Giả Bộ

Chương 46

Editor: Đá bào

Beta: Bảo Trân



Ôn Nam Tịch mở điện thoại ra.

Tin nhắn rất nhiều giống như bông tuyết, Trần Phi đang dẫn đầu cuộc nói chuyện phiếm trong nhóm chat Diên Tục, đại ý là muốn nói Tết nhàm chán ngoại trừ việc đi thăm họ hàng thì cũng vẫn là đi thăm họ hàng. Bị người ta xem như con khỉ.

Ôn Nam Tịch khẽ cười. Nguyên Thư gửi cho cô một tin nhắn WeChat, cô bấm mở.

Nguyên Thư: Lớp trưởng liên hệ với tớ, nói rằng hai ngày tới sẽ có buổi họp lớp, Nhan Khả chủ trì, cậu có đi không?

Ôn Nam Tịch dừng lại, từ chối: Tớ không đi.

Nguyên Thư ừ một tiếng: Tớ cũng không muốn đi, đấy là sân chơi của cô ta.

Họ học chung một lớp suốt ba năm cấp ba, đối với hai người họ, về cơ bản quãng thời gian đó không có gì là vui vẻ cả, sau đó thì cũng không có liên lạc gì với những người bạn cùng lớp. Nhưng câu nói ngàn năm đứng hạng hai thì thỉnh thoảng vẫn xuất hiện.

Nguyên Thư hỏi lại: Đúng rồi, cậu và crush thế nào rồi?

Ôn Nam Tịch sửng sốt. Crush? Sau đó, cô mới phản ứng lại, đó chính là Phó Diên.

Ôn Nam Tịch trả lời: Vẫn đang nỗ lực.

Nguyên Thư cười khúc khích: Chờ tin tốt của cậu.

Ôn Nam Tịch: Được.

Kỳ nghỉ kéo dài đến mùng 7 âm lịch, có người lục tục trở về Lê Thành vào ngày 5 và 6 âm lịch. Ôn Nam Tịch từ miệng đám người Đàm Vũ Trình mới biết được mấy ngày nay Phó Diên đi thăm họ hàng, sáng mùng một Tết sau khi trở về Vân Thượng lập tức lên xe gia đình đi tới thành phố bên cạnh.

Ôn Nam Tịch đang thu dọn hành lý, cầm di động lên bấm vào ảnh đại diện màu đen.


Ôn Nam Tịch: Khi nào anh về Lê Thành? Tự lái xe à?

Diên: Mùng sáu.

Ôn Nam Tịch: Đi cùng nhau nhé?

Diên: Được.

Ôn Nam Tịch thở phào một hơi đặt điện thoại xuống, cất quần áo vào vali, Ôn Du đi lên giúp, bà nhìn một loạt món quà, hỏi: “Con có muốn mang theo một ít không?”

Ôn Nam Tịch nhìn theo tầm mắt của Ôn Du, thấy trên đó có ghi ngày tháng quà sinh nhật, lắc đầu nói: “Mẹ cứ để ở nhà trước đi, chờ đến cuối năm nay, chúng ta mua nhà ở chỗ này.”

Ôn Du nghe vậy, nói: “Nhưng tiền của chúng ta…”

Ôn Nam Tịch nhìn bà nói: “Con sẽ bỏ ra.”

Ôn Du mím môi: “Mẹ có tiền, nhưng không muốn dùng để mua nhà, chỉ muốn để lại cho con làm của hồi môn sau này.”

Ôn Nam Tịch hơi mỉm cười nói: “Trước tiên phải có một cái nhà, sau đó lại nghĩ đến chuyện khác. Những món quà này cần có một cái tổ ấm thuộc về chúng ta.”

Ôn Du dừng lại một chút, gật gật đầu, bà tôn trọng ý kiến của con gái.

Sáng sớm mùng sáu Tết, trời vừa hửng sáng, Ôn Nam Tịch xách hành lý xuống tầng, vào bếp chuẩn bị bữa sáng, Ôn Du đã làm sandwich. Ôn Nam Tịch lấy dụng cụ ra pha cà phê thủ công, để đề phòng cô pha ba ly. Sau đó cắt hoa quả, cho vào hộp đựng hoa quả kín. Sau đó cô cắt sandwich, cho vào hộp kín rồi đóng gói.

Ôn Du đứng ở bên cạnh quan sát, biết cô đang chuẩn bị không chỉ cho một người, bà cười nói: “Lái xe chậm một chút.”

“Vâng, nếu có chuyện gì mẹ nhớ gọi cho con.” Ôn Nam Tịch ôm lấy bà, Ôn Du ôm lại cô, “Đừng lo lắng, khi lái xe nhất định phải chú ý an toàn, lái xe chậm thôi, không cần chen lấn với người khác.”

Tiểu Lê đứng ở cửa bếp, giũ giẻ lau nói: “Chị đừng lo, em sẽ chăm sóc dì Ôn.”

Ôn Nam Tịch buông Ôn Du ra, cười nhìn Tiểu Lê, nói: “Vậy làm phiền em rồi.”


Tiểu Lê gật đầu.

Sau đó Ôn Du giúp Ôn Nam Tịch xách đồ ăn ra ngoài, Ôn Nam Tịch cho vali vào cốp xe, sau đó để mọi thứ lên ghế phụ rồi điều chỉnh xe.

Nguyên Thư đã gửi cho cô một tin nhắn, dặn cô chú ý an toàn. Nguyên Thư phải cùng bố mẹ đến thăm mộ bà nội, phải mất hai ngày mới đi được. Vào năm học cuối cấp, bà của Nguyên Thư qua đời vào đúng ngày mùng 6 âm lịch. Cho nên hàng năm, con cháu sẽ về thăm bà nội vào ngày mùng 6. Năm ngoái Ôn Nam Tịch xin nghỉ phép đến mùng 10 Tết để đến thăm bà nội, nhưng riêng năm nay cô không có cách nào khác.

Cô nói với Nguyên Thư: Thay tớ gửi lời vấn an tới bà nội nhé.

Nguyên Thư: Được.

Sau đó, Ôn Nam Tịch ngồi vào ghế lái, nói với Ôn Du và Tiểu Lê: “Con đi đây.”

Ôn Du và Tiểu Lê gật đầu nhìn theo cô, Ôn Nam Tịch lái xe tới chân cầu vượt, từ đó đi lên đường quốc lộ, quay xe lại, lái xe về phía ngã tư đường cao tốc.

Khi xe của cô đến.

Một chiếc ô tô màu đen cũng chậm rãi lái tới trạm thu phí, hai chiếc xe cách nhau bởi một trạm thu phí. Ôn Nam Tịch nhìn về phía đó, Phó Diên quay đầu lại nhìn cô, hai ánh mắt giao nhau giữa không trung. Ôn Nam Tịch khẽ mỉm cười, Phó Diên hơi cong khóe môi lên, đôi bàn tay thon dài xoay vô lăng. Đàm Vũ Trình, người ngồi ở ghế phụ, nhướng mày.

“Hai người hẹn trước à?”

Giọng của Phó Diên rất nhẹ: “Ừ.”

Xe chạy tới trạm thu phí, Đàm Vũ Trình ngả người ra sau, nhìn chiếc xe màu trắng lao ra nhanh hơn Phó Diên một chút. Ôn Nam Tịch cũng nhìn thấy Đàm Vũ Trình ở bên cạnh Phó Diên, nhìn ly cà phê trên ghế phụ cảm thấy may mắn vì đã chuẩn bị thêm một phần.

Xe đen chạy không nhanh, vẫn luôn bám sau xe trắng trên cùng một con đường. Thỉnh thoảng có một chiếc ô tô lao tới. Phó Diên nhấn ga, kề sát chiếc xe màu trắng, không để chiếc xe màu trắng rời khỏi tầm mắt của mình.

Rất nhanh đã lên đến đường cao tốc.

Mặt trời dần dần mọc lên từ phía Đông, chiếu xuống đường cao tốc, Ôn Nam Tịch vẫn đang tập trung lái xe, vì cô ngủ muộn rồi lại dậy sớm nên khó tránh khỏi việc ngáp ngắn ngáp dài.

Chợt thấy khu dịch vụ ở cách đó không xa. Ôn Nam Tịch nháy đèn tín hiệu, ra hiệu cho chiếc xe màu đen phía sau lái xe về phía khu dịch vụ. Chiếc xe màu đen hơi rẽ hướng đuổi theo.


Ôn Nam Tịch đỗ xe ở bãi đỗ xe trong khu dịch vụ, chiếc xe màu đen cũng chậm rãi lái tới, đậu bên cạnh xe của cô, Ôn Nam Tịch tháo dây an toàn, duỗi vai một chút rồi cầm theo cà phê, mở cửa xe.

Phó Diên đứng bên cạnh xe. Đàm Vũ Trình cũng đứng dậy đối mặt với cô, Ôn Nam Tịch khẽ mỉm cười. Đàm Vũ Trình nhẹ nhướng mày. Ôn Nam Tịch cầm cà phê đưa cho anh một ly.

Đàm Vũ Trình: “Ồ, cảm ơn.”

Anh nhận lấy, Ôn Nam Tịch đi tới chỗ Phó Diên đưa cà phê cho anh, Phó Diên nhận lấy liếc nhìn chiếc ly trong tay Đàm Vũ Trình, sau đó anh mở nắp uống một ngụm rồi nhìn cô. Buổi sáng Ôn Nam Tịch đã thoa chút kem nền và thoa son dưỡng hồng hồng, nhưng có lẽ do thức khuya nên da trông hơi nhợt nhạt.

Phó Diên cầm cốc cà phê: “Tối qua mấy giờ em đi ngủ?”

Ôn Nam Tịch nhìn vào mắt anh, nói: “Em với mẹ nói chuyện đến khuya.”

Phó Diên ừ một tiếng.

Ôn Nam Tịch uống cà phê đứng đối diện với anh, hôm nay anh mặc áo khoác đen, xắn tay áo, đeo chuỗi hạt Phật và đồng hồ, Ôn Nam Tịch nhìn cổ tay, ngước nhìn khuôn mặt của anh: “Vết thương của anh lành rồi à?”

Khóe môi Phó Diên nhếch lên: “Vết thương nhỏ thôi.”

Đàm Vũ Trình đang khoanh tay uống cà phê ở đó, nghe vậy thì chậc chậc lưỡi lắc đầu.

Sau khi Ôn Nam Tịch uống mấy ngụm cà phê quay người đi về phía xe, mở cửa xe lấy hoa quả và bánh mì kẹp ra, sau đó quay lại đặt những thứ này lên trước xe, cô kéo tay áo của Phó Diên, “Giúp em mở nó ra đi.”

Phó Diên bước tới, mở bằng một tay.

Cổ áo khoác của anh không được kéo lên hết mà hơi hé mở, để lộ chiếc áo phông trắng bên trong và yết hầu sắc bén. Trái cây và bánh mì kẹp được bày biện đẹp mắt, dưới ánh nắng càng thêm phần hấp dẫn, ngay cả Đàm Vũ Trình cũng nhìn chằm chằm vào. Ôn Nam Tịch lấy ra mấy cái dĩa nhỏ, đưa cho Đàm Vũ Trình một cái, đưa cho Phó Diên một cái, nói: “Ăn một ít đi.”

Đàm Vũ Trình cầm dĩa nhìn Phó Diên: “Vậy tôi không khách sáo nữa.”

Phó Diên không nói gì, cầm một miếng sandwich ăn trước. Ôn Nam Tịch cắt một miếng dưa hấu, trong chốc lát ba người đã ăn xong trái cây và sandwich. Ôn Nam Tịch đóng hộp lại cho vào túi, định cầm đi rửa cũng muốn đi vệ sinh.

Phó Diên thấy thế, cầm túi xách của cô nói: “Em đi vệ sinh đi, để tôi rửa.”

Ôn Nam Tịch nhìn anh ừ một tiếng, phòng vệ sinh không có chỗ rửa, cô đi vào phòng vệ sinh. Phó Diên xách túi đi đến nơi rửa bát đ ĩa, mở nước, ánh nắng chiếu lên lông mày anh, Đàm Vũ Trình cầm cà phê đi tới, đứng bên cạnh nhìn anh rửa đồ, thấp giọng nói: “Cô ấy đang làm gì vậy?”

Giọng nói nhẹ nhàng của Phó Diên cất lên: “Theo đuổi tôi.”

Đàm Vũ Trình nghe xong, khóe môi hơi nhếch lên: “Cậu còn cần theo đuổi sao?”


Phó Diên lau sạch hộp, ngước mắt lên liếc nhìn Đàm Vũ Trình không phản ứng trước lời nói của anh, quay lại xe. Ôn Nam Tịch cũng bước ra ngoài, cô lau tay, lấy túi. Cô vừa rửa mặt nên sắc mặt đã hồng hào trở lại, hơi mỉm cười rồi cất đồ đạc vào trong xe.

Cô nhìn Phó Diên: “Đi chưa?”

Phó Diên ừ một tiếng, anh cúi người lấy điện thoại di động trong xe, vòng qua phía trước xe. Đàm Vũ Trình ngồi vào ghế lái, hiển nhiên là hai người luân phiên lái xe.

Ôn Nam Tịch nhìn thấy cảnh tượng này thầm nghĩ như vậy thật tốt, một mình lái xe thì mệt lắm.

Kết quả, Đàm Vũ Trình không đợi Phó Diên lên xe mà ngồi trên chiếc xe màu đen phóng đi. Ôn Nam Tịch hơi sửng sốt nhìn về phía Phó Diên, Phó Diên đút một tay vào trong túi áo khoác, vẻ mặt không đổi nhìn về phía Ôn Nam Tịch chìa tay ra: “Chìa khóa.”

Ôn Nam Tịch dừng lại mấy giây, đưa chìa khóa xe cho anh. Phó Diên nhận lấy đi về phía xe của cô.

Ôn Nam Tịch đành phải cầm điện thoại di động và cà phê đi một vòng đến ghế phụ nhìn Phó Diên cúi xuống chỉnh ghế trước, dưới ánh nắng khuôn mặt của người đàn ông hiện lên rất rõ nét, sau khi điều chỉnh xong anh mới ngồi ổn định vào. Chiếc xe này tính năng không tồi, ngoại trừ chiếc xe màu đen của anh chiếc xe như của Ôn Nam Tịch cũng được rất nhiều nam giới yêu thích.

Ôn Nam Tịch thắt dây an toàn. Phó Diên khởi động xe lái ra ngoài.

Sau khi lên tới đường cao tốc, giọng nói thanh thanh của Phó Diên cất lên: “Ngủ một giấc đi.”

Ôn Nam Tịch nhìn cánh tay cầm vô lăng của anh ừ một tiếng, nhìn cánh tay anh dưới ánh nắng rồi nhìn đến sườn mặt của anh, thỉnh thoảng anh cầm cà phê lên uống một ngụm, thoải mái cầm vô lăng. Cô đã từng ngồi trên xe của anh nhưng chưa bao giờ ngồi ở ghế phụ phía trước toàn là Trần Phi ngồi.

Trong xe vang lên tiếng nhạc du dương, Ôn Nam Tịch hoàn hồn vô thức đưa tay ra tắt đi. Phó Diên liếc nhìn bài hát đang bị lướt qua trên màn hình lớn thu hồi tầm mắt, không có ý định tua lại.

Ôn Nam Tịch hít một hơi có vẻ như anh thực sự không còn thích bài hát này nữa. Anh đã tặng cho cô bài hát này với một nụ cười. Rất khó để quay ngược thời gian.

Ôn Nam Tịch ngắm nhìn, dưới ánh mặt trời dần dần cảm thấy buồn ngủ, rất nhanh đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi, mái tóc rũ xuống gò má, đôi lông mày xinh đẹp. Phó Diên quay lại nhìn cô, giơ tay lên mở tấm chắn nắng và vách ngăn trước mặt để che bớt một phần ánh nắng chiếu vào cô.

Khi rời đi, anh ngửi thấy mùi chanh thoang thoảng trên đỉnh đầu cô.

Một tay của anh cầm vô lăng, một tay đặt ở bệ đỡ cửa sổ, có vài phần lười biếng.

Ôn Nam Tịch ngủ một giấc thật sâu, ngủ đến mơ mơ màng màng, vừa xoay người thì nhìn thấy sườn mặt của anh, anh cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm. Cô vừa tỉnh dậy, giọng nói mềm mại: “Phó Diên.”

Đầu ngón tay của Phó Diên dừng lại, bóp chặt ly cà phê nghiêng đầu nhìn cô. Đối diện với dáng vẻ ngái ngủ của cô, anh dừng lại, trầm giọng nói: “Chúng ta sắp đến nơi rồi.”

Ôn Nam Tịch ừ một tiếng, ngồi thẳng dậy, ngáp một cái, nói: “Lát nữa em sẽ lái.”

“Tới đó rồi nói.”

Bình Luận (0)
Comment