóe mắt Giang Trác giật giật, vẻ mặt trêu chọc nói: “Em tự cảm nhận sao?”

Ôn Noãn cúi đầu nhìn móng tay mình, rầu rĩ nói: “Em biết, em không có hương vị phụ nữ, mấy sư huynh đều nói sau này em sẽ không gả đi được.”

“Em có hương vị phụ nữ hay không, bản thân em tự nói thì không được tính.”

“Vậy ai nói mới tính?”

Giang Trác hơi ngồi nhích về phía sau, cố gắng kiềm chế phản ứng của cơ thể ___ ___

“Anh nói mơi tính.”
Bình Luận (0)
Comment