Giả Trai Lại Bị Nam Thần Coi Trọng

Chương 20

Gió lạnh hiu hiu thổi, cơn mưa mùa thu vừa dứt khiến mặt đường trở nên ẩm ướt, bên đường vang lên tiếng chuông xe đạp lanh lảnh.


 


Ôn Noãn ngồi ở yên sau, đầu ngón chân thi thoảng lại chà chà xuống mặt đường, cô còn cảm thấy trò này thật vui, càng lúc càng nghịch làm cho xe đạp xiêu vẹo lảo đảo.



 


Giang Trác không vui nói: “Cậu ngồi im chút được không?”


 


“Từ nhỏ tôi đã bị tăng động rồi.” Ôn Noãn trả lời: “Không động chân thì phải động tay.”


 


“Vậy thì cậu động tay đi.”


 


“Được.” Ôn Noãn xắn tay áo, cọ cọ vẽ chữ trên lưng Giang Trác: “Tôi viết cậu đoán, đoán đúng có thưởng.”


 


“Thưởng gì?”


 


“Cậu đoán đúng đã rồi mới nói.”


 


Ôn Noãn bắt đầu vẽ từng nét chữ lên lưng áo Giang Trác, Giang Trác lẩm bẩm đọc theo—


 


“Bạn trai của tôi đẹp trai nhất trần đời.”



 


“Tôi bị bẻ cong rồi.”


 


“Tôi thật sự rất yêu cô ấy.”


 


Ôn Noãn tựa đầu vào lưng cậu, cười lớn.


 


Giang Trác trợn mắt, cố ý chạy nhanh ở chỗ đường xóc, xe đạp chòng chành một lúc, Ôn Noãn vội vàng ôm lấy eo cậu.


 


“Cậu cố tình trả đũa tôi!”


 


Ngữ điệu Giang Trác bình bình: “Không có.”


 


Nói xong lại lao tới một ổ gà khác, lắc lư đến nỗi cả người Ôn Noãn đụng tới đụng lui vào lưng cậu, mũi bị đập dẹp lép.


 


Ôn Noãn đập đánh bép vào lưng cậu: “Cậu làm gì đó!”


 


Giang Trác đột nhiên hãm phanh, người cong lại, khẽ run rẩy.


 


Ôn Noãn nhìn dáng vẻ đau đớn của Giang Trác, bỗng nhớ ra dây thần kinh cảm giác của cậu nhạy cảm hơn người bình thường.


 


“Ối ối!” Cô hối hận kêu lên: “Xin lỗi xin lỗi nha! Đánh đau cậu hả? Tôi quên mất tiêu, thực sự xin lỗi, tôi cho cậu đánh lại được không!”


 


Giang Trác lập tức hồi phục lại bình thường, hệt như chẳng có chuyện gì, tiếp tục đạp bánh xe: “Đồ ngốc.”


 


Ôn Noãn vừa nhìn là biết cậu giả bộ, tức lắm mà vẫn không nỡ ra tay với cậu—


 


“Cậu quá đáng rồi nhé!”


 


Giang Trác ngắm nhìn cảnh đêm bên đường cứ thế lướt qua, huýt sáo, tâm trạng dường như không tệ.


 


Đau chứ, cơn đau đó thực sự bị phóng đại ra gấp 10 lần, có điều nhìn thấy gương mặt lo lắng đáng yêu của cô, Giang Trác cảm thấy mình vẫn còn chịu được.


 


Ôn Noãn đột nhiên nảy ra một ý: “Giang Trác nè, cái tuyệt kỹ chíu chíu chíu của cậu lợi hại như vậy, mai mốt chắc chắn có thể kiếm được nhiều tiền lắm đó.”


 


Giang Trác nhàn nhạt nói: “Tôi không thiếu tiền.”


 


Mặc dù nhà họ Giang không thích cậu nhưng dù gì cậu vẫn mang họ Giang. 


 


Nhà họ Giang là hào môn thế gia, với thân phận của cậu không thể bỏ mặc cho lang thang đầu đường xó chợ được, tiền sinh hoạt mỗi tháng đều được chuyển vào trong thẻ, cậu cũng nhận hết.


 


Mũi chân Ôn Noãn đạp đạp trên mặt đường, cô nhìn lên trời nói: “Tôi mà có tuyệt kỹ như vậy thì ngày nào cũng sẽ đi chơi mấy trò ném vòng trong công viên, bách phát bách trúng, ném trúng được thật là nhiều búp bê sứ, đáng yêu biết bao.”


 


Cậu cười cười: “Nếu cậu thích thì lần sau hẹn đi?”


 


“Được!”


 


Cơn gió mang theo ẩm ướt của mùa thu, thổi vào mặt vô cùng dịu dàng.


 


Cậu không kìm nổi mà thả chậm tốc độ.


 


Ôn Noãn đột nhiên lại hỏi: “Vậy cậu luyện cái đó là để bảo vệ bản thân hả?”


 


“Không phải.”


 


“Nếu không kiếm tiền, cũng không để bảo vệ bản thân thì là vì gì?”


 


Giang Trắc im lặng trong giây lát, nói: “Yên lòng.”


 


“Yên lòng?”


 


Ôn Noãn nghĩ tới những gì cậu vừa nói, có thể không làm gì, không nghĩ gì trong vòng hơn 10 giờ đồng hồ liên tục, chỉ chăm chú nhìn vào hồng tâm.


 


“Vậy… tại sao cậu lại không yên lòng?” Cô hỏi.


 


Tại sao không yên lòng.


 


Gió đêm hơi lạnh, Giang Trác ngẩng đầu, ngắm nhìn vài ngôi sao lẻ loi trên bầu trời: “Muốn lắm, mà làm không được.”


 


Khát khao, đố kị, dường như cả tuổi thơ của cậu đã bị những cảm xúc đó nuốt chửng.


 


Làm gì có ai sinh ra đã nổi loạn, cậu cũng muốn làm một đứa trẻ thật ngoan, lần nào thi cũng đạt điểm cao.


 


Ôn Noãn ngẩng đầu, nhìn bóng lưng thẳng tắp mà cô đơn của cậu, trong lòng có chút khó chịu.


 


Cô không nói gì nữa, chỉ nắm chặt lấy góc áo của cậu.


 


Xe đạp dừng trước cửa nhà chính nhà họ Ôn, Giang Trác nhìn vào ngôi nhà tối như mực, nói: “Ở nhà không có ai à?”


 


Ôn Noãn nhảy xuống khỏi xe đạp: “Sức khoẻ ông nội không tốt, luôn phải nằm viện điều trị, mẹ tôi thì bận đi làm, căn nhà này chỉ có mình tôi ở thôi.”


 


Giang Trác xoa xoa mũi: “Không có lấy một người bảo vệ sao?”


 


Ôn Noãn nhe răng cười, vươn tay sờ mái tóc trắng của cậu: “Cậu đang lo cho bạn trai cậu đó à?”


 


Giang Trác hất tay cô ra, mặt không cảm xúc nói: “Đừng đụng vào đầu tôi.”


 


“Cậu hỏi đoán đúng có thưởng gì, đây là phần thưởng dành cho cậu đó, để bạn trai xoa đầu cho cậu nha.” Ôn Noãn lại kiễng chân, xoa xoa mái tóc trắng của cậu.


 


Tóc cậu mềm mượt, sờ lên rất thích.


 


Lần này Giang Trác không hất tay cô ra nữa, để mặc cho cô sờ, sau đó quay xe, rời đi.


 


Ôn Noãn đứng ở bên đường, tiễn bóng lưng thẳng tắp của cậu: “Trên đường cẩn thận nhớ!”


 


“Đúng rồi.” Giang Trác đột ngột phanh xe, quay đầu hỏi: “Tại sao lúc đó cậu lại viết là cô ấy?”


 


“Gì cơ?”


 


“Ban nãy, lúc viết chữ lên lưng tôi, cậu dùng từ cô ấy.” 


 


(Nói chung cái này liên quan đến cách viết tiếng Trung, 他 là anh ấy 她 là cô ấy, hai từ chỉ khác nhau bộ nhân và bộ nữ, Ôn Noãn quen tay viết luôn bộ nữ)


 


Ôn Noãn đột nhiên hơi hoảng: “Lúc đó tôi viết sai, không được à.”


 


Giang Trác trầm tư mấy giây, sau đó cười cười với cô: “Tôi hiểu rồi.”


 


“...”


 


Không, cậu thì hiểu cái gì!!!


 


Trưa ngày hôm sau, Hạ Huy dẫn theo vài nam sinh trong đội, chủ động đến lớp Giang Trác, hẹn cậu chơi bóng rổ: “Lần trước đánh thắng mấy tên nhãi bên trường thể dục Thập Trung, bọn chúng không phục nên hẹn chơi lại một trận hữu nghị, Trác ca, cậu nhất định phải đến đấy.”


 


Giang Trác không mấy hứng thú, đút tay vào túi quần, dáng vẻ lười biếng... hệt như giây tiếp theo sẽ từ chối luôn.


 


Hạ Huy nhận được ánh mắt của Lục Vũ, nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Bạn trai của cậu cũng tới.”


 


Giang Trác chẳng ư hử gì, rảo bước bỏ đi.


 


Hạ Huy còn tưởng Giang Trác sẽ không tham gia, con người cậu không thích lo chuyện bao đồng, cho dù nhà người ta có đang cháy thì ông nội này đi qua cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái.


 


Vậy mà không ngờ lúc tan học, Giang Trác thế mà lại đi tới đây thật.


 


“Trác ca, đến rồi à!”


 


Giang Trác đút tay vào túi quần, tựa người vào trụ bóng rổ, nhìn về phía toà dạy học: “Bọn họ vẫn chưa tan lớp à?”


 


“Hả, cậu nói ai?”


 


Giang Trác biếng nhác liếc cậu một cái: “Bạn trai của tôi.”


 


Hạ Huy ngại ngùng gãi gãi đầu: “Ngại quá Trác ca, Ôn Hàn nói hôm nay có việc nên đi trước rồi.”


 


“...”


 


Giang Trác muốn làm thịt cậu ta.


 


Nói ra thì Ôn Noãn có việc thật, vừa tan học là biến mất tăm, hỏi mượn xe mô tô của thanh niên đầu undercut, đến cổng trường trung học Thất Trung chặn người.


 


Thất Trung là trường trung học có điểm đầu vào cao nhất ở Bắc Thành, thời gian tan học cũng muộn hơn 40 phút so với các trường khác.


 


Ôn Noãn dừng xe trước cổng lớn đầy khí thế của Thất Trung, vừa dừng lại thì tiếng chuông tan học đã vang lên.


 


Rất nhanh, thanh niên mặt sẹo Tần Dã đã nằm trong tầm nhìn của cô.


 


Dáng người cậu ta không cao, nhưng thân hình lại vô cùng săn chắc, vừa nhìn là biết có luyện tập.


 


Cậu ta mặc đồng phục rộng rãi, lưng khoác ba lô ra khỏi cổng lớn, trông chẳng khác gì học sinh bình thường.


 


Ôn Noãn đang định đi về phía cậu ta thì lại nhìn thấy vài nam sinh mặc đồng phục lôi thôi đi ra khỏi cổng trường, một trong số đó còn khoác vai Tần Dã, dẫn cậu ta đi về phía hoa viên đối diện.


 


Mới đầu, Ôn Noãn còn tưởng đó là bạn cậu ta, nên không tùy tiện xông tới, mà chỉ đứng nhìn bọn họ từ xa.


 


Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo lại khiến cô nghẹn họng trân trối.


 


Mấy nam sinh kéo Tần Dã tới hoa viên ít người, tên cao lớn trực tiếp giật lấy balo của Tần Dã, mở khóa vứt hết đồ bên trong ra.


 


Sách vở, bút thước và một vài đồ vật khác đều rơi hết xuống đất.


 


“Không giúp làm bài tập à, được thôi, thế thì mày cũng đừng làm nữa.” Tên cao lớn dẫm chân lên sách của cậu ta, dùng lực nghiến.


 


Bộ dáng cậu cao ngạo, hành vi cũng không nể nang gì.


 


Ôn Noãn ôm cùi chỏ bàng quan, chuẩn bị xem Tần Dã sẽ dạy dỗ đám con trai không biết trời cao đất dày này như thế nào.


 


Nhưng không ngờ, đối diện với tên bắt nạt, Tần Dã lại không nói lời nào mà chỉ ngồi xổm xuống nhặt sách vở cho vào túi.


 


Bộ dáng hiền lành thiện lương của cậu ta, cứ như không cùng một người với thủ đoạn tàn nhẫn lúc truy sát cô.


 


Ôn Noãn còn tưởng Tần Dã đang giấu nghề, tiếp tục quan sát, vậy mà đến cuối cùng...


 


Sau khi cong lưng nhặt xong sách vở của mình, Tần Dã hiền lành nói với người kia: “Hôm nay công việc có hơi bận, ngày mai sẽ giúp cậu làm bài tập.”


 


Nói xong cậu ta vòng qua người đó rồi rời đi.


 


Ôn Noãn kinh ngạc há hốc mồm, không dám tin.


 


Anh giai này... bị gì vậy? 


 


Thế nhưng, tên cao lớn kia dường như không định bỏ qua cho cậu dễ dàng, cậu bước lên trước ấn chặt vai cậu kéo về lại: “Muốn đi à, không dễ thế đâu!”


 


Tần Dã đứng rất vững, không hề loạng choạng.


 


Nam sinh cao to nhấc chân đạp vào đầu gối cậu một cái—


 


“Con mẹ nó mày giả vờ cái gì! Thứ rác rưởi!”


 


Tần Dã lùi về sau, lại bị mấy nam sinh khác khống chế.


 


Cho dù người khác có bắt nạt cậu thế nào, cậu cũng chỉ né chứ không đánh lại.


 


Tên này... giỏi nhẫn nhịn thật đó!


 


Ôn Noãn thực sự không nhìn nổi nữa, cô lấy điện thoại từ trong túi ra, điên cuồng quay video mấy nam sinh kia: “Giang cư mận ơi, em đi ngang qua một cảnh bạo lực học đường nóng sốt mới ra lò nè, đừng bỏ lỡ nhé, đây là trường Thất Trung của Bắc Thành, ối, ngay tại cổng trường luôn, mấy anh giai ơi, lại đây lại đây, cho quay chính diện cái coi.”


 


Mấy nam sinh dừng tay lại, sững sờ nhìn cô.


 


Ôn Noãn cầm điện thoại quay vào mặt bọn chúng, vừa quay vừa oang oang nói: “Ngày mai cho các cậu tỏa sáng trên trang nhất luôn, nào, các hotboy, say hello với người dân cả nước đi.”


 


“Muốn chết à!” Nam sinh cao to lạnh mặt đi tới, tính giật lấy điện thoại của Ôn Noãn.


 


Động tác của Ôn Noãn cực kỳ nhanh nhẹn, sau khi né được cậu ta, cô thuận thế đạp một cái, ép cậu ta phải lùi về sau mấy bước, ôm ngực, đau đến nghiến răng nghiến lợi.


 


Mấy tên khác thấy thế liền hô lên xông tới để cướp điện thoại, có điều bọn chúng nào phải đối thủ của Ôn Noãn, tên nào tên nấy cũng ăn dù ít dù nhiều mấy đấm.


 


Ôn Noãn khống chế lực, không thực sự làm bọn chúng bị thương vào chỗ hiểm, nhưng đủ để mấy tên này phải chịu đau mấy ngày.


 


Coi như là cho một bài học.


 


Mấy tên con trai này bình thường là kiểu mềm nắn rắn buông, bọn chúng cũng có mắt, thấy Ôn Noãn quả thực không phải dạng vừa, liền chửi bậy vài câu, sau đó đỡ nhau chạy mất.


 


Ôn Noãn quay đầu nhìn Tần Dã.


 


Cậu ta cúi đầu kiểm tra sách vở và vật dụng trong ba lô, vẻ mặt nhàn nhạt: “Ai mượn cậu lo chuyện bao đồng.” 


 


Khóe miệng Ôn Noãn giật giật: “Khỏi cần cảm ơn.”


 


Tần Dã cài lại khóa cặp, quay người rời đi, Ôn Noãn đuổi theo cậu: “Cậu có bị M không vậy, võ giỏi thế mà sao không phản kháng?”


 


Tần Dã đáp: “Phản kháng thì có ích gì, bọn chúng chỉ càng quá đáng hơn thôi.”


 


“Ê, xin cậu có thể lấy lại khí thế như lúc đánh tôi được không?”


 


Dặt dẹo như mấy tên kia, có 10 hay 100 tên cũng không phải là đối thủ của Tần Dã, cậu ta sợ gì chứ!


 


“Nếu tôi đánh lại, bọn chúng sẽ càng gây rắc rối cho tôi nhiều hơn, trong đó còn có con trai chủ tịch trường, có thể tôi sẽ bị đuổi học... Năm sau là tốt nghiệp rồi, tôi không muốn gặp rắc rối.”


 


Ôn Noãn bĩu môi: “Đừng có nhát vậy được không.”


 


Tần Dã khinh thường liếc cô một cái: “Đại thiếu gia sống trong nhung lụa như cậu thì hiểu cái cứt gì.”


 


Mặc dù Ôn Noãn cũng là một người theo đuổi phương châm “nhẫn nhịn”, nhưng tiền đề của sự nhẫn nhịn là phải bảo đảm được tôn nghiêm và sự an toàn của bản thân.


 


Sau tiền đề này, bạn là kẻ mạnh, đối phương là kẻ yếu, giữ được sự khiêm nhường mới tạo nên khí phách của bản thân.


 


“Tôi không hiểu đấy.” Ôn Noãn bĩu môi: “Sư phụ tôi nói, luyện võ không phải là để chấp nhất hơn thua, mà là để bảo vệ những người quan trọng của bản thân, nhưng nếu ngay cả chính mình còn không bảo vệ được thì làm sao có thể bảo vệ được người khác chứ.”


 


Lời này nói ra dường như đã chọc vào chỗ đau của Tần Dã, cậu hơi rũ mắt, nhất thời không nói gì.


 


Ôn Noãn không để trong lòng đi theo cậu ở phía sau, tới con đường sau trường chỗ quầy hàng nướng.


 


Trên đường đi có không ít người ngoái đầu nhìn, hình như chưa từng thấy nam sinh đẹp trai như vậy ở Thất Trung.


 


Lúc Ôn Noãn tựa người vào bên quầy thịt nướng, việc làm ăn của cả sạp bỗng chốc tốt lên hẳn, có không ít con gái dắt nhau đi vào tiệm, ngượng ngùng nhìn cô.


 


Tần Dã cầm mấy xiên thịt nướng đặt lên giá, khó chịu hỏi: “Sao cậu còn chưa đi.”


 


Ôn Noãn xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay thon nhỏ trắng ngần: “Suýt bị cậu hại chết, ăn của cậu có hai xiên thịt nướng làm gì căng.”


 


“Tôi nhấn mạnh lại một lần nữa, tôi không hề hại chết cậu, chỉ dạy dỗ cậu mà thôi.”


 


Ôn Noãn li.ếm li.ếm môi, “ừ” một tiếng.


 


Lúc trước cậu ta nói vậy, Ôn Noãn có thể sẽ không tin, nhưng bây giờ thì cô tin.


 


Người này bị một đám côn đồ bắt nạt còn không dám đánh lại, coi thi đại học còn quan trọng hơn cả mạng sống, cậu ta hẳn sẽ không làm ra chuyện ác độc như giết người phóng hỏa.


 


“Hôm nay tôi đến là có chuyện muốn hỏi cậu.”


 


“Hỏi rồi phắn lẹ đi.”


 


“Lần trước tôi bị hành hung ở ngọn núi sau trường, có phải là cậu làm không?”


 


Tần Dã lật miếng xúc xích nướng trong tay, nhàn nhạt nói: “Ngay cả kẻ hành hung mà cậu cũng không nhìn rõ à?”


 


“Tôi bị mất trí nhớ rồi.”


 


“Cậu mất trí nhớ đúng lúc nhỉ.”


 


Sắc mặt Ôn Noãn sa sầm: “Bớt phí lời đi, chỉ cần nói có phải không.”


 


“Không phải tôi, sự việc lần đó không liên quan gì đến tôi, cũng không liên quan gì đến Trương Y Tuyết.”


 


“Cậu chắc chắn? Tôi bị thương ở sau núi, phải vào ICU nằm, đây không phải là chuyện các cậu làm?”


 


“Trương Y Tuyết không có gan lấy mạng cậu, chỉ bảo tôi dạy dỗ cậu thôi, cho cậu biết thế nào là lễ độ, an phận một chút, đừng có suốt ngày hơn thua với con trai bà ta.”


 


Tần Dã nhàn nhạt nói: “Đêm đó tôi quả thực cũng ở hiện trường, nhưng lúc tôi đến thì cậu đã gần chết rồi.”


 


Vẻ mặt Ôn Noãn ngẩn ra: “Sao thế được?”


 


Khóe miệng Tần Dã nhếch lên: “Cậu quả là một người được chào đón thật đấy.”


 


“Cậu có nhìn thấy... là ai làm không?”


 


Tần Dã đưa xiên thịt và xúc xích nướng cho cô, nói: “Giang Trác.”


 


Ánh mắt Ôn Noãn trở nên lạnh lùng: “Cậu con mẹ nó bớt nói bậy đi, tôi không đùa với cậu đâu.”


 


“Cậu tin tưởng cậu ta thế à.”


 


“Đúng, tôi tin tưởng cậu ta.”


 


Con người sống ở trên đời luôn cần có một hai người bạn có thể giao phó trái tim và sau lưng của mình, Ôn Noãn tin tưởng vào mắt nhìn của bản thân.


 


Tần Dã rũ mắt, tiếp tục nướng xiên que: “Đêm đó lúc tôi đến, cậu đã sắp chết rồi, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm một câu.”


 


“Câu gì?”


 


“Tại sao cậu lại đối xử với tôi như vậy?”


 


Tay Ôn Noãn nắm chặt lại thành quyền, nhớ tới tình cảnh thê thảm của anh mình lúc đó, trái tim cô bỗng cảm thấy đau xót.


 


Tần Dã rưới sa tế lên xiên thịt dê nướng trong tay, đưa cho Ôn Noãn—


 


“Cho nên người hành hung cậu, hẳn là một bạn học mà cậu hết lòng tin tưởng, đêm đó Giang Trác cũng vừa khéo có mặt tại trường, còn tin cậu ta hay không là chuyện của cậu, không liên quan đến tôi.”


Bình Luận (0)
Comment