Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Chương 122

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Nhìn thấy Lăng Hi Dạ đứng ở cửa ra vào, sắc mặt cô không thay đổi, “Thì ra là anh, đây là nhà họ Tiêu.” Ý là đây không phải nhà họ Lăng, muốn bước vào thì phải hạ thấp thái độ một chút. LQĐ

Giang Hiểu Cầm thấy thái độ của Tuyết Y như vậy thì cho rằng đang đứng về phía bà, đưa mắt nhìn Lăng Hi Dạ, “Đúng đó! Đây là nhà tôi chứ không phải nhà cậu.” Muốn gặp Nhã Mạn thì cũng phải xem bà có bằng lòng cho anh ta đi vào không đã.

Vẻ mặt Lăng Hi Dạ hơi giật mình, đôi mắt thâm thúy nhìn Cố Tuyết Y, lông mày hơi nhíu lại, một Giang Hiểu Cầm đã đủ để anh ta đối phó mệt rồi, không nghĩ tới còn có người khó đối phó hơn cả Giang Hiểu Cầm.

Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn Lăng Hi Dạ, “Nếu như anh muốn tìm Nhã Mạn thì tôi thấy không cần thiết….”

Lăng Hi Dạ nín lặng nhìn cô, anh ta thật sự sợ từ miệng Cố Tuyết Y nói Nhã Mạn đã về, nói như thế thì hôm nay anh ta đừng mong có thể bước vào nhà họ Tiêu, bất kể nói thế nào thì anh ta vẫn mong Cố Tuyết Y cho anh ta đi vào.

“Nhã Mạn sẽ tự về mình, bây giờ cậu ấy đang cùng tôi ở với mẹ nuôi, lát nữa bọn tôi còn muốn ăn cơm cùng nhau.” Ánh mắt Cố Tuyết Y nhìn Lăng Hi Dạ, ý tứ muốn anh ta về đi.

Thật ra trong lòng cô đang thử dò xét thái độ và tầm quan trọng của Nhã Mạn đối với Lăng Hi Dạ.

Nếu còn chút yêu mến thì cô sẽ giúp Nhã Mạn tìm được hạnh phúc.

“Vừa vặn tôi chưa ăn cơm.” Tầm mắt nhìn về phía Giang Hiểu Cầm, “Mẹ, con cũng ở lại ăn cơm! Con có thể giúp làm đồ ăn.”

Đáy mắt Giang Hiểu Cầm xẹt qua vẻ kinh ngạc, sắc mặt hơi hoảng hốt vội nói, “Không cần đâu, phòng bếp nhà tôi không cần cậu vào, tôi sợ đồ ăn nhà tôi không hợp khẩu vị cậu, cậu muốn ăn cơm thì nên về nhà họ Lăng nhà cậu mà ăn!” Nhà bà nhỏ không chứa được Phật lớn.

Nét mặt ôn hòa của Lăng Hi Dạ cứng đờ, “Sao có thể ạ, con hay nghe Nhã Mạn nói mẹ làm đồ ăn rất ngon, khó có được hôm nay có lộc ăn, có thể được ăn món mẹ làm, con nghĩ là vinh hạnh của con ạ.” Trong lời nói lộ vẻ nịnh nọt.

Lời ngon ngọt thì ai chẳng thích nghe, dù Giang Hiểu Cầm biết anh ta nói dóc nhưng trong lòng bà vẫn thấy vui vẻ, sắc mặt không đổi nhìn Lăng Hi Dạ, “Khi nào thì tình cảm của cậu và Nhã Mạn tốt đến vậy?” Bà cũng nhân cơ hội thăm dò họ.

“Thật ra từ trước tới giờ bọn con vẫn khá tốt, chỉ là gần đây con hơi bận nên không đến thăm mẹ….” Lăng Hi Dạ đặc biệt chọn mấy câu Giang Hiểu Cầm thích nghe nói ra.

Cố Tuyết Y đứng bên cạnh yên lặng nhìn Lăng Hi Dạ rồi liếc nhìn Giang Hiểu Cầm, cánh môi màu hồng hơi cong lên, thật không nhìn ra người ôn hòa như Lăng Hi Dạ cũng sẽ có một ngày phải nịnh nọt, cảm giác như vậy cũng không tệ lắm.

Tất nhiên cô không quên chuyện anh ta làm với cô trong lễ cưới của anh ta, cô ngoài thờ ơ lạnh nhạt thì chính là đặc biệt sẽ nhớ mãi người khác đối xử tốt và xấu với cô.

Cuối cùng Lăng Hi Dạ ‘Thuyết phục’ được Giang Hiểu Cầm cho anh ta đi vào nhà.

Tiêu Nhã Mạn ngồi trong phòng khách, vừa thấy Lăng Hi Dạ vẻ mặt hơi ngẩn ra, sau đó dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lăng Hi Dạ.

Rất nhanh bầu không khí trở nên kỳ quái.

Đến giờ làm cơm tối Giang Hiểu Cầm đi vào phòng bếp, nhưng bà không muốn Lăng Hi Dạ giúp. Một người đàn ông có thể làm gì trong bếp chứ, không làm loạn này nọ đã là tốt lắm rồi, bà nghĩ Tiêu Như Thiên cũng gần về, thời gian nấu cơm không thể kéo dài được.

Còn ba người ngồi tạo thành hình tam giác vô cùng đặc biệt, Cố Tuyết Y ngồi ngay ngắn đảo mắt qua lại giữa hai người họ.

Ba người họ không ai lên tiếng trước, bầu không khí vô cùng tĩnh lặng, tựa như tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

“Nhã Mạn, chỗ mẹ nuôi cần cậu giúp.” Cố Tuyết Y còn chưa nói xong Tiêu Nhã Mạn đã từ sofa đứng dậy, “Tớ vào phòng bếp xem sao.”

Để lại bóng lưng càng lúc càng xa, mãi đến khi bóng dáng cô đi vào trong phòng bếp, Cố Tuyết Y mới khôi phục vẻ mặt lạnh lùng như ngày thường, “Lần trước chuyện của Nhã Mạn cậu ấy nói để tự cậu ấy xử lý cho nên tôi không nhúng tay vào chuyện của cậu ấy, tôi không cần hỏi cũng biết chút ít phương thức ở chung của hai người.” Cô dừng một lát, “Cậu ấy là người chứ không phải là tù nhân của anh, anh không thể khóa cô ấy bên cạnh mình, càng không thể can thiệp vào bất cứ hành động nào của cậu ấy, nói nghiêm trọng một chút thì việc này của anh là phạm pháp, nói trắng ra một chút thì anh là kẻ ngu.”

Bản tính còn người đều là càng không cho làm gì thì sẽ càng muốn làm, càng can thiệp nhau thì càng muốn chạy trốn.

Lăng Hi Dạ nhíu mày mím môi không lên tiếng.

“Nhã Mạn là một người hoạt bát, nếu anh giam giữ cậu ấy, sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ rời khỏi nhà họ Lăng.” Thật ra cô muốn nói nhà họ Lăng thành “Anh” nhưng sau đó nghĩ bây giờ Nhã Mạn và Lăng Hi Dạ không phát triển được chút nào nên cô mới sửa miệng.

“Những lời này là cô ấy nói với cô.”

“Anh cảm thấy phải thế không?” Cố Tuyết Y nhàn nhạt hỏi lại anh ta.

Quả thật người yêu đương có chỉ số thông minh bằng 0, cô đã nói Nhã Mạn không muốn cô nhúng ta vào chuyện này, điều đó đương nhiên là Nhã Mạn sẽ không nói cô nghe chuyện giữa bọn họ. Cô biết rõ mấy chuyện này là vì cô có phái người đi điều tra và theo dõi họ.

Lăng Hi Dạ hơi hoảng hốt, lời muốn thốt ra đều nuốt về, có lẽ anh ta cũng không phát hiện là do khi đối mặt cùng Cố Tuyết Y anh ta căng thẳng.

“Mấy lời lúc trước tôi nói với anh, hôm nay tôi vẫn muốn lặp lại lần nữa, nếu anh làm Nhã Mạn đau lòng thì tôi sẽ bắt anh trả giá rất đắt.”

“Cô yên tâm, tôi sẽ không phụ lòng cô ấy.” Hơn nữa bây giờ anh ta đã yêu cô.

Anh ta cũng chẳng biết yêu cô từ lúc nào, cũng có lẽ là bộ dạng cô muốn rời khỏi anh ta hấp dẫn anh ta, cũng có lẽ là ngay từ lần đầu tiên gặp đã thu hút anh ta, chỉ là anh ta không phát hiện ra, tóm lại hiện tại anh ta đã yêu cô.

Cô càng muốn rời khỏi anh ta thì anh ta càng muốn giữ cô lại bên cạnh mình, anh ta không muốn để cô rời đi, một bước cũng không.

“Trước tiên anh đừng nói mấy lời này! Chẳng biết khi nào anh mới hòa thuận với Nhã Mạn đâu.” Khóe miệng Cố Tuyết Y cười châm chọc, đôi mắt lóe sáng hơi chướng mắt.

Lăng Hi Dạ biết đây là cô đang nhìn có phần hả hê với kết cục hôm nay của anh ta, trong lòng anh ta dù có chút bất mãn nhưng không dám biểu lộ ra ngoài.

Trong suy nghĩ của Nhã Mạn thì địa vị của Cố Tuyết Y còn nặng hơn anh ta, lần này nếu đắc tội Cố Tuyết Y, ngộ nhỡ lại nói xấu anh ta với Nhã Mạn, vậy thì họ lại lâm vào thời kỳ bế tắc, những điều này không phải là điều anh ta muốn thấy.

Hiếm khi Lăng Hi Dạ không phản bác cô, điều này khiến tâm tình Cố Tuyết Y tốt hẳn, cố ý than một tiếng, “Có một số người đúng là bệnh, rảnh rỗi đi làm chuyện ngu xuẩn, giờ biết hậu quả chẳng lẽ không cảm thấy quá muộn sao?”

Lăng Hi Dạ phối hợp cười cứng ngắc, trong lòng thầm nghĩ, sao có thể thấy quá muộn chứ, giữa anh ta và Nhã Mạn vẫn còn kịp.

Cố Tuyết Y liếc mắt nhìn anh ta, phảng phất như biết trong lòng Lăng Hi Dạ đang nghĩ gì, “Tôi thấy đàn anh chúng tôi rấy thích Nhã Mạn, bây giờ có việc phải về nước, nếu lần này trở lại hai người hay đi chung cuối cùng nhất định sẽ ở cùng một chỗ.” Cô nhàn nhạt nói.

Trong nháy mắt Lăng Hi Dạ tựa như bị bắn, trái tim lập tức dựng thẳng, chỉ kém không từ sofa đứng lên, sắc mặt cố làm ra vẻ bình thường.

Khóe miệng Cố Tuyết Y hơi cong lên cười, đôi mắt màu hổ phách trắng sáng như ngọc lưu ly, “Tôi nhớ ngày trước đàn anh vì theo đuổi Nhã Mạn mà giăng mấy chữ “Anh yêu Tiêu Nhã Mạn” trong trường, khi đó tôi và Nhã Mạn cùng tất cả bạn học đều cảm thấy vô cùng cảm động, sau đó nhà đàn anh phải di dân ra nước ngoài mới xa cách Nhã Mạn, nếu không hôm nay Lăng Hi Dạ anh còn có cơ hội kết hôn với Nhã Mạn sao?”

Sao anh ta có thể quên tình địch Dương Kỳ Dục này, nghe Cố Tuyết Y nói trong lòng anh ta đau xót không kiềm chế được, thì ra bọn họ còn có đoạn tình cảm ngọt ngào như vậy.

Nhưng trong lòng anh ta thầm quyết định, tay không tự giác xiết chặt thành quyền.

Cố Tuyết Y nhìn thấy, đáy mắt xẹt vẻ gian xảo khiến người ta thấy rối loạn, người không biết rõ tình hình sẽ cho rằng mình bị hoa mắt.

Mấy chuyện cô nói đó không phải sự thậạt, là cô tự đoán bậy đoán bạ, vì để đạt được mục đích cô muốn, vì vậy cô nói không ngừng, “Tôi nhớ cách đâu không lâu Nhã Mạn còn nhắc tới việc này, xem ra không phải Nhã Mạn không có cảm giác với đàn anh, haizzz! Chỉ có thể nói hữu duyên vô phận thôi! Vậy anh và Nhã Mạn có tính là vô duyên có phận không?” Cuối cùng Cố Tuyết Y không nhịn được cười ra tiếng. 

Tiếng cười kia như thể muốn giải thoát hết cơn tức cô đè nén trong lòng phát tiết ra ngoài.

Nghe tiếng cười, hai người Tiêu Nhã Mạn và Giang Hiểu Cầm đều đi ra xem cô, đều hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.

Cố Tuyết Y không lên tiếng chỉ cười lắc đầu.

Ngay lúc đó tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, cô ghé mắt xem liền giật mình.

****************

Sau khi Cố Minh Hải từ Bích Quế Vân đi ra thì về khách sạn.

Không bao lâu tiếng chuông cửa vang lên.

Nhân viên khách sạn nói có người tìm ông ta, đang chờ ông ta trong phòng họp.

Cố Minh Hải nhíu chặt lông mày, những người bạn ông ta biết thời gian này tài chính ông ta không đủ quay vòng, nên người nào cũng đóng cửa nói có việc không gặp ông ta, vậy bây giờ là ai tìm ông ta?

Nhân viên khách sạn nhìn ra Cố Minh Hải đang phiền não, sau đó nói thêm, “Người kia nói ông ta có thể giúp ông giải quyết vấn đề quay vòng vốn, còn nói ông tới đó thì ông sẽ biết có chuyện gì.”

Cố Minh Hai vội móc một tờ nhân dân tệ màu đỏ đưa cho nhân viên khách sạn, ánh mắt nhìn nhân viên khách sạn, “Cậu nói phòng họp ở đâu vậy?” Bây giờ ông ta đã cùng đường, chỉ có thể thử liều một lần, có lẽ như vậy thì ông ta không mất tập đoàn Cố thị.

Nhân viên khách sạn nhận tiền, khóe miệng cười tươi, dẫn Cố Minh Hải tới cửa phòng họp rồi rời đi.

Cố Minh Hải đẩy cửa đi vào.

Phòng họp không có ai, trong đầu ông ta tuôn trào cảm giác tức giận, đây là đang dối gạt ông ta.

Một bóng người cũng không có.

Xoay người rời đi, muốn tìm nhân viên khách sạn kia tính sổ.

Khoảnh khắc đó, video trong phòng họp sáng lên, truyền tới giọng nói, “Xin chào tiên sinh Cố Minh Hải! Bây giờ tôi muốn tìm ông để hợp tác.”

Trong màn hình lớn chỉ thấy một bóng lưng cao ngất.

Cố Minh Hải nhìn vào màn hình, “Rốt cuộc ông là ai? Tại sao muốn tìm tôi hợp tác?” Ngay cả mặt mũi cũng không cho ông ta nhìn, điều này khiến ông ta cảm thấy phải phòng bị.

Hết chương 14
Bình Luận (0)
Comment