Giả Trai Lại Bị Nam Thần Coi Trọng

Chương 16

Giải bóng rổ thắng lớn, buổi tối, các thành viên trong đội hẹn nhau ra quầy hàng nướng ăn, chúc mừng chiến thắng.


 


Gió đêm đông rét buốt, có điều các quầy hàng ở khu trung tâm vẫn khá náo nhiệt, các quầy hàng ăn nhỏ phía trước đông nghịt người, chẳng thấy lạnh lẽo chút nào.



 


Bọn con trai nâng ly bia lên, hào hứng nói—


 


“Nào, chúc mừng hôm nay chúng ta lội ngược dòng! Cạn ly!”


 


“Hôm nay đều nhờ vào hot boy Hàn ca của đội ta ra tay cứu trợ! Tôi đề nghị mọi người kính Hàn ca một ly!” Hạ Huy vỗ vào lưng Ôn Noãn, làm cô giật thột về phía trước, suýt thì sặc.


 


“Kính hot boy xinh đẹp của đội chúng ta!”


 


“Kính Hàn ca trâu bò của chúng ta!”


 



 


Đứng với đám nam sinh trong đội bóng rổ có chiều cao trung bình từ 1m85 trở lên, vóc người nhỏ gầy của Ôn Noãn càng trở nên nổi bật, từng giây phút đều bị nhấn chìm trong nước miếng của nhóm đực rựa này.



 


Giang Trác đi tới phía sau Ôn Noãn, che chở cô khỏi đám đười ươi này, thuận tiện đoạt lấy ly rượu trong tay cô, nói: “Chưa đủ 18 tuổi mà đòi uống rượu à.”


 


“Giang Trác, cậu quản nhiều quá rồi đấy nhá!” Hạ Huy cười nói: “Không cho cậu ấy uống thì cậu uống thay cậu ấy đi.”


 


Giang Trác cầm ly rượu lên, một ngụm uống sạch: “Được, chỉ ly này thôi đấy.”


 


Bọn con trai rần rần kêu gào: “Quan hệ hai người tốt quá nhỉ.”


 


“Chưa từng thấy Trác ca cậu che chở người khác như vậy luôn á.”


 


“Lẽ nào đám hủ nữ kia nói đúng, hai người thực sự đang làm chuyện gì mờ ám hả?”


 


Ôn Noãn vuốt vuốt cổ họng, khí phách nói: “Nói bậy gì đó, tôi và Giang Trác là tình anh em đồng chí trong sáng của xã hội chủ nghĩa.”


 


“Thật hay xạo đó.” Mọi người lắc đầu không tin.


 


Ôn Noãn khoác vai Giang Trác: “Cậu nói đi Giang Trác.”


 


Ngón trỏ của Giang Trác nghịch nghịch dây thun màu đen, mi mắt khẽ nhếch, đôi mắt đen nhánh liếc cô một cái: “Không có gì để nói.”


 


Bọn con trai làm mặt hề, cười cười nói nói, đùa bậy bạ với nhau, lúc thì hoa cúc, lúc thì lỗ đuýt, không hề kiêng kị.


 


Ôn Noãn chơi với bọn họ đã lâu, nhiều lúc cảm thấy đám con trai này rất hài hước, rất thú vị, chọc cho cô vui vẻ.


 


Cô mỉm cười nghiêng đầu, lại phát hiện Giang Trác đang ngắm mình, không phải là nhìn, mà là… ngắm.


 


“Nhìn gì đó.” Ôn Noãn sờ sờ mặt mình, có hơi mất tự nhiên.


 


“Không có gì.” Giang Trác lại uống thêm một ly rượu.


 


“Đừng uống nữa, cậu xem mặt cậu đỏ hết rồi kia.” Ôn Noãn vừa nói vừa lấy khăn ướt trong ba lô ra lau khoé miệng cho Giang Trác.


 


Hai người đối diện nhìn nhau, mưa lất phất làm vài sợi tóc trên trái cô bị ướt, hàng mi dài cũng lấm tấm mưa bụi, ngũ quan chưa trưởng thành hẳn đã hiện ra mấy phần khuynh thành diễm lệ.


 


Giang Trác chỉ nhìn cô một cái bèn dời tầm mắt đi.


 


Ôn Noãn dùng khăn ướt cẩn thận lau mặt cho cậu.


 


Gió hoà lẫn với mưa lướt qua má, lành lạnh.


 


Giang Trác ma xui quỷ khiến vươn tay ra nắm lấy vài sợi tóc tơ trên đỉnh đầu cô, nhìn một hồi, cảm thấy rất thú vị.


 


Ôn Noãn nhìn lên trên, không khách sáo nói: “Làm gì đó!”


 


Khóe miệng Giang Trác cong cong, mang theo ý cười, lộ ra mấy phần trêu chọc không nói nên lời.


 


Ôn Noãn tưởng cậu uống say rồi, nói: “Tui biết tui đẹp rồi, nhưng mà xin cậu nhớ rõ cho, Hàn ca tui mãi mãi là Hàn ca của cậu... á.”


 


Đang nói dở, Giang Trác tháo dây cao su màu đen ra, đầu ngón tay nhanh nhẹn buộc một chùm tóc trước trán cô.


 


Chùm tóc này nằm trên đỉnh đầu, nhìn vừa dễ thương vừa hoạt bát.


 


Ôn Noãn vươn tay sờ sờ dây chun, bĩu môi nói: “Ý gì đó.”


 


“Không ý gì cả, tặng cho cậu thôi.” Nói xong, Giang Trác đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.


 


Ôn Noãn sờ sờ đầu mình, Giang Trác thực sự buộc cho cô một cọng giá nhỏ trên đầu.


 


Diệp Thanh cầm kem cuộn đi tới, nhìn thấy sợi dây chun trên đỉnh đầu Ôn Noãn, cục kem rớt luôn xuống đất—


 


“Đù!”


 


Lục Vũ nhìn theo ánh mắt của Diệp Thanh, nhìn thấy cọng giá nhỏ kia trên đầu của Ôn Noãn thì kinh ngạc tới không nói nên lời.


 


Sợi dây cao su này vũ khí có tính sát thương thuận tay nhất của Giang Trác, độ dẻo có thể chịu đựng lực đàn hồi ngàn cân, là thần khí có dùng hai chiếc xe tải kéo đồng thời cũng không đứt, vậy mà lại…


 


Tặng làm đồ cột tóc cho Ôn Noãn!


 


Tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa kiểu gì đây?


 



 


Nguyên một buổi tối, hai người Diệp Thanh và Lục Vũ luôn nhìn chằm chặp vào cọng giá trên đầu Ôn Noãn, nhìn đến nỗi cả người cô cảm thấy không thoải mái.


 


“Hai cậu muốn làm gì?”


 


Diệp Thanh chỉ chỉ đầu cô: “Đề nghị cậu đừng dùng thứ này làm đồ cột tóc.”


 


Treo vũ khí lợi hại như vậy đi tung tăng khắp nói, muốn mất đầu hay gì!


 


Ôn Noãn sờ sờ cọng giá trên đầu mình, không để ý nhiều.


 


Lúc này, Hạ Huy say mèm đi tới, nói với mọi người: “Toai gọi thêm một phần thịt nướng nữa, quý vị có ăn thêm tăng hai không?”


 


“Gì vậy trời! Còn ăn nữa.” Ôn Noãn nhìn đống tàn dư đầy bàn, không thể tin nổi.


 


Bụng mấy đứa con trai các cậu là cái thùng không đáy hả!


 


Anh trai quầy hàng nướng bưng đĩa đi tới: “3 phần cà tím nướng, 10 xiên gan, 15 xiên thịt bò, còn có mấy phần nấm kim châm vẫn chưa chin, vui lòng chờ một chút.”


 


Lời vừa dứt, Ôn Noãn liền nhìn thấy một vết sẹo rất rõ ràng trên gương mặt của anh trai thịt nướng.


 


Đây là thanh niên mặt sẹo lúc nào cũng chực chờ làm thịt “Ôn Hàn” đây mà!


 


Tim Ôn Noãn gần như nhảy ra ngoài.


 


Có cần k!ch thích vậy không.


 


Thanh niên mặt sẹo bưng đĩa lên bàn, lúc quay người cũng nhìn thấy Ôn Noãn, còn có thiếu niên tóc trắng bên cạnh cô… Giang Trác.


 


Vẻ mặt cậu ta trở nên cứng đờ.


 


Hồi trước đã từng tiếp xúc mấy lần, tuy không nhiều nhưng đều rất khốc liệt, thậm chí còn nhìn thấy máu…


 


Vậy mà không ngờ, lại có một ngày, cậu ta nướng đồ cho cô ăn.


 


Duyên phận quỷ quái gì không biệt.


 


Thanh niên mặt sẹo sượng trân xoay người lại, đi về chỗ quầy hàng nướng của cậu ta, tiếp tục nướng thịt quét gia vị, tay run run.


 


Ôn Noãn nhìn sắc mặt là biết cậu ta đang rén thấy mẹ.


 


Chuyện mà người trong võ lâm kị nhất chính là thân phận thật sự trong cuộc sống hàng ngày bị phát hiện.


 


Cho dù có là đại hiệp danh chấn võ lâm, thì rất có thể trong cuộc sống hiện thực… cũng chỉ là một nhân viên bình thường sáng 9 giờ đi làm chiều 5 giờ tan ca mà thôi.


 


Hành tẩu giang hồ, ban ngày và ban đêm là hai thân phận hoàn toàn khác nhau.


 


Nếu như không may bất cẩn lộ tẩy thì rất có thể sẽ rước họa vào thân.


 


Hiện giờ thanh niên mặt sẹo không những bị phát hiện ra chỗ làm việc, mà thậm chí cậu ta còn đang mặc đồng phục trường Thất Trung ở Bắc Thành.


 


“Tần Dã, anh bị làm sao đấy, cà tím sắp khét rồi kia kìa! Nướng lại một phần mới cho khách!” Giọng mắng chửi ồm ồm của ông chủ quầy hàng truyền tới: “Nếu không phải do năm sau anh thi đại học, phải tiết kiệm nộp tiền học phí thì ông đây còn lâu mới thuê anh!”


 


Hay lắm, cả họ tên khối lớp cũng biết luôn rồi!


 


Thân phận bị bóc không sót miếng nào.


 


Ôn Noãn có thể tưởng tượng được, lúc này trong lòng cậu ta đang rối ren vô cùng.


 


Cô và Giang Trác nhìn nhau, hơi mắc cười.


 


Hạ Huy thấy hai người không hẹn mà cùng ngồi lại vào chỗ, tò mò hỏi: “Các cậu không đi nữa à?”


 


Khoé miệng Ôn Noãn khẽ nhếch, cô nhìn thanh niên mặt sẹo đầy ẩn ý: “Ôn chuyện với bạn cũ, không đi nữa.”


 


Đến nửa đêm, các thành viên trong đội bóng rổ dìu nhau về nhà.


 


Quầy hàng ăn lúc này cũng vắng tanh, thanh niên mặt sẹo Tần Dã cởi chiếc tạp dề dính đầy dầu mỡ ra, treo lên móc.


 


Mà mấy người Ôn Noãn, Giang Trác và Diệp Thanh ngồi trên ghế, nhìn cậu ta từ xa.


 


Mấy lần hành động hồi trước, Ôn Noãn lúc nào cũng nằm ở thế bị động, luôn gặp bất lợi.


 


Vật đổi sao dời, bây giờ đến lượt cô nắm quyền chủ động.


 


Tần Dã lúc này tuyệt đối sẽ không dám tuỳ tiện ra tay với cô.


 


Dù sao, đây là chỗ cậu ta làm thêm, có liên quan tới quan hệ xã hội của cậu ta, hơn nữa… cậu ta còn đang mặc đồng phục của trường Thất Trung.


 


Có lẽ cậu ta cũng đã biết được mùi vị của vận mệnh trêu ngươi là như thế nào rồi.


 


Ôn Noãn ngước khuôn mặt anh tuấn lên, huýt sáo với cậu ta, cọng giá trên đầu trông cũng ngầu hơn hẳn—


 


“Hế lô, cậu tên là Tần Dã đúng không.”


 


Tần Dã mím môi không nói chuyện.


 


Lục Vũ híp mắt cười kéo kéo đồng phục của Tần Dã, châm chọc nói: “Thất Trung cơ à, trường cấp 3 trọng điểm của cả nước đó nha, cậu sắp thi đại học rồi phải không, có thời gian ra ngoài làm vớ vẩn thì đọc nhiều sách không phải tốt hơn sao?”


 


Tần Dã lạnh lẽo lướt nhìn cậu, Giang Trác đi tới, kéo Lục Vũ ra sau mình: “Đứng sang một bên.”


 


Lục Vũ không có miếng võ công nào trong người, với mức độ nguy hiểm của Tần Dã, đây không phải là đối tượng mà cậu ta có thể tuỳ ý chế giễu.


 


“Tôi không biết các cậu có ý gì.” Tần Dã hỏi: “Có phải đồ nướng hôm nay không hợp khẩu vị không?”


 


Lục Vũ nhịn không được nói: “Ê thằng kia, mày còn giả vờ giả vịt đấy à, mày làm gì thì trong lòng tự rõ!”


 


Tần Dã dùng giẻ lau lau giá nướng dầu mỡ: “Các cậu nhận nhầm người rồi.”


 


Lời vừa dứt, Giang Trác nâng tay lên, Tần Dã phản ứng mau lẹ, lùi lại hai bước, nghiêng người lộn mèo né ám khí.


 


Mà thực ra, Giang Trác chẳng qua chỉ vươn tay sờ tai mà thôi.


 


Sau khi đáp đất, vẻ mặt Tần Dã… có hơi sượng trân.


 


“Cậu có thể không quen tôi.” Khóe miệng Giang Trác cong lên một nụ cười nhạt: 


 


“Nhưng vết bầm trên ngực cậu hẳn là nhận ra tôi đó.”


 


Tần Dã vuốt vuốt ngực, lần trước bị đả thương bởi viên đá kia của Giang Trác, bây giờ lồng ngực vẫn còn âm ỉ đau.


 


“Rốt cuộc các cậu muốn thế nào!” Đáy mắt cậu ẩn chứa sự phẫn nộ.


 


Lục Vũ chỉ vào cậu ta nói: “Ê, đừng có vừa ăn cướp vừa la làng nha, rõ ràng là cậu gây sự với Hàn ca của chúng tôi trước đó!”


 


Ôn Noãn chống tay lên vai Giang Trác, ung dung mỉm cười: “Tôi là người rất nhát gan, hồi nhỏ bị người khác bắt nạt, tôi chỉ biết đi mách giáo viên. Tên cậu là Tần Dã đúng không, học sinh trường Thất Trung, lớp 12? Giáo viên chủ nhiệm cậu có dữ không?”


 


Sắc mặt Tần Dã đột nhiên thay đổi: “Cậu không được đến trường tôi!”


 


Ôn Noãn biết mình đã nắm được thóp của cậu ta rồi.


 


Năm nay cậu ta lên lớp 12, xem ra cũng là kiểu học sinh nhà nghèo vượt khó, vừa học vừa làm, đại học là lối thoát duy nhất của cậu ta.


 


Nếu chuyện này bung bét, tương lai của cậu ta… nói không chừng sẽ bị huỷ hoại.


 


“Tần Dã, tôi với cậu không thù không oán, cũng không có hứng thú với cuộc sống của cậu, nhưng cậu lại năm lần bảy lượt gây phiền phức cho tôi, suýt nữa còn làm tôi mất mạng.”


 


Ôn Noãn cười khẩy nói: “Món nợ này phải tính thế nào đây.”


 


“Tôi đâu muốn lấy mạng cậu.” Tần Dã mím mím đôi môi nứt nẻ, nói: “Tôi chỉ định dạy dỗ cậu thôi, chỉ cần cậu đừng phản kháng thì tôi sẽ không nặng tay, con mẹ nó ai mà biết cậu biết võ.”


 


Được rồi, vẫn là lỗi của cô hả!


 


“Vậy còn chuyện cậu hạ độc ông đây là thế nào! Bây giờ eo của ông vẫn đang tê đây này!”


 


“Đây là vật chiết xuất từ thảo dược, không chí mạng, cùng lắm là làm cậu nằm vài ngày thôi.”


 


“Vậy tôi còn phải cảm ơn cậu đấy à!”


 


“Không cần.”


 


Giang Trác cạn lời nhìn Ôn Noãn.


 


Người này chỉ toàn nói xàm, để cậu với Tần Dã ôn chuyện chắc phải dông dài đến tận trời sáng mất.


 


Giang Trác lười phí lời, đưa mắt nhìn Diệp Thanh.


 


Diệp Thanh hiểu ý, đi tới nắm cổ áo của Tần Dã, dùng sức ấn cậu ta ngồi lên ghế: “Yên tâm, chỉ là nói chuyện mà thôi.”


 


Tần Dã dĩ nhiên không dám phản kháng.


 


Dù sao… cậu ta cũng là người sắp thi đại học rồi.


 


“Nói chuyện thì được.” Tần Dã ôm lấy cặp sách của mình, lấy ra một cuốn đề thi từ bên trong: “Tôi chưa làm xong bài tập, có thể để tôi vừa làm vừa nói không?”


Bình Luận (0)
Comment