Gặp Anh Là Điều Tốt Đẹp Nhất Đời Em

Chương 72


Vẻ mặt của Hàn Vân Hy nghi hoặc rõ nét: “Không có quan hệ gì hết mà trên mộ của cô ấy lại khắc mấy chữ thâm tình như thế là sao?”.

Vân Hoàng thờ dài rồi lên tiếng: “Thôi được rồi để tôi kể cho cô nghe vậy…Ngọc Thanh Nhi là con gái của Ngọc Minh Lãm thủ lĩnh đời trước của tổ chức Tartarus đồng thời cũng là ba của Ngọc Thanh Nhi.

Năm Ngọc Thanh Nhi tròn 18 tuổi đã gặp gỡ và yêu Dư Á Luân phó thủ lĩnh Black Eyes bây giờ nhưng vì hai tổ chức đối đầu nhau nên bị cấm đoán, cô ấy ngu ngơ bị bọn người Black Eyes lợi dụng để khai thác thông tin sau đó thì đánh úp thủ lĩnh đời trước làm ông mất mạng cùng với 193 huynh đệ khác.

Ngọc Thanh Nhi bị xem là phản đồ của tổ chức nên lúc chết không được phép đem vào chôn cùng nghĩa trang với cố thủ lĩnh, thủ lĩnh bây giờ của chúng ta niệm tình sư đồ nên đã tự nhận Ngọc Thanh Nhi là vợ của mình để đưa cô ấy vào chôn cất gần ba cô ấy mà thôi.

Cho nên giữa thủ lĩnh và Ngọc Thanh Nhi không có bất kỳ mối quan hệ nào hết, cô đừng hiểu lầm tình cảm mà anh ấy dành cho cô nữa được không từ sau khi cô bỏ đi nghe Thần Không sư huynh nói thủ lĩnh vì lo lắng mà ốm đi rất nhiều”.

Tay của Hàn Vân Hy nắm chặt gấu áo đấu tranh với chính mình không được mềm lòng với những người đã lừa gạt mình nhưng cô biết tự trong đáy lòng cô cảm thấy vui vì Lục Thần Duệ và Ngọc Thanh Nhi kia không có quan hệ gì hết.

Cả hai im lặng một lúc thật lâu theo đuổi nhiều suy nghĩ khác nhau, Vân Hoàng nói tiếp: “Vậy bây giờ cô tính sao hả?”.

Hàn Vân Hy nhướng mày tỏ vẻ hời hợt: “Sao là sao chứ?”.

“Nhà cô không thể về, vị hôn phu khốn nạn đó thì có người mới rồi hay là cô quay lại tổ chức đi”.


Hàn Vân Hy suy nghĩ rồi đáp: “Tôi đi tìm ba tôi trước đã rồi tính tiếp”.

Hàn Vân Hy tìm cách cắt đuôi Vân Hoàng trước rồi chạy đến công ty Hàn Thị để tìm Hàn Vân Trạch, cô ngồi chờ cả buổi cũng đến giờ tan tầm để gặp ông.

Nhìn thấy Hàn Vân Trạch từ xa đi tới Hàn Vân Hy vội chạy đến kêu lên: “Ba…”.

Hàn Vân Trạch không dám tin vào mắt mình khi đứa con gái vốn đã mất từ ba năm trước lại có thể đứng trước mặt ông còn gọi ba nữa chứ.

Gặp lại Hàn Vân Trạch khóe mắt của Hàn Vân Hy đỏ lên, có lẽ người thân duy nhất còn lại của cô trên thế giới này chính là Hàn Vân Trạch rồi.

“Ba con gái trở về rồi đây” Hàn Vân Hy nghẹn ngào lên tiếng.

Khóe mắt của Hàn Vân Trạch cũng đỏ hoe lên vì xúc động: “Vân Hy…thật sự là con sao? Chuyện này sao có thể chứ?”.

Hàn Vân Hy lao tới ôm lấy Hàn Vân Trạch mà thổn thức: “Ba ơi…ba nhớ ba lắm”.

Hàn Vân Trạch đưa tay lên vuốt mái tóc dài của con gái, sự việc đến quá bất ngờ còn làm ông tưởng rằng là mình đang mơ nữa chứ.

Hai cha con gặp lại nhau mừng mừng tủi tủi một lúc thật lâu.

“Vân Hy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì năm đó chẳng phải chính phủ xác nhận con tử nạn trong lúc làm nhiệm vụ hay sao? Thi thể cũng được xét nghiệm AND với ba để nhận diện là chính xác rồi mà”.

Hàn Vân Hy đem đầu đuôi kể lại cho Hàn Vân Trạch nghe nhưng không đề cập đến chuyện mình được người của tổ chức Tartarus cứu và sống cùng họ mấy năm qua.

Hàn Vân Hy đưa tay lau nước mắt rồi đáp: “Thật ra năm đó con không có chết mà bị mất trí nhớ sau đó bị rơi xuống biển nên lưu lạc bên ngoài không nhớ đường về nhà”.

Hàn Vân Trạch nở nụ cười trên môi rồi nhìn Hàn Vân Hy bằng ánh mắt tràn ngập sự yêu thương: “Tội nghiệp cho con gái của tôi đã phải chịu khổ bên ngoài mấy năm qua rồi…bây giờ về được thì tốt rồi con chúng ta mau về nhà mở tiệc ăn mừng mới được”.

Nét mặt của Hàn Vân Hy cứng đơ ra, cô chần chừ rồi lên tiếng: “Ba à, trước khi đến gặp ba con đã về nhà rồi”.

Hàn Vân Trạch gật đầu: “Vậy chắc là đã gặp mẹ con và Ngọc Hân rồi có phải không? Lúc biết con mất… mẹ con và Ngọc Hân cũng đau lòng lắm đó”.


Hàn Vân Hy rủ mắt xuống: “Phải con đã gặp mẹ rồi…mẹ nói với con rằng “hãy sống như một người đã chết” đừng làm phiền đến cuộc sống của mẹ và Ngọc Hân nữa”.

Vẻ mặt của Hàn Vân Trạch ngớ ra: “Con vừa nói gì Vân Hy?”.

Hàn Vân Hy rủ mắt: “Ba à, mẹ đã nói hết cho con về thân thế của con rồi nên ba không cần phải giấu diễm gì nữa hết”.

“Thân thế gì chứ?” Hàn Vân Trạch cau mày tỏ vẻ nghiêm trọng.

“Mẹ nói con vốn là con riêng của ba và người phụ nữ khác vì mẹ ruột của con qua đời sớm nên ba đã mang con về năn nỉ mẹ cho con ở lại Hàn gia còn được làm đại tiểu thư, sống trong thân phân vay mượn của Ngọc Hân suốt 18 năm”.

Hàn Vân Trạch cau mày tỏ vẻ tức giận gắt giọng: “Phương Tịnh Nhã điên thật rồi, chúng ta về nhà trước đi con, chuyện này cứ để ba giải quyết”.

Hàn Vân Hy ngẩng đầu lên nhìn Hàn Vân Trạch rồi yếu ớt đáp: “Xin lỗi ba nhưng con không muốn trở về căn nhà đó nữa…con không còn đủ lý trí để đối mặt với mẹ đâu”.

Hàn Vân Trạch nhìn Hàn Vân Hy bằng ánh thương cảm cùng xót xa, ông nghĩ nghĩ rồi lên tiếng: “Vậy đi Vân Hy ba tạm sắp xếp cho con ở khách sạn vài hôm chờ ba nói chuyện với mẹ xong thì sẽ đón con về Hàn gia đoàn tụ có được không hả?”.

Dù sao bây giờ Hàn Vân Hy cũng không có chỗ nào để đi hết nên cô đành nghe theo sự sắp xếp của Hàn Vân Trạch trước rồi tính tiếp.

Sau khi ổn định chỗ ở cho Hàn Vân Hy ở khách sạn cao cấp gần Hàn Thị, Hàn Vân Trạch về nhà với tâm trạng lo lắng và bực dọc vì những lời mà Phương Tịnh Nhã đã nói với Hàn Vân Hy.

Lúc thấy Hàn Vân Trạch về nhà Phương Tịnh Nhã vẫn tỏ vẻ bình thường như không có chuyện gì xảy ra hết cũng không hề đề cập đến chuyện Hàn Vân Hy sống sót trở về nhà, ông vẫn giả vờ là mình không biết gì hết xem thái độ của bà như thế nào.


Khi ăn cơm tối cùng nhau, Hàn Vân Trạch cố ý lên tiếng hỏi: “Ở nhà hôm nay có gì vui không kể tôi nghe với?”.

Phương Tịnh Nhã đang gấp thức ăn nghe vậy liền dừng đũa khựng lại vài giây, bà tỏ vẻ cảnh giác lên tiếng hỏi: “Sao tự nhiên hôm nay ông lại hỏi như vậy?”.

Hàn Vân Trạch giả lả đáp: “Thì mỗi ngày tôi đều ở công ty không có ở bên cạnh bà, tối về ăn cơm cũng nhau cũng nên tâm sự một chút chứ nhỉ”.

Phương Tịnh Nhã gật đầu rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm nghĩ rằng Hàn Vân Trạch vẫn chưa biết chuyện Hàn Vân Hy sống sót trở về nên qua loa đáp: “Cũng bình thường thôi chẳng có gì vui hết”.

Ánh mắt của Hàn Vân Trạch trở nên sâu xa: “Con gái trở về mà cũng không vui hay sao?”.

Phương Tịnh Nhã theo bản năng đáp: “Ngọc Hân tháng sau mới về nó đi quay phim ở nước ngoài rồi mà”.

Hàn Vân Trạch đặt đôi đũa xuống rồi ngẩng đầu lên nhìn Phương Tịnh Nhã lên tiếng: “Tôi không nói Ngọc Hân tôi đang nói đến Vân Hy cơ”.

Vẻ mặt của Phương Tịnh Nhã liền biến sắc: “Ông nhớ con quá nên nhầm lẫn rồi sao Vân Hy đã chết từ ba năm trước rồi”.

Hàn Vân Trạch đập mạnh tay xuống bàn, chân mày cau chặt tỏ vẻ tức giận tột cùng quát: “Phương Tịnh Nhã, bà hay lắm rồi dám qua mặt cả tôi nữa, con gái trãi qua vô vàn khó khăn biến cố bên ngoài mới có thể đặt chân về nhà vậy mà bà nở lòng nào bảo con bé hãy sống như người đã chết, bà có còn là con người không vậy hả Phương Tịnh Nhã???”.

Bình Luận (0)
Comment